Diêm La nhìn chàng trai rũ mắt trước mặt, con mắt sắc hơi sâu, rất lâu không nói.
Thanatos thấy Diêm La mãi không có phản ứng, trong lòng càng lúc càng thấp thỏm, vụng trộm nâng mắt nhìn anh.
Lông mi và đồng tử của chàng trai đều là bạc trắng, giống như trân châu bạc xinh đẹp hiếm có.
Cậu lặng lẽ ngước mắt lên, bắt gặp tầm mắt tối tăm của Diêm La, lại bối rối rũ mắt xuống.
Diêm La khẽ nhếch môi.
Quá xinh đẹp, quá đáng yêu.
Từ lúc nhìn thấy xương cốt Tiểu Tử Thần, Diêm La đã biết bộ dạng Thanatos sẽ không kém, trên thực tế so với anh tưởng tượng còn xinh đẹp hơn.
Diêm La cũng không coi trọng dung mạo.
Mặc kệ là áo choàng đen, đầu lâu, hay là chàng trai tóc bạc xinh đẹp, anh thích Tiểu Tử Thần nên cái này cũng sẽ không thay đổi.
Vỏ bọc đẹp không thể làm cho Diêm La ưa chuộng.
Nhưng bởi vì là Tiểu Tử Thần, xinh đẹp như vậy càng làm Diêm La thán phục.
"Vào phòng đi." Diêm La dịu dàng nói, thái độ trước sau như một.
Điều này làm cho Thanatos thư giãn một chút.
Cậu đã sớm quen giấu khuôn mặt dưới áo choàng đen, loại cảm giác để lộ hình dạng ở trong tầm mắt đối phương rất xa lạ, làm cho cậu không biết làm sao.
Đây là lần đầu tiên Thanatos bước vào phòng ngủ của Diêm La, bước chân khi vào cũng hơi cứng ngắc.
Diêm La rót cho Thanatos một ly nước, muốn cậu đừng thận trọng như vậy.
Tay Thanatos nhận lấy ly nước hơi run rẩy, có thể thấy có bao nhiêu khẩn trương.
Cũng không biết Tiểu Tử Thần đứng ở cửa bao lâu mới có dũng khí gõ cửa, cởi áo choàng, lộ ra hình dáng.
Thanatos uống một ly nước lớn để giảm bớt chút căng thẳng.
Diêm La buồn cười hỏi: "Muốn uống thêm một ly nữa không?"
Chàng trai gật gật đầu.
Vì thế, Thanatos đã uống bảy ly nước liên tiếp.
Diêm La: "..." Nhìn đứa nhỏ khát nước.
Anh đang chuẩn bị nhấc bình nước lên đổ ly thứ tám thì Thanatos thì thầm, "Không, cảm ơn anh."
Diêm La cầm lấy ly nước, cười nói: "Chén này tôi tự uống."
Nhìn Tiểu Tử Thần uống nước, chính anh cũng thấy khát.
Trước kia Tiểu Tử Thần quấn áo choàng đen, ăn cơm uống nước cũng chỉ có thể nhìn thấy thức ăn biến mất trong một cái động đen xì.
Hiện tại nhìn hai tay chàng trai cầm chén, rũ mắt uống từng ngụm từng ngụm nhỏ, cánh môi hồng nhuận dính lên giọt nước trong suốt, lỗ tai với khuôn mặt trắng đều đỏ thấu, làm sao có thể không để cho anh nhìn đến khát nước.
Thì ra Tiểu Tử Thần ăn cái gì là như thế này.
Trước đây anh đã bỏ lỡ quá nhiều.
Thanatos nghe Diêm La nói, xấu hổ đến đỏ mặt.
Diêm La lại trêu chọc cậu: "Không nghĩ tới mới nhìn được bộ xương, giờ nhìn thấy diện mạo của em.
Dung nhan Tiểu Tử Thần cũng đẹp như xương cốt."
Nếu lúc này Thanatos còn đang uống nước, chắc là sẽ phun ra ngay tại chỗ.
