Tử Thần Gõ Cửa Diêm Vương

Chương 70: 70: Phục Hồi






Mãi mãi là nửa kia của cuộc đời nhau.
Bàn tay của Thanatos cuộn tròn buông xuống dưới bàn, nắm lấy cái ghế dưới người.
......Sao lại giống một lời tuyên thệ trong hôn nhân vậy?
Mọi người sẽ luôn luôn nói điều này trong lễ cưới: Cho dù nghèo đói hay giàu có, sức khỏe hay bệnh tật, anh sẽ luôn luôn yêu em, yêu em đến đầu bạc răng long, yêu đến vĩnh viễn về sau.
Sau đó trao nhẫn và đưa bản thân vào cuộc sống của nhau.
Họ không có cách nào để được mãi mãi, cái chết sẽ tách họ ra.

Có một lần chú rể vừa đọc xong lời tuyên thệ trong hôn lễ, đã bị trần nhà sụp đổ đập trúng, chết tại chỗ, bị Tử Thần đã chờ ở một bên mang đi.
Ngay từ đầu Thanatos đã biết người đàn ông sẽ chết, mọi người trong bữa tiệc mỉm cười chúc cô dâu và chú rể, nhưng không thể nhìn thấy Tử Thần cũng là khách mời của đám cưới này.

Thanatos nhìn chú rể đọc tuyên thệ đầy trìu mến, nhìn cô dâu phấn khích rơi nước mắt, nhìn trần nhà đột nhiên sụp đổ đập vỡ đầu chú rể, xem một bộ phim hài biến thành một bi kịch.
Thế gian là vô thường, con người không thể vĩnh cửu.
Nhưng các vị thần thì có thể.
......!Cậu đang nghĩ gì vậy? Nghe một câu từ Diêm La lại nghĩ đến hôn lễ.
Đây chính là cảm giác nghi thức mà Diêm La muốn sao? Một sinh nhật, nghi thức giống như kết hôn.
Cũng có thể phương Đông bọn họ chính là như vậy, là kiến thức của cậu nông cạn.
Trong đầu lộn xộn ngổn ngang suy nghĩ rất nhiều, thân thể Thanatos vẫn không nhúc nhích, biểu cảm trên mặt lại giấu dưới áo choàng, nhìn như hoàn toàn không có phản ứng.
Diêm La lặng yên không một tiếng động thở dài.
Thật sự là Tiểu Tử Thần đủ chậm chạp, đương nhiên cũng có thể sẽ nghĩ đến mức độ kia nhưng lại không biết đáp như thế nào.
Diêm La là ám chỉ, cũng là thăm dò, trước mắt không thu hoạch được tin tức có ích.

Tiểu Tử Thần không vui mừng cũng không chống cự, như là hoàn toàn chết lặng với tình cảm.
Anh không thể ép quá chặt.

Trước khi xác định Tiểu Tử Thần cũng có cùng ý nghĩ, nếu trực tiếp nói "Tôi thích em" thì với Tiểu Tử Thần mà nói chính là một tín hiệu nguy hiểm.

Nếu bởi vậy mà ngay cả bạn bè cũng không dám làm với anh, một lần nữa khép lại khe hở trái tim thật vất vả mới mở rộng, nỗ lực lúc trước là uổng phí.
Đến lúc như này, bỗng nhiên Diêm La đã lý giải được hai thuộc hạ Hắc Bạch Vô Thường kia làm sao có thể kéo dài một ngàn năm cũng không dám nói rõ, loại chuyện thích này trước khi được đáp lại rõ ràng, luôn luôn thật cẩn thận.
Tính cách nóng chậm của Tiểu Tử Thần không chịu nổi quan hệ đột nhiên vượt quá mức, hậu quả của việc vội vàng tới gần sẽ là lùi xa hơn, còn phải từ từ tiến đến.
Cũng may Diêm La có đủ kiên nhẫn.
Anh cũng sẽ không giống hai tên ngốc chờ một ngàn năm kia, đứng tại chỗ cái gì cũng không làm.
Không thể một bước vượt qua khoảng cách an toàn, nhưng có thể đến gần từng bước một.
Bọn họ ở khu thắng cảnh Thái Sơn chơi một ngày, ăn xong mì thì buổi chiều lại đi dạo phố với Diêm La.

