Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 1 - Chương 138: Ngoại Truyện 1.8 Hàm Mộc Vân




"Nguyệt Tuy tỷ, bạc trên người ta không đủ đành ủy khuất tỷ cùng ta ngủ một gian phòng vậy!"

Hàm Mộc Vân cùng nữ tử trong rừng gọi là Nguyệt Tuy đi ra khỏi rừng hơn một ngày mới tìm được khách điếm nhỏ, trời cũng vừa lúc tối lại.

Mộc Vân đưa y phục của mình cho Nguyệt Tuy mặc, tuy Nguyệt Tuy đã mười chín tuổi nhưng bộ dáng trong như mười sáu tuổi, vừa vặn mặc vừa y phục nàng.

Nguyệt Tuy sau khi tắm gội chỉnh chu lại chính là một mỹ nữ băng sương ngọc khiết. Dung nhan kiều diễm lại lạnh lùng, màu da ngăm cùng với thân thể đầy đặn khiến Mộc Vân nhìn mà chảy cả nước dãi.

Má ơi, Nàng vậy mà nhặt được một cực phẩm ah!!!

Mộc Vân vốn tính đến trấn rồi sẽ từ biệt Nguyệt Tuy, hai người hai ngả nhưng nhìn hình dạng này của Nguyệt Tuy nàng nhất quyết ném ý nghĩ đó sau đầu. Nguyệt Tuy tỷ tỷ người ta thuần khiết như trang giấy trắng như vậy ra ngoài tự mưu sinh không biết có bị gạt hay không. Cứ ở cạnh nàng là tốt nhất!!!

Nguyệt Tuy bị nàng nhìn chằm chằm không khỏi khó hiểu nhìn nàng.

Mộc Vân cười hì hì kéo Nguyệt Tuy "Nào đi ngủ đi, ta cùng tỷ ngủ một giường, giường rộng rãi lắm ah."

Nguyệt Tuy để mặc "quỷ háo sắc Hàm Mộc Vân" kéo len giường chiếm tiện nghi.

Mộc Vân nằm trên giường thỉnh thoảng bắt chuyện cùng nàng ấy, tỉ như vài câu "Tại sao tỷ lại một mình ở trong rừng?", "Nhà tỷ ở đâu?", "Người thân tỷ đâu?".... Nhưng đáp lại nàng chỉ là sự im lặng của Nguyệt Tuy.

Mộc Vân thoáng chốc bỏ cuộc chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm nàng đột nhiên tỉnh giấc, nàng cảm giác người bên cạnh biến mất đột nhiên ngồi dậy "Nguyệt Tuy, tỷ ở đâu?"

Không ai đáp lại nàng.

"Nguyệt Tuy!"

Mộc Vân lo lắng ngồi dậy, vừa bước xuống giường liền phát hiện bên góc phòng có một bóng đen đang ngồi. Nàng nhẹ nhàng đi lại gần phát hiện Nguyệt Tuy đang trốn một góc ngủ, dường như nàng ấy ngủ không tốt đôi mày luôn nhíu chặt. Trong lòng nàng thoáng qua tia đau lòng.

Mộc Vân khẽ vỗ vai nàng "Nguyệt Tuy tỷ, tỷ mau tỉnh."

Nguyệt Tuy mơ mơ hồ hồ mở mắt.

"Sao tỷ lại ngủ ở đây chứ? Mặt đất lạnh lắm mau đứng dậy."

Nguyệt Tuy không nói gì chỉ giương mắt nhìn nàng.

Mộc Vân thở dài một hơi kéo nàng đứng dậy, phủi bụi đất trên người nàng "Tỷ khi không lại xuống đó ngủ làm gì? Độc có tái phát không? Có còn đau không?"

Nguyệt Tuy ngồi trên giường nhận lấy sự chăm sóc của nàng khẽ lắc đầu.

Mộc Vân vuốt lại tóc rối của nàng "Ngủ đi, không cho phép tỷ lại trốn góc ngủ, ngủ trên giường cùng ta đi!"

Nguyệt Tuy nhìn nhìn nàng, gật đầu.

Sáng ngày hôm sau Mộc Vân trả phòng liền cùng Nguyệt Tuy đi tiếp về phía Nam.

Khách điếm cách một trấn nhỏ không xa, Mộc Vân dẫn nàng vào trấn nhỏ mua chút lương khô mang theo vô tình gặp một cô gái trẻ bị mấy tên nam nhân thô kệt vây ở một góc.

"Các ngươi muốn gì? Ta.. Ta còn phải trở về mau... Mau nhường đường..." - Cô gái sợ sệt nhìn mấy nam nhân.

Mấy tên nam nhân dâm đãng cười xoa xoa tay "A Khuynh tiểu muội, muội gấp như vậy làm gì? Ca ca cũng không ăn thịt muội, nào lại đây ca ca cùng muội hảo hảo nói chuyện."