......!Làm sao còn nhắc đến bộ xương! Chuyện này còn chưa xong, phải không?
Mặt của Thanatos đã không thể đỏ hơn, cậu nghẹn nửa ngày, cúi đầu nói: "Xin anh không nói điều này, nó thất lễ."
"Thất lễ?" Diêm La tri thức mênh mông hoang mang nói, "Chẳng lẽ không phải tôi đang khen em ư?"
Thanatos: "..."
Đột nhiên cậu nhận ra nó có thể là một sự khác biệt văn hóa.
Cậu đỏ mặt giải thích: "Bộ xương là cơ thể của tôi."
Còn lại cậu rất ngại nói ra, để Diêm La tự mình hiểu.
Cũng may Diêm La rất thông minh, mặc dù lúc mới nghe được không lập tức phản ứng lại, nhìn thấy bộ dáng Tiểu Tử Thần xấu hổ mở miệng, hơi suy tư đã hiểu.
Bộ xương là thân thể Tiểu Tử Thần, hơn nữa bộ xương không mặc quần áo, anh đưa ra yêu cầu muốn nhìn bộ xương người khác, chẳng khác nào muốn xem người ta khỏa thân...!
Ừm...!Đúng là thất lễ.
Diêm La ho nhẹ một tiếng: "Xin lỗi, là tôi không chú ý, mạo phạm đến em rồi."
Thanatos nói nhẹ đến mức không thể nghe thấy: "Không, không sao đâu."
Vấn đề tiếp theo của Diêm La lại đập đến Thanatos hận không thể tìm cái lỗ chui vào.
Diêm La vừa uống nước, vừa liên tiếp nhìn về phía áo choàng đen của cậu, tầm mắt như là muốn đục áo choàng thành một cái hang.
Thanatos bị nổi da gà: "Sao anh luôn nhìn tôi?"
Diêm La chần chờ một lát, vẫn nói nghi vấn trong lòng ra: "Vậy bây giờ dưới áo choàng em có mặc quần áo không? Nếu em không mặc...!Tôi có thể đưa cho em vài bộ."
Nếu khi biến thành bộ xương, ngoại trừ chỉ có áo choàng đen che không có quần áo khác, vậy khi biến thành hình người có lẽ cũng không có quần áo nhỉ?
Vừa nghĩ đến có thể dưới áo choàng đen Tử Thần không mặc gì cả, đêm khuya gõ cửa xông pha ra trận...!Diêm La vội vàng rót cho mình một ngụm nước lớn để hạ nhiệt.
Thái Thượng phát hoả, phải uống nhiều nước.
Thanatos: "..."
Diêm La hỏi vấn đề quỷ gì đây!
Vừa rồi anh vẫn nhìn chằm chằm áo choàng đen của cậu, trong đầu chính là nghĩ cái này sao?
Tử Thần xấu hổ chết mất.
Vì đính chính cho mình không phải là thần lưu manh không mặc quần áo gõ cửa nhà người ta, mặt Thanatos không chút thay đổi đứng dậy cởi áo choàng, cất áo choàng đi.
Chàng trai tóc bạc mặc trang phục Hy Lạp cổ đại tao nhã, cổ, cánh tay, cổ tay, cổ chân đều được trang trí bằng đồ bạc hoa lệ, một chân có hình rắn cạp nia quấn quanh bắp chân trắng như tuyết.
Vòng eo mảnh khảnh được bao quanh bởi vòng bạc, lạnh lùng và cao quý.
Cậu đứng ở trước cửa sổ, trên người tràn đầy ánh trăng xuyên thấu qua cửa, đôi mắt như trân châu khẽ rũ xuống, là thần thánh không thể xâm phạm.
Chàng trai thần minh.
Rõ ràng là tuyệt sắc thế gian, lại muốn ẩn giấu trong bóng tối, thừa nhận vô số phỏng đoán xấu xí ác ý.
Diêm La cười nói: "Thật đẹp."
