Tử Thần Vương Phi: Lãnh Khốc Tôn Chủ, Mời!

Quyển 1 - Chương 103: Gặp lại tại khách điếm Viên Châu




Lâm Bích Tần đưa Khanh Khanh trọ lại một khách điếm ở ngoại thành Nam Cương. Bên ngoài mưa bão thật to, không khí ẩm ướt lạnh lẽo

Từ lúc ngã xuống lầu đến giờ Khanh Khanh vẫn không có dấu hiện tỉnh lại, đến nữa đếm nàng lại phát sốt mê sảng gọi tên ai đó. Chung quy từ trước đến nay Lâm Bích Tần chưa từng thấy dáng vẻ nàng yếu đuối như vậy, hắn đã quen nhìn nàng cao ngạo rồi

Lâm Bích Tần đút thuốc cho nàng, may thay nàng vẫn có thể uống, lau đi mồ hôi trên trán lẫn thuốc chảy ra từ khóe miệng. Đến khi trời lờ mờ sáng, bên ngoài đã tạnh mưa Khanh Khanh mới dần hạ sốt

Lâm Bích Tần viết một lá thư gữi về Dạ Nguyệt, cũng không biết bọn nam nhân ở đó có bị kích động đến điên lên đi đốt cả Tam vương phủ hay không...

*

Đông Phương Chính nhìn lá thư trầm ngâm, đôi mày có chút nhíu chặt nhưng nhìn đến dòng nhắc nhở nơi cuối thư mới thở dài

"Đại ca, huynh làm sao vậy? Phong thư đó chả nhẽ nói đại tẩu bị làm sao ah?" Diêu Chính Vũ nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của Đông Phương Chính thì cười cợt.

Đông Phương Chính hừ một cái ném phong thư vào người hắn "Là tiểu cữu gữi về, Khanh Nhi gặp chuyện rồi". Diêu Chính Vũ lặp tức thu hồi vẻ bỡn cợt cau mày đọc thư, hắn vò lá thư tức giận đương muốn đi đâu đó

"Đệ đi đâu?" Diêu Chính Vũ đừng chân giọng điệu lạnh lùng "Huynh nói xem?". Đông Phương Chính đứng dậy vỗ vỗ vai hắn "Tiểu cữu đã nói đừng manh động, dù có xảy ra chuyện gì thì cũng phải để Khanh Khanh quyết định có chém chết hắn hay không"

Diêu Chính Vũ bực bội "Vậy đệ đi đón nàng" Đông Phương Chính lại kéo hắn lại "Cũng không được, tiểu cữu nói tình trạng của hiện tại của muội ấy không tốt lắm, đệ nghĩ một người cao ngạo như muội ấy muốn người khác thấy dáng vẻ đó của muội ấy sao?"

Diêu Chính Vũ hầm hực hất tay Đông Phương Chính ra "Thật là bức điên đệ mà!". Ngoài miệng hắn nói vậy nhưng cũng ngoan ngoãn ở lại Dạ Nguyệt chờ nàng về, hắn biết hiện tại có lẽ nàng sẽ không muốn gặp ai. Nhưng mà hắn thật lo lắng cho nàng

Chưa đầy một canh giờ tin Tam vương gia_Phong Nguyệt Vô Thần bỏ rơi Lam Khanh Khanh ở Thành Nam Cương khiến nàng gặp hỏa hoạn bị thương truyền khắp Dạ Nguyệt. Phàm là người của tam vương phủ hoặc thuộc hạ của Phong Nguyệt Vô Thần đến Thành Tây đều không khách khí bị đuổi ra khỏi quán.

Người của Dạ Nguyệt có thể động vào sao?

"Lâm Bích Tần? Sao huynh lại ở đây?"

Lâm Bích Tần nghe thấy nàng nói liền nhanh chóng bưng bát thuốc đến bên cạnh "Khanh Khanh, muội tỉnh rồi, vậy uống thuốc đi". Khanh Khanh nhìn bát thuốc đen ngòm chau mày, Lâm Bích Tần cười nhẹ vuốt tóc nàng "Ngoan uống đi, sẽ khỏi bệnh nhanh thôi"

Lam Khanh Khanh lườm hắn một cái "Ta không phải là con nít" uống hết bát thuốc nàng cảm thấy thoải mát hơn một chút. Lâm Bích Tần để nàng nằm xuống lại hỏi "Muội sợ lữa sao?", Khanh Khanh hơi ngạc nhiên nhìn hắn, cuối cũng nàng rũ mắt "Khi muội còn nhỏ, cô nhi viện gặp hỏa hoạn..."

Khanh Khanh nhắm mắt hít sâu một hơi cố không bị quá khứ làm cho sợ hãi, Lâm Bích Tần chau mày nhận rõ vẻ ưu thương từ nàng. Hắn vươn tay vuốt mái tóc xõa dài của nàng "Không cần sợ, có ca ở cạnh muội rồi"

Khanh Khanh mở mắt ra mỉn cười "Đa tạ ca". "Khanh Khanh, hôm qua muội là được ai cứu?" câu này của Lâm Bích Tần không khỏi khiến nàng chau mày, là ai cứu nàng? Không phải là Lâm Bích Tần sao?

