_Mông Cổ_
"Ngươi cứ thế ngồi đây chờ nàng?"
Gia Lỗ Thượng Phong nhìn trời đã có dấu hiện muốn sáng liền hỏi, hôm nay chính là ngày dỗ phụ mẫu của Triệu Khánh Lâm cũng là nghĩa phụ nghĩa mẫu Lam Khanh Khanh.
Nàng không lâu trước đây đã hồi âm thư "không gặp không về", Gia Lỗ Thượng Phong và Triệu Khánh Lâm từ sáng đã đem nhan đèn đến mộ Triệu bá Triệu mẫu thắp hương đợi nàng. Nhưng hiện tại đợi đã một ngày, trời đã muốn sáng vẫn không thấy mặt nàng
Qua ngày mai, chính là ngày giỗ của tiên hoàng cùng quan, tướng chết dưới lưỡi kiếm của nàng.
Triệu Khánh Lâm thất thần tựa người vào bia mộ Triệu bá nghe Gia Lỗ Thượng Phong nói liền ngẩn đầu "Hoàng thượng nếu mệt mỏi xin hãy về cung đi, Còn thần..." hắn cúi đầu cười nhẹ "Thần tin muội ấy sẽ đến"
Trời còn chưa sáng, hắn vẫn tin nàng sẽ đến đúng hẹn
Gia Lỗ Thượng Phong bật cười "Trẫm cũng tin nàng sẽ đến, trẫm vẫn còn đủ sức chờ cùng ngươi". Nói rồi hắn ngồi xuống bên cạnh, cầm mấy vòn rượu rót ra ly "Này uống đi cho tỉnh táo"
Triệu Khánh Lâm gật đầu nhưng ly rượu trên tay vẫn không uống, hắn tin nàng sẽ giữ lời hứa nhưng hắn không dám chắc Phong Nguyệt Vô Thần kia có để cho nàng đi không
"Đứng lại..."
Gia Lỗ Thượng Phong nghe một mớ hỗn loạn bên ngoài liền cau mày, mộ Triệu bá Triệu mẫu được xây ở gần khu lăng hoàng gia, thị vệ canh gác không thể không có. Ai lại dám xông vào như vậy
Còn đang để hai người suy đoán đã thấy một bóng dáng huyết y cưỡi ngựa phi về phía này, phía sau còn có ảnh vệ canh giữ lăng đuổi theo.
Nử tử kéo dây cương dừng ngựa, đợi khi bụi bay đi nhìn rõ người trên ngựa Gia Lỗ Thượng Phong mới kinh ngạc "Khanh Khanh, nàng biết cưỡi ngựa sao?"
Ảnh vệ biết điều lui ra ngoài, Khanh Khanh loạn choạng nhảy xuống ngựa, chân chạm đất còn đứng không vững nếu không có Triệu Khánh Lâm nhanh mắt chạy lại đỡ có lẽ nàng đã ngã xuống đất
Khanh Khanh cau mày lắc lắc cái đầu vẫn còn ong ong khó chịu "Cưỡi ngựa cũng thật khó quá đi". Gia Lỗ Thượng Phong nhìn con ngựa dường như đã chịu không nỗi nữa rồi lại nhìn khuôn mặt nàng bị gió tuyết quất đến bỏng rát kia kinh ngạc
"Đừng nói với ta nàng tốc hành không ngừng nghỉ đến đây nhé"
Khanh Khanh không thèm nhìn hắn nhờ Triệu Khánh Lâm đỡ nàng đến cạnh mộ. Nàng quỳ xuống lấy nhan đã tỏ hương từ trong tay Triệu Khánh Lâm thắp vào lư hương dập đầu lạy
Khanh Khanh quỳ bên bia mộ miệng cười nhưng trong lòng có chút ê ẩm, từng đợt từng đợt kí ức ùa về "Cha, nương, con về rồi, Khanh Khanh về thăm hai người đây. Tỷ tỷ muội về thăm tỷ rồi đây"
Triệu Khánh Lâm đau lòng vỗ vai nàng, trấn an "Không cần nghĩ nhiều, chuyện đã qua đừng tự trách nữa"
Còn nhớ năm trước nàng vừa xuyên đến rơi tại cánh đồng hoang Mông Cổ, còn chửi rủa ông trời bất nhân không cho nàng xuyên thẳng đến trung nguyên nhiều mỹ nam tử. Còn nhớ ngày đó tuyết rơi, trời đông lạnh lẽo còn có mưa thất thường. Còn nhớ một nhà bốn người quay quần bên bếp lữa sửi ấm, kể cho nhau nghe chuyện hôm đó đã gặp. Còn nhớ khuôn mặt hiền từ của Triệu bá Triệu mẫu, còn nhớ cảm giác ấm áp của một gia đình lúc đó...
Bây giờ chỉ là cảnh còn người mất, một gia đình hạnh phúc như vậy vì nàng mà gia đình ly tán. Ngày đó nắng ấm, đáng nhẽ ra là ngày đoàn viên vui vẻ nhưng cuối cùng lại biến thành máu tanh thảm khốc. Tất cả là vì nàng?
"Khanh Khanh..."
Khanh Khanh có lẽ vì mệt mỏi quá độ nên đã tựa vào bia đá ngủ thiếp đi, Triệu Khánh Lâm nhìn trời đã gần sáng liền nhẹ nhàng bế ngang nàng lên "Muội ấy mệt rồi, thần đưa muội ấy về cung". Gia Lỗ Thượng Phong gật đầu "Được cứ để nàng nghỉ ngơi trong Thiên An cung đi, cũng nên nhận chủ rồi"
*
Khanh Khanh tỉnh giấc thì trời đã sáng hẳn, nàng nhìn căn phòng rộng rãi sa hoa nhưng thật lạ lẫm khẽ chau mày.