"......"
Chàng trai đang tái nhợt lạnh lùng kia nhanh chóng biến thành tôm luộc.
Diêm La phát hiện Tiểu Tử Thần rất dễ thẹn thùng, đêm nay từ cửa vào đến trong phòng mấy phút, cũng không biết đỏ mặt mấy lần.
Ngày thường cũng như vậy sao?
Vừa nghĩ đến Tiểu Tử Thần trốn trong áo choàng đen, mặt ngoài ra vẻ trấn định, cao quý lãnh diễm, trên thực tế toàn thân đỏ bừng, động tẹo là thẹn thùng, Diêm La lại bị manh đến run rẩy.
Nhanh chóng uống một ly nước khác.
Ở cùng một chỗ với Tiểu Tử Thần chính là phí nước, anh quá dễ nổi lửa.
"Cám ơn Tiểu Tử Thần coi tôi như bạn." Diêm La cười dịu dàng nói, "Tôi rất vinh hạnh."
Có thể làm cho Tiểu Tử Thần nguyện ý cởi áo choàng đen xuống, đó là thật sự coi anh như bạn.
Coi Diêm La là bạn.
Thanatos cúi đầu.
......!Trên thực tế, nó không phải.
Cậu muốn coi Diêm La là bạn trai.
Chẳng qua những lời này, vô luận như thế nào cậu cũng không dám nói ra.
Hơn nữa, cậu còn phải biết Diêm La với Ngọc Đế rốt cuộc là quan hệ gì.
Nếu thật sự họ tái hợp, cậu không thể chen ngang.
"Vị khách hôm nay tới đâu?" Thanatos hỏi.
"Cậu ấy cũng là bạn của anh à?"
Thanatos cảm thấy câu hỏi này của mình đã rất lơ đãng, rất nói bóng gió, sẽ không để Diêm La nhìn ra cái gì.
Với tính cách tự kỷ xa cách như Thanatos, có thể chủ động hỏi một người xa lạ vốn là một loại khác thường và cố ý.
Diêm La híp mắt lại.
Chẳng lẽ Tiểu Tử Thần có hứng thú với Ngọc Đế?
Không có khả năng, ánh mắt Tiểu Tử Thần không thể kém như vậy.
"Không phải." Diêm La lập tức trả lời, "Tôi không quen biết cậu ta."
Thanatos hỏi thêm: "Đó có phải người yêu cũ của anh không?"
Diêm La: "???
"Sao em lại nghĩ vậy?" Ý nghĩ này quá vớ vẩn, Diêm La dở khóc dở cười, không biết trong đầu Thanatos đang suy nghĩ cái gì.
Đương nhiên là Mạnh Bà nói.
Thanatos không khai Mạnh Vãn, dù sao cũng là cậu hỏi thăm trước.
Thật sự để Diêm La tra ra, sẽ phát hiện cậu quá mức để ý tới Diêm La.
Diêm La lại rất nhạy bén: "Là ai nói cho em biết?"
Tiểu Tử Thần đáng yêu đơn thuần, quan hệ giữa các cá nhân đơn giản như thế, mới không có ý nghĩ phức tạp như vậy.
Chuyện ăn dưa này, chỉ có đám thuộc hạ của anh.
Mạnh Vãn là tình nghi lớn nhất.
Thanatos im lặng.
Diêm La đổi sắc mặt nói: "Em đừng nghe người khác nói lung tung, muốn biết cái gì, tôi nói cho em biết là được."
"Nghiêm túc tuyên bố, tôi không có quan hệ gì với Ngọc Đế, tôi trong sạch."
Chuyện người trần nói hạt vừng nát hạt kê kia, vốn anh cảm thấy không cần phải lật ra nói nữa.
Nhưng để cho Tiểu Tử Thần hiểu lầm quan hệ của anh với Ngọc Đế thì chuyện kia cũng không ổn, nhất định phải giải thích rõ ràng.
Vì vậy, trong miệng Diêm La, Thanatos nghe thấy một phiên bản hoàn toàn khác.
