Ngoại thành trong sương sớm xuất hiện cỗ xe ngự, cỗ xe này trông bình thường đến không thể bình thường hơn. Trong xe chỉ có duy nhất hai nam tử
"Hoàng... Gia Lỗ huynh, sao huynh lại có hứng đến Kinh Thành?"
Nam tử vận áo bào màu nâu cười cười, đập nhẹ phiến quạt vào tay "Chẳng lẽ huynh không muốn đến kinh thành?". "Chẳng giấu, thần chưa từng đến kinh thành, huống hồ lại phải vào cung nên có chút..."
"Ta đã bảo lúc chẳng có ai thì đừng xưng vương với thần, nghe cứ giống ở trong cung cấm. Thoải mái chút đi, muội muội ngươi mà biết không chừng cô ấy cắt đầu ta". Nam tử bên cạnh gật đầu "thần....ta đã hiểu"
Nam tử vận áo bào màu nâu cười nhẹ như có như không hỏi "Khánh Lâm huynh, huynh có muốn gặp muội muội của huynh không?". "Huynh nói vậy có ý gì?"
Hắn cười bí hiểm "không biết nàng ra sao rồi thật mong nhanh chóng gặp nàng, gần một năm chưa nhỉ?". Nam tử kia cười nhẹ "Nếu chuyến này gặp được Khanh Khanh thật tốt. Không biết muội ấy ra sao, vẫn tốt chứ?"
Nam tử áo bào cười lớn "Huynh có phải xem thường nàng quá không"
"Hai vị công tử, sắp vào đến kinh thành rồi" phu xe lên tiến, ý cười hai người càng đậm.
Bạch Nhi nhìn Lam Khanh Khanh đang mơ hồ nhắm mắt tựa như đang ngủ kia lại gần hỏi "Khanh Khanh, tối qua cô lại mất ngủ à?". Khanh Khanh mở mắt ra lắc đầu "Ta không sao", Bạch Nhi gật đầu nhưng vẫn không yên tâm, Khanh Khanh dường như mắc chứng mất ngủ về đêm nhưng cô ấy lại có thể ngủ ban ngày.
"Bạch Nhi cô đừng lo, trước đây ta thường thức đêm thành thói quen, cơ thể ta vẫn ổn, ta thích ngủ vào ban ngày hơn bam đêm". Bạc Nhi bĩu môi "Cô chắc không phải là nữ tử, ban đêm đi làm chuyện xấu", "Sao? Đã bắt được chuyện xấu của cô chưa"
Bạch Nhi vẽ lên một nụ cười "Ta có chuyện xấu sao? Thôi nào hoàng thượng sắp hạ triều rồi, nghe bảo hôm nay người và một số người khác sẽ đến đây. Khanh Khanh, cô cầm chổi quét giúp ta đi, ta không muốn hôm nay người với hoàng thượng lại cãi nhau đâu". Lam Khanh Khanh đứng dậy vương vai "Bạch Nhi cô nương xinh đẹp khả ái đã mở lời ta dám cãi sao?"
Lam Khanh Khanh cầm chổi quét, "Khanh Khanh cô biết hát không?". Nàng cúi đầu "Cô nghĩ ta như thế này sẽ biết hát sao?", Bạch Nhi nhúng nhúng vai "Cô nên đến Viên Linh các nhiều tí, nghe các cô nương đàn hát giải sầu". Lam Khanh Khanh mỉn cười "Cô cũng thật biết hưởng thụ", Bạch Nhi lè lưỡi "ta cũng chỉ nghe bọn họ nói lại thôi"
Lam Khanh Khanh cầm chổi huơ huơ vài đường, nàng nhìn Bạch Nhi "Hay cô hát cho ta nghe đi". "Ta á" Bạch Nhi tự chỉ vào mình "Cô đùa à, ta mà hát hay thì đã không ở đây quét tước cùng cô rồi".
Lam Khanh Khanh thu hồi nụ cười sau khi nhìn thoáng thấy bóng nam tử hoàng bào kia. Nàng làm như chẳng biết, tiếp tục "chăm chỉ" quét tước, bọn họ dần đến gần cô nhếch môi ra sức quét tước lên hài của ai đó.
