Hắc tuyến chảy dài sau gáy, Lam Khanh Khanh u ám nhìn Hàm Mộc Vân "Tại sao phải đòi lại công đạo cho ta?". Hàm Mộc Vân ngẩn ra phát hiện ai cũng nhìn nàng bằng ánh mắt kì quái. Mộc Vân cúi đầu nhỏ giọng "Không phải tỷ đang qua lại... à không coi trọng Phong Nguyệt Vô Thần sao?"
Nguyệt Vi che miệng cười, nam nữ chính thì lại không vui vẻ như vậy. Khanh Khanh chau mày "Ai nói cho ngươi biết?", giọng Mộc Vân càng nhỏ chột dạ nói "Muội thấy tỷ cùng hắn ở cùng với nhau trong Bình Tước cung" cô như đứa nhỏ làm chuyện có lỗi cúi gầm mặt.
Nguyệt Vi cuối cùng cũng bật cười ra tiếng "Thì ra Chủ Nhân và Đường chủ có mờ ám còn bị người khác phát hiện nha". Hai ánh mắt sắc bén bắn về phía Nguyệt Vi, nàng rụt cổ ngó đi nơi khác tỏ vẻ "ta không nói gì hết".
Mộc Vân ngẩn ra "Khanh Khanh, đừng nói với ta tỷ là... là thuộc hạ của hắn chứ?", khuôn mặt Khanh Khanh sa sầm, cũng đừng nói ra nổi đau này chư. Nàng xách cổ áo Hàm Mộc Vân lôi ra ngoài "Ngươi ngoan ngoãn về cung cho ta", "Tỷ tỷ ah~ muội sai rồi, muội biết lỗi rồi". Cứ tưởng hai người có gian tình thì ra là hiểu lầm tai hại nha
"Ta không cần ngươi quản chuyện của ta, cút về cung ngay lập tức" vừa đến cửa đã thấy Liên Khuynh chạy vào. Hàm Mộc Vân đẩy tay nàng ra không cho là đúng "Tỷ muốn ta không quản? Chẳng lẽ lại để tỷ giống lần trước bị Vương Tường Hải đùa bỡn?".
Nước mắt Mộc Vân cuối cùng cũng rơi, nàng nói đến nỗi đau của Khanh Khanh rồi, à không là của cả hai. Nàng lau nước mắt cúi đầu "Muội xin lỗi", tất cả nhưng thứ nàng làm đều vì Khanh Khanh. Nàng không thích nam nhân đến gần Khanh Khanh vì sợ Khanh Khanh sẽ bị hắn phản bội giống người kia.
Lam Khanh Khanh trầm mặt, quả nhiên khi nhắc đến người đó tim lại có chút đau. Ai mà ngờ người duy nhất nàng tin tưởng được lúc đó lại phản bội nàng chứ. Giọng nàng có chút mềm đi "Liên Khuynh, đưa Mộc Vân về cung, chăm sóc nàng"
Nguyệt Vi và Thiên nhìn một màn cũng đã đủ liền cùng hai người kia ra ngoài còn tận tình đóng cửa giúp. Trong phòng lúc này chỉ còn nàng và Phong Nguyệt Vô Thần
Hắn chau mày nhìn hiện trường hỗn loạn liền kéo Khanh Khanh đến giường nhỏ gần đó. Hắn không nói gì đã cởi y phục nàng, "Ngươi làm cái gì?" Đến khi Khanh Khanh định thần thì Phong Nguyệt Vô Thần đã cởi đi ngoại y phía trên.
Phong Nguyệt Vô Thần không nói gì cởi đi trung y của nàng, phía trên Khanh Khanh chỉ duy nhất còn cái yếm đỏ. "Ngươi..." lời chưa dứt Lam Khanh Khanh đã cảm nhận được một luồng nóng hổi đặt ngay bụng nàng khiến vết thương vốn lạnh băng dần dễ chịu. Khanh Khanh kinh ngạc, sao hắn lại biết nàng bị thương ở bụng?