Mấy vạn năm trước, Diêm La còn là Diêm La thượng thần của thiên giới, cũng là một vị mạnh nhất trong tiên thiên thần minh.
Anh tôn quý lớn mạnh, tính tình lạnh lùng, chưa bao giờ thân cận với bất kỳ thần minh nào, được chúng thần kính ngưỡng.
Diêm La nhìn như lạnh lùng kiêu ngạo, nhạt nhẽo bạc lạnh, nhưng lại đau xót cho thế gian, có một tâm địa Bồ Tát.
Khi đó thiên tai dưới trần gian liên tiếp xảy ra, người phàm nhỏ bé, không có sức ngăn cản, sinh hoạt trong nước sôi lửa bỏng.
Trong tai nạn có người đốt giết cướp bóc nhân lúc lửa cháy đi hôi của, việc ác vô tận, có người hỗ trợ quên mình, vì người khác tích đức việc thiện.
Chẳng qua ở thời đại không có lục đạo luân hồi, không có nhân quả báo ứng, công đức tích lũy việc thiện vô dụng, cũng không thể mang đến cho người ta báo đáp tốt.
Diêm La tận mắt nhìn thấy một gia đình trong thời gian khô hạn thu nhận một nhóm người tị nạn, còn chia thức ăn quý giá cho người tị nạn ăn.
Cuối cùng người tị nạn lại muốn độc chiếm toàn bộ thức ăn, ngại người một nhà kia còn sống chiếm khẩu phần lương thực, giết chết toàn bộ bọn họ.
Có quá nhiều việc tương tự xảy ra.
Từ đó trở đi, Diêm La đã nghĩ muốn thành lập một thế giới mới, muốn làm cho thiện có thiện báo, ác có ác báo, cho dù hành động này là nghịch thiên.
Khi đó Diêm La còn chưa nhận thức sức mạnh nhân quả, tạm thời không làm được cái này, nhưng đã vì thế mà chuẩn bị.
Trong lòng anh biết hành động này là đấu tranh với trời, sau khi hành động thành hay bại anh cũng không thể ở lại thiên giới nữa.
Thành công thì vào thế giới mới, thất bại thì trực tiếp bỏ mình, thiên giới như rắn mất đầu, cần một thần mới có thể khống chế toàn bộ.
Diêm La không thân cận với các thần khác, là bởi vì chúng thần đều là tiên thiên thần minh, tự xưng là tài trí hơn người, không có đau xót thế gian tang thương.
Anh là dị chủng trong tiên thiên thần minh, không hợp với quan niệm của thần khác, cũng không yên tâm giao thần giới cho bất kỳ tiên thiên thần minh nào.
Anh quyết định giáng trần đi tìm một người phàm, bồi dưỡng thật tốt để thành người thừa kế.
Người phàm thành thần, có thể đồng tình cùng người, có thể sinh lòng thương hại với chúng sinh.
Lúc đó ở trần gian có chàng trai tên là Trương Bách Nhẫn, anh dũng quả cảm, lòng dạ lương thiện, ở trong tai nạn không để ý nguy hiểm của bản thân cứu người cả một thôn.
Diêm La thấy căn cốt người này tốt, tâm tính còn lương thiện, nên mang về thiên giới làm phép thành tiên.
Vì để Trương Bách Nhẫn sớm đạt tới năng lực khống chế chuyện lớn, anh rất để ý với bài học tu luyện của Trương Bách Nhẫn, tự mình chỉ đạo, còn ném tiên đan thần dược cho Trương Bách Nhẫn ăn như không cần tiền, dù sao anh cũng không thiếu.
Những thần minh khác thấy Diêm La từ trước đến nay lạnh lùng lại mang về một chàng trai người phàm từ trần gian, còn làm phép thành tiên để ý như thế, tự nhiên trôi nổi lời đồn đãi tứ phía, nói anh yêu người phàm này, là sư đồ luyến.