Một đám nam nhân cười ồ lên.

Nữ tử càng sợ hãi.

Hàm Mộc Vân nhíu nhíu mày "Ban ngày ban mặt còn giở trò lưu manh, đúng là một đám t*ng trùng lên não!"

Nguyệt Tuy khó hiểu nhìn nàng.

Mộc Vân cười trừ "Không cần nhìn ta như vậy ah! Nguyệt Tuy tỷ, tỷ nói có nên dạy dỗ đám nam nhân kia một trận không ah?"

Nguyệt Tuy nghĩ nghĩ rặn ra một chữ "Cứu...?"

Mộc Vân cười tán thưởng "Đúng ah, ta muốn cứu vị tỷ tỷ kia, tỷ nhìn xem tỷ tỷ kia xinh đẹp như v..." lời còn chưa nói xong Nguyệt Tuy đã đi đến chỗ đám nam nhân.

Mộc Vân há hốc mồn, nàng không có bảo Nguyệt Tuy đi cứu trực diện ah! Dùng chút thủ thuật là được rồi.

Ngoài dự liệt của nàng, Nguyệt Tuy vừa đến liền tay vung hai cái, chân bước hai bước liền hạ gục bốn tên nam nhân thô kệt.

Nữ tử kinh sợ ban nảy nhìn Nguyệt Tuy đến quên cả bản thân quần áo sọc sệt vừa bị người ta khinh nhục.

Mộc Vân cũng không ngờ tới Nguyệt Tuy vậy mà biết võ công. Nàng ấy đứng cạnh bốn tên nam nhân nằm dưới đất rên rỉ nhìn nàng như chờ nàng ra chỉ thị tiếp theo.

Mộc Vân cười cười vỗ vai nàng ấy "Nguyệt Tuy tỷ, tỷ thật giỏi nha!"

Mộc Vân lúc này mới nhớ tới nữ tử kia, nàng vội lấy áo choàng phủ lại cơ thể nàng ấy "Cô không sao chứ?"

Nữ tử hoàn hồn rối rít cảm ơn, nàng ấy vội vã thu gom đồ đạc rơi dưới đất rồi chạy đi mất.

Mộc Vân có chút cảm thấy khó hiểu "Cô ấy chạy nhanh vậy làm gì? Còn đỏ mặt kia, ta không nhìn nhầm ah?"

Nguyệt Tuy càng lại không rõ nhìn nàng. Mộc Vân lắc đầu, kéo Nguyệt Tuy đi mua lương thực.

"Nguyệt Tuy tỷ, tỷ nhìn như không thích nói chuyện, hay là tỷ... Không biết nói?"

Nguyệt Tuy nhìn nàng, khuôn mặt lộ ra chút khó xử.

Mộc Vân kinh ngạc "Tỷ thật sự không biết nói? Không đúng, trước ta còn nghe tỷ nói chuyện... Không phải tỷ chỉ nhận biết một chứ chữ đấy chứ?"

Nguyệt Tuy nghiên đầu nghĩ nghĩ rồi gật đầu.

Mộc Vân bất ngờ "Oa" một tiếng.

Phía trước vang lên tiếng mắng nhiết ầm ĩ, một đám người vây quanh lại xì xầm bàn tán cái gì đó.

Mộc Vân hiếu kì nhón chân nhìn nhìn thử, nàng nhìn thấy trong đám đông có một nữ tử ngồi bị một người phụ nữ không ngừng chỉ trích mắng nhiết.

Giữ đường phố như vậy lại lôi người khác ra chửi không phải quá mất mặt hay sao? Nữ tử kia ngẩn đầu giải thích gì đó, khuôn mặt đẫm nước mắt.

Mộc Vân nhìn nữ tử kia ngẩn ra, đó chẳng phải là nữ tử bị khinh nhục khi nảy sao?

Nàng kéo Nguyệt Tuy lại gần, nghe phụ nữ kia mắng nữ tử "Đồ thứ nữ nhân hạ tiện, câu dẫn nam nhân!"

Nữ tử kia khóc lóc giải thích "Không có... Không có... Là hắn, hắn chặn đường ta..."

Thì ra mấy nam nhân khi nảy có một người là đường ca của nữ tử cũng là nhi tử của phụ nhân kia. Nàng trở về còn chưa kịp sửa sang y phục đã bị người dì này đẩy ra người nói nàng quyết rũ con trai bà ta, quyến rũ không thành còn đánh con trai bà ta. Che đậy hoàn toàn sự việc con trai bà ta cưỡng hiếp không thành, biến nàng trở thành nữ tử lẳng lơ, hạ tiện.

Nữ tử khóc lóc giải thích thế nào mọi người cũng không nghe, cũng không ai đứng ra bảo vệ nàng.