Lâm Bích Tần thấy rõ nghi vấn của nàng liền giải thích "Lúc đó ta chỉ là vô tình đi ngang qua, phát hiện muội rơi từ trên lầu xuống" nếu không phải hắn đi dò la tin tức của nàng mà đi ngang qua, chỉ sợ hiện tại hắn đem về chính là xác của nàng

Khanh Khanh cau mày thật chặt, bên tai mơ hồ có tiếng nam nhân "Khanh Khanh, nàng nợ ta một ân tình". Nàng giật mình, đó không phải là mơ sao? Nàng xoa xoa cổ tay phát hiện vòng tay hoa Hạ Tuyết của nàng đã biến mất. Nó cũng cho nàng biết nam tử đó thật sự tồn tại, là ai?

"Khanh Khanh"

Nàng giật mình lắc đầu "Không biết, cũng không nhớ nỗi". Lâm Bích Tần xoa đầu nàng cười "Không sao rồi, sau khi dập lữa ta có đến đó, tìm thấy nhuyễn hồn tán trộn bên trong sáp hương. Đây chắc không chỉ là một tai nạn"

Khanh Khanh gật đầu nhưng chẳng mấy quan tâm, nàng nhìn ra cửa sổ đã thấy mặt trời lên cao "Ca, muội muốn về kinh". Lâm Bích Tần có chút bất ngờ "Muội vẫn còn chưa khỏi hẳn nên...", "Muội không muốn ở đây, muội muốn về Dạ Nguyệt"

Lâm Bích Tần nghĩ ngợi một chút cuối cùng cũng đồng ý. Hắn ra chợ mua cho nàng một cái áo lông cáo thật dày cùng với một con ngựa khỏe. Tuy rằng đã gần chuyển mùa nhưng vẫn còn lưu lại cái giá rét mùa đông, hiện tại Khanh Khanh yếu ớt như vậy vẫn là nên được chăm sóc kĩ

Sau khi Lâm Bích Tần mặc cho Khanh Khanh hai ba lớp y phục dày cộm, nhìn nàng như đoàn bánh tét thì hắn mới đem theo nàng lên đường hồi kinh.

Mặt trời xuống núi không bao lâu thì Lâm Bích Tần và Lam Khanh Khanh đã đến Viên Châu thành, nàng vẫn còn yếu lại đi ngựa sốc nảy không biết ngất đi bao nhiêu lần. Hiện tại đã vào thành nhìn nàng cũng không thể cầm cự thêm được nữa

Lâm Bích Tần dìu nàng vào khách điếm gần nhất nhưng vừa vào chưởng quầy đã nhìn hai người khó xử "Khách quan xin thứ lỗi, khách điếm này đã được bao trọn rồi thật không thể cho thuê"

"Ông..."

Khanh Khanh yếu ớt kéo vạt áo Lâm Bích Tần ý bảo bỏ đi. Vị chưởng quầy nhìn nữ tử yếu ớt trong lòng nam nhân cũng động lòng "Hay các vị nói một tiếng với người thuê khách điếm xem, người ta có thể nhường lại một phòng"

Lời ông vừa dứt đã nghe thấy một tràng bước chân trên lầu xuống, vị chưởng quầy hồ hởi cười "Kia chính là vị bao thuê khách điếm"

Lâm Bích Tần thuận theo ngón tay chưởng quầy nhìn sang, nam tử áo bào tím đứng cùng đám thuộc hạ, là nam nhân quen đếm không thể nào quen hơi. Hiện tại đã biếm thành kẻ thù của Dạ Nguyệt, Khanh Khanh cũng hơi nâng mắt nhìn hắn, không biết có cảm xúc gì

"Nếu khách điếm này vương gia đã bao trọn thì ta cũng không cần"

Lâm Bích Tần hừ lạnh đặt tay ngang hông Khanh Khanh ôm nàng rời đi

"Khoan đã"

"Khanh Khanh"

Dường như thanh âm của Phong Nguyệt Vô Thần và Lâm Bích Tần đồng thời vang lên. Khanh Khanh trong lòng Lâm Bích Tần lại ngất đi, nàng hiện tại suy yếu đến cực điểm

Vân đứng bên cạnh lo lắng nhìn Khanh Khanh nhưng chưa có lời của Phong Nguyệt Vô Thần hắn không thể nào tới đó

"Chuẩn bị phong cho nàng"

Vân vui mừng chạy lại đỡ lấy Khanh Khanh giúp Lâm Bích Tần đưa nàng lên phòng. Lâm Bích Tần đi ngang qua Phong Nguyệt Vô Thần như có như không dừng lại "Cho dù Khanh Khanh có tha thứ Dạ Nguyệt cũng nhất định sẽ ghi hận"

Một lời nói liền sáng tỏa thân phận hắn, hắn chính là một trong mười một công tử Dạ Nguyệt sơn trang, hắn đối với Khanh Khanh như vậy nàng chính là vị Thập nhị kia

Vân cũng nghe được lời của Lâm Bích Tần lại nhìn Khanh Khanh, thảo nào hai ngày nay người tam vương phủ hắn tới nơi nào của thành Tây cũng bị đuổi.

Vương gia tạo nghiệt rồi!