Thanatos nhìn chong chóng trong tay đứa bé trên đường, nhìn đi nhìn lại nhiều lần, Diêm La cũng mua cho cậu một cái, nhét vào tay cậu.
Thanatos: "Tôi không phải trẻ con."
"Em nhỏ hơn tôi nên em là trẻ con." Diêm La tự nói.
Thanatos: "...!Chưa chắc đã nhỏ hơn anh."
Đều là mấy vạn tuổi, ai lớn ai nhỏ còn chưa biết đâu, cậu chỉ có bề ngoài nhỏ, tuổi tác cũng không nhỏ.

"Phải không?" Diêm La nhướn mày, "Tuổi em mở đầu bao nhiêu?"
Mặc dù tuổi cụ thể không thể nhớ đến từng chữ số nhưng số đầu tiên vẫn còn nhớ.
Thanatos nói: "Ba."
Thanatos là một vị thần tương đối trẻ trong thế hệ thứ hai, cho đến nay khoảng 30.000 năm tuổi.
"A, tôi bốn, kém một vạn tuổi." Diêm La cười nói, "Còn nói không phải trẻ con?"
"..." Thanatos từ bỏ việc tranh luận.
Thảo luận về tuổi của các vị thần là vô nghĩa, cũng đâu có chết.
Phố buôn bán có rất nhiều khách du lịch, trang phục của Diêm La và Thanatos nhiều lần thu hút sự chú ý, Thanatos đi bộ đều cảm thấy rất kỳ lạ, muốn về nhà sớm.

Thế nhưng đi dạo với Diêm La, thì cậu lại muốn đi lâu hơn một chút, mặc dù không cảm thấy hứng thú với những thứ buôn bán.
Tâm lý mâu thuẫn, Thanatos không biết vì sao.
Diêm La mua cho Thanatos một bộ bút mực giấy nghiên ở quán lưu niệm làm quà sinh nhật.
"Bút mực ở trần gian không tính là tốt, coi như là kỷ niệm du lịch, trở về tôi tặng em một bộ tốt hơn." Diêm La nói.
Thanatos nói: "Tôi không biết viết bút lông."
Cậu có thể viết rất đẹp tiếng Hy Lạp, tiếng Latinh và tiếng Anh bằng bút lông vũ.

Nhưng rõ ràng bút lông phương Tây với bút lông phương Đông không phải cùng một loại, cậu chỉ có nhìn không thể viết chữ phồn thể của Hoa Hạ, mua là lãng phí.
"Tôi có thể dạy em." Diêm La vinh dự ghi nhớ sứ mệnh giới thiệu văn hóa.
Thanatos không từ chối nữa, cuối cùng vẫn nhận quà tặng của Diêm La.
Đây là lần đầu tiên cậu nhận được một món quà sinh nhật.
"Cảm ơn." Cậu nhỏ giọng nói, giọng nhẹ đến mức như là chỉ có mình nghe thấy.
Nhưng Diêm La nghe thấy, anh nói: "Khách khí với bạn bè làm gì? Sau này mỗi lần sinh nhật tôi đều tặng quà cho em."
Thanatos thốt lên: "Nếu tôi về Hy Lạp thì sao?"
Nói xong chính cậu cũng sửng sốt.

Tại sao cậu lại hỏi câu này?
Nó giống như...!Cậu không muốn trở về, như vậy sẽ không gặp được Diêm La.
Nhưng cậu nhất định phải trở về, lần này đến chỉ là vì hoàn thành nhiệm vụ của Minh Vương.

Công việc bên Hy Lạp tạm thời có vong linh thay thế, nhưng đó cũng không phải kế lâu dài, vong linh không chống đỡ nổi công việc có cường độ cao vĩnh viễn không ngừng nghỉ.
Ngay cả một người bạn...!Cách nhau vạn dặm, cũng sẽ dần phai nhạt đi.
Cậu không muốn mất người bạn này.
Bỗng nhiên Thanatos sinh ra một chút không nỡ.