"Quận chúa người tỉnh rồi?"
Cách một tấm màn che mỏng nàng có thể nhìn thấy một nữ nhân trạch tầm tứ tuần cùng một nữ tử khoảng mười bảy mười tám tuổi đang quỳ trên nền đất. Y phục họ mặc trên người rõ ràng là y phục truyền thống của Mông Cổ
"Các ngươi là ai? Ta đang ở đâu?"
Người phụ nữ kia lại cúi thấp đầu giữ lễ "Bẩm Quận Chúa người đang ở Thiên An cung, lão nô gọi là Cát Tự còn đây là nhi nữ của lão nô gọi là Các Vân. Chúng lão nô là nô tỳ trong cung người"
Khanh Khanh chau mày, hôm qua hình như nàng ngủ quên bên mộ Triệu bá Triệu mẫu thì phải. Có lẽ đêm qua nàng được Gia Lỗ Thượng Phong đưa vào cung, nhưng mà Thiên An cung? Họ nhận ra nàng là Thiên An quận chúa sao?
"Ai phái các ngươi đến?"
"Bẩm quận chúa là Đại vương phái lão nô đến, lão nô là nhũ mẫu trước khi lên ngôi của đại vương"
Khanh Khanh gật đầu, Gia Lỗ Thượng Phong kia xem ra cũng nghĩ cho nàng nhỉ, phái cả nô tỳ thân tín bên cạnh cho nàng. "Được rồi các người lui ra đi, ta không quen được người khác hầu hạ" nàng nghĩ nghĩ rồi lại bồi thêm một câu "Đừng xưng lão nô với quận chúa, cứ gọi ta là Lam cô nương gì gì tùy ngươi". Cát Tự hơi ngẩn đầu kinh ngạc, bà tỏ ra hiểu ý liền hành lễ rời.
Khanh Khanh vén màn xuống giường, bước chân nàng lão đảo xuýt té. Nàng vịnh thành giường để đứng vững khẽ chau mày, có lẽ lúc nàng vận công để trị bệnh cho Liễu An Nhiên đã bị thương rồi
Khanh Khanh rửa mặt thay y phục xong liền đi ra gian ngoài nhanh chóng thấy được Cát Tự và Cát Vân đang đứng bên ngoài cửa. Nàng đi lại gần họ "Hai người ngẩn đầu lên ta xem mặt"
Họ theo ý nàng ngẩn đầu, Cát Tự kia mang khuôn mặt dày dặn từng trải, cũng đúng, bà sống trong cung đã lâu, gặp bao nhiêu thế sự nghiệt ngã. Đến giờ bà vẫn còn có thể trụ bên hoàng thượng phải biết bà đã vất vả bao nhiêu
Nàng nhìn đến Cát Vân bỗng giật mình, nàng ấy có khuôn mặt ngây thơ chưa trải qua sự đời, lại mang vẻ phóng khoáng của nữ nhân Mông Cổ. Thuần khiết, phóng khoáng thật giống người kia
"Ngươi gọi là Cát Vân?"
Cát Vân hơi ngẩn đầu "Thưa quận chúa nô tỳ gọi là Cát Vân"
"Ngươi bao nhiêu tuổi?"
"Nô tỳ năm nay tròn mười tám tuổi"
Khanh Khanh hơi mỉn cười quay người đi, mười tám tuổi? Lại bằng tuổi Khánh Thư? Là duyên hay là nghiệt đây "Cát Vân, tỷ có biết Lâm Khánh Thư không?"
Cát Vân giật mình khó hiểu nhìn Khanh Khanh "Quận chúa hỏi vậy có ý gì? Khánh Vân là bằng hữu tốt nhất của nô tỳ". Cát Vân nhìn chằm chằm phía sau Khanh Khanh, lúc gia đình Khánh Thư sảy ra chuyện cô không có ở Mông Cổ. Lúc trở về thì đã 49 ngày của nàng ấy
Cát Vân nghe nói chính vì nghĩa nữ mà Triệu bá mẫu nhận nuôi chọc phải tướng quân nên gia đình nàng mới phải chịu tội như vậy. Cát Vân nhìn nữ nhân được gọi là quận chúa trước mặt có chút không thể tin, chẳng lẽ sao chổi kia chính là vị quận chúa này
"Khánh Thư... Là nghĩa tỷ của ta"
Cát Vân bật cười "Quả thật là người" Cát Vân bất chấp lễ nghĩa đứng dậy đi tới trước mặt Khanh Khanh "Là người hại chết Khánh Thư cùng Triệu bá Triệu mẫu?"
Khanh Khanh im lặng, nàng không biết nói gì cũng chẳng mở lời giải thích, bởi vì nàng cũng cho rằng chính nàng đã hại chết tỷ ấy.
Cát Vân cười nhưng đôi mắt to của cô lại ngập nước "Người thật sự hại chết Khánh Thư sao? Cô ấy tốt bụng như thế, xinh đẹp như vậy lại chết đi một cách nhục nhã. Còn người? Người lúc đó đang ở đâu? Chẳng phải người tài giỏi lắm sao, tại sao lúc đó lại không bảo vệ cô ấy? Kể cả một nén hương người cũng không thắp cho nàng, rốt cuộc người có coi nàng là tỷ tỷ không..."
"Cát Vân..."
"Đủ rồi!"
Cát Tự định lên tiếng can giải lại bị một giọng nói đầy tức giận cắt ngang...