Nào biết Diêm La chỉ thuần túy muốn mau chóng mở ra thế giới mới thành lập lục đạo luân hồi, vì bồi dưỡng cho thiên giới một vị Thượng Đế lòng mang muôn dân trăm họ mới cố gắng như vậy.
Ngoại trừ chỉ đạo tu luyện và thấm nhuần các loại đạo lý lớn phải yêu thương con dân của mình ra thì trong cuộc sống hàng ngày anh cũng làm tròn trách nhiệm của một sư phụ với Trương Bách Nhẫn, tự hỏi mình đã tận tâm tận lực.
Đúng là anh không nhìn sai, thiên phú tu luyện của Trương Bách Nhẫn rất tốt, ngắn ngủi vạn năm đã vượt qua tiên thiên thần minh.
Nhưng mà, vì trên con đường tu luyện Trương Bách Nhẫn muốn mau chóng đạt được lực lượng lớn mạnh hơn, tu thành đạo vô tình, dần dần mất đi bản chất lương thiện.
Hắn tiêu diệt nhân tính, vứt bỏ thất tình lục dục, trở nên lạnh lùng kiêu ngạo hơn tiên thiên thần minh, hoàn toàn tuân thủ quy tắc của trời, không hợp với đạo làm người.
Diêm La hận rèn sắt không thành thép.
Vất vả khổ cực luyện cho vạn năm mới đạt level max, kết quả thuộc tính lại biến thành thứ anh không muốn nhất.
Vậy tại sao anh phải vất vả luyện? Ngay từ đầu trực tiếp chọn một người level max trong tiên thiên thần minh không phải là được rồi à?
Đáng tiếc luyện thêm một người thì thời gian cũng đã không kịp, Trương Bách Nhẫn đã trở thành thần lớn mạnh nhất ngoài Diêm La.
Khi đó Diêm La đã nhận thức sức mạnh nhân quả, mở âm ty, Trương Bách Nhẫn cũng thành Ngọc Đế.
Trước khi Diêm La rơi vào âm ty, trực tiếp cắt đứt quan hệ thầy trò với Trương Bách Nhẫn, không muốn thừa nhận thứ này là do anh dạy ra.
"Đó là chuyện xảy ra.
Không có thâm cừu đại hận, cũng không có phong hoa tuyết nguyệt gì." Diêm La cảm thấy chuyện bịa đặt đúng là ghét thật, hại Tiểu Tử Thần hiểu lầm, càng thêm ghét, cho nên rất không vui, "Đạo bất đồng bất tương vi mưu, không có gì hơn.
Đám thần tiên kia cũng nhàn rỗi đến hoảng hốt, nhất định phải não bổ cái gì mà yêu hận tình cừu, tạo ra một đống tin đồn, giống như thế gian này ngoại trừ tình yêu thì không có gì khác."
Diêm La đang trào phúng những thần tiên bịa chuyện, Thanatos lại cảm thấy mình cũng trúng một mũi tên.
......!Dù sao, cậu cũng sinh ra tình yêu với Diêm La.
Thần minh tràn ngập tình yêu lớn như Diêm La, trong lòng đại khái chỉ có chúng sinh, sẽ không có tư tình nữ nhi.
Vừa bởi vì Diêm La không có quan hệ với Ngọc Đế mà vui vẻ, bây giờ Thanatos lại có chút mất mát, cảm thấy mối tình đầu này còn chưa bắt đầu đã kết thúc.
Diêm La còn đang mắng: "Lời đồn này cũng quá hoang đường, thật sự chỉ tạo ra cho tôi một câu chuyện tình yêu, làm sao tôi có thể thích Ngọc Đế ngay cả thất tình lục dục cũng không cần kia."
Thanatos cúi đầu nói: "Ừm."
Diêm La nói tiếp: "Muốn thích cũng sẽ thích Tiểu Tử Thần có nhân tình của chúng ta, vừa thuần khiết vừa khát khao."
Thanatos: "Ừ..."
Thanatos: "Ừ???".