Phụ nhân giọng điệu cao vút "Gia đình ta niệm tình ngươi mồ côi cha mẹ mới thu nhận, hừ nào biết lại thu một cái hồ ly tâm địa xấu xa..."

Mộc Vân tức giận đẩy đám người ra, đỡ nữ tử dậy che chắn phía sau "Cái gì mà hạ tiện lẳng lơ, con mắt nào của ngươi nhìn thấy nàng ấy quyết rũ con bà? Không phải đều toàn lời của một phía che dấu bản tính háo sắc thối tha của con bà thôi sao?"

Đột nhiên nhảy ra một người bảo vệ nữ tử, phụ nhân thoáng sững sốt sau lại rống lên "Xú nha đầu nào đây? Thật thích lo chuyện bao đồng, mau cút đi!"

Mộc Vân cười lạnh "Cái gì? Ngươi bảo ai cút cơ? Bà chưa nghe câu rác thì phải ở nơi của rác à? Con trai bà chòng ghẹo nữ nhân nhà lành, giở trò với người ta bị phát hiện đánh đến răng rơi đầy đất còn bảo vệ?"

Phụ nhân lúng túng "Ngươi nói bậy bạ gì đó!"

"Đừng có giả vờ không hiểu, con bà khinh nhục người khác còn quay ra nói ngược người ta quyến rũ hắn? Thật nói không biết ngượng, đứng nói không đau eo!"

Nữ tử phía sau bỗng kéo tay áo nàng, lắc đầu.

Phụ nhân thẹn quá hóa giận "Đồ cái thứ lẳng lơ nhà nó quyến rũ người khác, đúng! Chính là như vậy! Ai lại thèm cái thứ hạ tiện như vậy!"

Mộc Vân nhìn nữ tử đáng thương hề hề trước mặt mà lòng đau không dứt, nữ tử mền mại như sương ủy khuất kéo vạt áo nàng. Trời ạ, lại là một cực phẩm ah!!!

Nhất định phải cuốn nữ tử này đi!

Nàng lười cãi, lấy trong người ra túi bạc ném cho phụ nhân "Dưỡng dục mấy năm gì đó xin chân thành cảm tạ "ân đức" của bà, hiện tại trả nợ tốt ta mang nàng đi, nàng và ba hiện tại dứt khoát không còn liên quan nữa. Cảm tạ!"

Nói đoạn nàng xoay người kéo nữ tử rời đi.

Đi ra khỏi trấn nàng mới dừng lại nhìn nữ tử không khỏi có chút ngượng ngùng "Ah, thật xin lỗi ta chưa hỏi qua ngươi mà tùy ý hành động..." Khi nảy ý muốn đem nữ tử này ra khỏi bọn họ quá mãnh liệt mà quên mất nàng, tùy tiện cắt đứt quan hệ với họ. Chỉ sợ nàng lại oán mình!

Nữ tử cúi đầu lau lệ, nàng lắc đầu "Cảm tạ cô nương cứu giúp, ta vốn ở lại nhà dì cũng tốt nhưng rơi đi lại không có nơi nương tựa. Chuyện đã lỡ làn thì đành vậy, ta dù có trở lại e rằng cũng sẽ bị thôn trưởng bắt lại trầm lồng heo."

Mộc Vân kinh ngạc "Cái gì trầm lồng heo?"

"Nữ tử mất đi trinh tiết sẽ bị trầm lồng heo dù cho là bị khinh nhục. Chỉ khi nam nhân kia nguyệt ý cưới nữ tử về làm vợ, ta cũng không muốn gã cho vị đường ca đã có hai vị thê kia."

Mộc Vân kinh ngạc không thôi "Cô nương..."

Nữ tử bỗng nhiên ngẩn đầu nhìn nàng như ra quyết định quan trọng gì đó lại thấp thỏm "Cô nương, Không biết... Không biết cô nương có thể... Có thể thu nhận ta không?"

Mộc Vân ngạc nhiên "Ta? Thu nhận?"

Nữ tử cắn cắn cánh môi "Ta đã không còn nơi nào để đi, ta..."

Mộc Vân mỉn cười "Được ah!"

Nữ tử vui mừng "Thật sao? Có thể sao? Đa tạ, đạ tạ!"

Mộc Vân ngăn lại nữ tử đang rối rít cảm tạ "Không cần, chỉ là ta không thể cho ngươi ăn ngon mặc đẹp phải tự lực cánh sinh ah!"

"Không...không vấn đề!"

"Ta gọi là Hàm Mộc Vân" -Nàng chỉ ra Nguyệt Tuy phía sau "Tỷ ấy gọi là Nguyệt Tuy."

Nữ tử nhìn Nguyệt Tuy, đôi má hơi hơi đỏ lên "Ta...ta gọi là Thươ..." Nàng đột nhiên sửa miệng "Ta gọi là Liên Khuynh!"