Rõ ràng Diêm La còn ở trước mắt cậu, cậu nghĩ đến ngày phải chia lìa thì bắt đầu lưu luyến.
Sắc mặt Diêm La như thường: "Vậy tôi gửi cho em là được.

Hoặc tôi tìm 28 tinh tú làm visa, bay qua tìm em, thuận tiện du lịch ở chỗ em.

Nhưng tôi không quen Hy Lạp lắm, phải phiền em làm hướng dẫn viên du lịch."

Anh cười nói: "Đúng là có nhiều bạn thì nhiều đường, có bạn bè đi khắp thiên hạ cũng không sợ."
Trái tim hoảng loạn của Thanatos đột nhiên được an ủi.
Diêm La nói sẽ tới tìm cậu.
Cậu sẽ không mất người bạn này đâu.
Từ Thái An về Thanh Châu, màn đêm đã buông xuống.
Xuất phát là đêm tối, trở về cũng là đêm tối, giống như mọi thứ ban ngày đều là ảo mộng một hồi, cậu chưa bao giờ được ánh mặt trời bao phủ.
Nhìn thấy các tòa nhà chung cư quen thuộc, Thanatos nghĩ hôm nay cứ vậy trôi qua.
Thời gian trôi thật nhanh.
Rõ ràng đi trong đám người là một chuyện dài dằng dặc dày vò như vậy, bởi vì bên cạnh có Diêm La làm bạn, cậu lại không cảm giác được thời gian trôi qua.
Ngày hôm nay cậu rất vui vẻ, vui vẻ đến bây giờ có chút buồn bã.
"Đi vào đi." Diêm La nói.
Thanatos "Ừ" một tiếng, chậm rãi đi theo.
Đi đến trước cửa chung cư, Diêm La sờ túi, quay đầu lại hỏi: "Tôi không mang theo chìa khóa rồi, em có chìa khóa không?"
Thanatos cúi đầu lấy chìa khóa ra, Diêm La nghiêng người nhường sang một bên, để cho cậu mở cửa.
Thanatos cắm chìa khóa vào lỗ khóa, vừa mở cửa còn chưa chạm tới công tắc đèn, trong phòng bỗng nhiên sáng như ban ngày.
Dải ruy băng đầy màu sắc từ trên trời rơi xuống, giống như tiên nữ rải hoa, phủ lên người Thanatos.
Bước chân của cậu dừng lại.
Phòng khách ở tầng một đã thay đổi đáng kể, được trang trí bóng bay, hoa và ruy băng, các bức tường cũng được dán bóng bay để tạo thành chữ cái tiếng Anh "Happy Birthday"
Ở giữa bày một cái bàn ăn hình chữ nhật, trên đó bày đầy những món ngon nóng hổi.
Một nhóm người - Nên nói là thần, kéo một chiếc bánh sinh nhật khổng lồ đi ra, hát cho cậu bài chúc mừng sinh nhật: "Chúc bạn một sinh nhật hạnh phúc, chúc bạn một sinh nhật hạnh phúc..."
Là rất thông thường, rất cũ rích, là cảnh sinh nhật của con người.
Đối với Thanatos là mới lạ, bởi vì cậu chưa bao giờ có.
Thanatos giật mình tại chỗ, nhìn các vị thần tụ tập lại đây.
Có Hắc Bạch Vô Thường, có một gia đình Venus ba người, đều là người của chung cư này.