"Lam Khanh Khanh!" mặc kệ đôi hài màu vàng thêu chỉ kim tuyến rồng bay đang nằm dưới chổi của nàng nàng ngẩn đầu vô tội vạ "Chậc Hoàng thượng hạ triều rồi à? Sao không báo trước". "Trẫm cần báo cho một cung nữ như ngươi?" Phong Nguyệt Phủ Hàn lùi lại tránh khỏi chổi của nàng
Một vài công công chạy lại phủi phủi vạt áo và hài cho hắn. Khanh Khanh đứng thẳng chẳng có biểu hiện việc mình vừa khi quân phạm thượng "Đúng vậy nha, nhưng người không báo trước nhỡ có chuyện gì nô tỳ cũng chả gánh được". Đại loại như việc người vừa gặp phải, nàng cười vô tội, sao nàng cứ thích bắt nạt tên hoàng đến ngốc này thế nhỉ. Cũng đúng dòng họ nhà Phong Nguyệt nhà bọn hắn xem ra có tên cẩu hoàng này dễ bắt nạt nhất
(Nuông chiều Khanh Khanh quá thét hư luôn rồi><)
"Khanh Khanh dạo này ngươi dừng như rất chán mạng của mình? Có cần trẫm ban cho một đao không?" Phong Nguyệt Phủ Hàn đe doạ. Nàng cười cười "Sợ hoàng thượng không nỡ" nàng đưa mắt nhìn về phía không xa Hàm Mộc Vân đang đến. Hắn chau mày, hai cô nàng này sao lúc nào cũng có mặt cùng một chỗ thế nhỉ?
"Ngươi tưởng trừ chém đầu ra trẫm không còn cách nào trị ngươi sao?". Lam Khanh Khanh bĩu môi, giọng ai oán "Hoàng thượng ngươi là tên vũ phu, suốt ngày cứ doạ đánh chém ta. Dù gì ta cũng là nữ nhân chân yếu tay mền mà. Huống hồ ta cúc cung tận tụy với ngài như thế"
Mọi người lại che miệng cười, Lam Khanh Khanh quay sang lườm Phong Nguyệt Vô Thần, nàng bỗng giật mình nhìn hai người phía sau hắn. Tia kinh ngạc vừa xuất hiện thoáng chóc kia bị nàng nhanh chóng thu lại, nhiều người như vậy vả lại Phong Nguyệt Vô Thần ở đây, nàng không nên quá khích.
"Hoàng huynh, không phải huynh cần phải tiếp hoàng đế Mông Cổ sao? Đôi co với nàng làm gì?" Phong Nguyệt Vô Thần lên tiếng nhắc nhở. "Phong Nguyệt huynh, nàng dù sao cũng chỉ là một cung nữ, huynh chấp vặt làm gì?" Gia Lỗ Thượmg Phong cười tà mị đi đến bên cạnh Phong Nguyệt Phủ Hàn. Phong Nguyệt Phủ Hàn nhìn sang Khanh Khanh một phát liền tươi cười quay đi.
Như có như không lúc đi qua Khanh Khanh, Gia Lỗ Thượng Phong cười một cái điên đảo chúng sinh. Lâm Khánh Vẫn thủy chung vẫn nhìn nàng, lúc trước khi vào trong còn luyến tiếc nhìn nàng một cái.
"Chậc, tỷ có nhiều nam nhân đi theo thả thính thật đấy" Hàm Mộc Vân chờ bọn họ vào ngự thư phòng mới chạy đến. Bạch Nhi thấy cô liền bước lại vào bước chặn giữa cô và Khanh Khanh.
Hàm Mộc Vân có chút khó hiểu chau mày "Bạch Nhi, sao cứ mỗi lần ta đến gần Khanh tỷ thì cô lại chắn ở giữa vậy nhỉ?". Lam Khanh Khanh chẳng quan tâm ngồi bệt xuống đất tựa lưng vào góc lê. Bạch Nhi nhìn Khanh Khanh rồi lại nhìn Hàm Mộc Vân "Nô tỳ không thích nương nương đến gần Khanh Khanh".
"Cô..." Hàm Mộc Vân chu môi "Sao các người nở đối xử với ra như vậy?" Bạch Nhi nhúng vai ngồi xuống bên cạnh Lam Khanh Khanh.
Hàm Mộc Vân bĩu môi ngồi xuống đối diện Khanh Khanh "Khanh tỷ, tỷ biết hai người kia sao?". "Không biết" nàng chẳng suy nghĩ mà nói, dù sao cũng chẳng thể để người khác biết được thân phận của nàng.
"Vậy tốt nhất tỷ nên tránh xa hai người họ ra đi, nhìn mặt tên Gia Lỗ gì đấy rõ phong lưu. Mới nhìn thấy tỷ đã nháy mắt thả thính, đàn ông toàn thứ cặn bã... Ơ Khanh tỷ, tỷ đi đâu vậy". Lam Khanh Khanh chẳng kiên nhẫn nghe cô càu nhàu, nàng đứng dậy cầm lấy chổi đi.
Hàm Mộc Vân như một đứa trẻ chạy theo nàng nói chuyện trên trời dưới đất cho nàng nghe nhưng nàng thủy chung vẫn một mặt lạnh lùng
Dường như cảnh này lại tái hiện sau cái đêm ấy, chỉ là xung quanh đã khác, hoàn cảnh đã khác, trong lòng hai người đều có những vết thương chẳng bao giờ lành...