Sau một hồi Phong Nguyệt Vô Thần rút tay về, không nhìn thêm một cái liền giúp nàng chỉnh lại y phục. Vết thương ở bụng hoàn toàn biến mất, cảm giác lạnh băng khó chịu cũng biến mất, nàng nhìn hắn có chút hiếu kì.
Đương lúc chỉnh lại y phục cho nàng Phong Nguyệt Vô Thần tinh mắt thấy vô số vết sẹo lớn nhỏ sau lưng nàng, sẹo này hẳn là do dao kiếm đi? Ít nhất cũng hơn một năm. Lam Khanh Khanh thấy hắn nhìm chằm chằm sau lưng nàng liền mất tự nhiên kéo áo lên "Vết sẹo là do ta thi hành nhiệm vụ mà có"
Một phần là do dao găm, kiếm ngắn đã thương một phần chính là do dao phẫu mà thành. Hình như lúc nàng bị thương chưa một lần nào đến bệnh viện hay được bác sĩ điều trị. Bọn nàng là sát thủ làm sao dám đến đó chỉ có thể tự lực cách sinh mới để lại những vết sẹo kia
Phong Nguyệt Vô Thần không nói gì, lấy trong người ra một lọ sứ nhỏ đút cho nàng hai viên đan dược. "Cái gì đây?" Hắn không trả lời câu hỏi của nàng mà nói "Ngươi bị thương là do phản công của Khổng Y kiếm, đai Ngọc Bích chính là bảo vệ chủ mà xuất ra lực gây sát thương lên xung quanh nó kể cả người đang nắm giữ kiếm"
Lam Khanh Khanh lờ mờ hiểu ra được chút ít, nàng bị thương là do không biết dùng kiếm đi? "Trách ta không chăm chỉ, Đai Ngọc Bích là vỏ kiếm của Khổng Y Kiếm sao?"
Phong Nguyệt Vô Thần gật đầu bỗng nhiên nhớ đến điều gì liền quay đầu nhìn nàng "Vương Tường Hải là ai?". Khanh Khanh ngẩn ra một hồi cuối đầu giọng nói mơ hồ "Từng là ngươi ta tin tưởng nhất, cứ coi hắn từng là nam nhân của ta đi. Nhưng...chính hắn đẩy ta đến đây..."
Rõ ràng đôi mày của Phong Nguyệt Vô Thần vừa chau lại, đôi mắt có chút tỏ ra hàn khi nhưng vì nàng cúi đầu chẳng thấy một khoảng khắc kia. Lam Khanh Khanh đột nhiên ngẩn đầu, đôi môi cười tà mị. Nàng nhích lại gần hắn học theo hôm đó mà kề môi đến bên tai hắn thổi thổi "Ngươi nhìn thân thể một nữ nhân như vậy tâm không chút nào biến đổi sao?"
Phong Nguyệt Vô Thần bật cười đặt ngón trỏ lên trán nàng đẩy nàng ra "Ngươi được tính là nữ nhân sao?". Lam Khanh Khanh trực tiếp cứng họng, con mẹ nó tuy nàng không động lòng người thì cũng thuộc hạ cực phẩm ấy vậy mà hắn lại nói nàng không phải nữ nhân.
Khanh Khanh không tức giận như tưởng tượng, nàng chỉnh lại y phục thật đứng đắn nghiêm giọng "Ta không phải là nữ nhân hay ngươi căn bản không phải là đàn ông?". Hài lòng nhìn khuôn mặt ai đó đen sì lại nàng bật cười chưa kịp để hắn túm nàng nàng đã lách người ra khỏi giường nhỏ chạy đi.
"Đa tạ chủ nhân quan tâm đến ta, lần sau có dịp thân không phải nữ nhi này đem thuốc bổ dương đến cho ngài" lời chưa dứt thân ảnh đã biến mất. Phong Nguyệt Vô Thần chỉ biết ngồi đấy cười khổ, nàng cư nhiên cho là hắn không "lên" được