Còn có Thôi Giác là Phán Quan mà ngày đó cậu gặp ở khách sạn Yên Lạc.
Ngoài ra, còn có mấy thần phương Đông khác cậu chưa từng thấy qua.
Thanatos không biết làm sao với loại cảnh tượng này, theo bản năng quay đầu, ném ánh mắt cầu xin về phía Diêm La —— mặc dù Diêm La không nhìn thấy biểu cảm của cậu.
Diêm La lại không hề ngoài ý muốn với màn kinh ngạc này, hơn nữa thuận lợi gia nhập vào bọn họ, trong nháy mắt anh quay đầu lại cười hát tặng cậu: "Chúc em sinh nhật vui vẻ, chúc em sinh nhật vui vẻ..."
Sau đó chuyển sang hát tiếng Anh.
Bàn tay dưới áo choàng của Thanatos không có nơi nào để đặt.
"Thanatos, lần đầu tiên gặp mặt, tôi là Mạnh Bà, tên thật Mạnh Vãn, cậu gọi tên tôi là được rồi." Cô gái cầm bánh ngọt cười tủm tỉm nói, "Đây là Đầu Trâu Mặt Ngựa, đó là Chung Quỳ, Ngụy Chinh, Thôi Giác, Lục Chi Đạo, ba vị Hy Lạp kia không cần tôi giới thiệu đi, hẳn là cậu còn quen thuộc hơn tôi."
Thật ra Thanatos đã đoán được thân phận của bọn họ, chẳng qua khi chân chính được chứng thực, vẫn cảm thấy rất ngượng ngùng.
Cậu đã không vượt qua những trở ngại tâm lý để đáp ứng với những người bạn mạng trò chuyện trực tuyến này.
Không nghĩ tới lần đầu tiên gặp mặt ở trong hiện thực, chính là vì cậu chuẩn bị kinh ngạc lớn như vậy.
......! Nhưng làm sao họ biết sinh nhật cậu? Cho dù là một nhà Venus, cũng không tính là rất quen cậu, cũng không biết sinh nhật của cậu.
Biết hôm nay sinh nhật cậu chỉ có Diêm La.
Thanatos lại theo bản năng nhìn về phía Diêm La.

"Làm sao luôn nhìn tôi thế?" Diêm La cười nói, "Đã đến lúc thổi nến xong ước rồi."
Thanatos muốn hỏi, có phải anh đã lên kế hoạch không?
Những Thần phương Đông này đều là thuộc hạ của Diêm La, một chút Diêm La cũng không biểu hiện ra ngoài ý muốn với cảnh tượng này.
Cậu muốn nói lại thôi, nói không ra miệng.
Nếu là thật, Diêm La vì cậu làm nhiều lắm.
Điều này dường như vượt ra ngoài phạm vi của đạo đức tốt.
Diêm La thấy cậu còn nhìn, lại nói: "Sinh nhật Tiểu Tử Thần đều phải có mì trường thọ với bánh ngọt.

Hơn nữa, họ rất muốn tổ chức sinh nhật cho em."
Ngày đó anh triệu tập thành viên tuyên bố nhiệm vụ ở trong nhóm công tác địa phủ, chính là thương lượng cùng nhau chuẩn bị một lễ sinh nhật chúc mừng Tiểu Tử Thần.
Anh dẫn Tiểu Tử Thần đi Thái Sơn chơi một ngày, vừa lúc thuận tiện cho bọn Mạnh Bà trang trí mọi thứ trong phòng khách.
Gia đình Venus cũng được anh mời.

Dù sao đều là thần Hy Lạp, có đồng hương gia nhập có thể làm cho Tiểu Tử Thần cảm nhận được chút an ủi ở nơi đất khách quê người.

Venus đã mặc áo choàng đen của Tử Thần và luôn biết ơn Thanatos nên đồng ý rất nhiệt tình.

Cupid muốn ăn bánh sinh nhật nên tích cực tham gia.

Vợ con đều tham gia, đương nhiên Poseidon cũng gia nhập.
Thanatos rũ mắt xuống, có chút cảm động, cũng có chút đau xót.
Không hiểu sao lại muốn khóc.
Cậu đang trở nên ngày càng có cảm xúc của con người.

Trước kia cậu có thể đồng tình với con người, nhưng bản thân cũng không tham gia, hiện tại tình cảm đều xuất phát từ bản thân.
Giống như đi tới thành phố này, chính là đi vào trần gian.
"Mau mau, mau ước rồi thổi nến." Mạnh Vãn thúc giục: "Tay tôi sắp mỏi rồi!"
Thanatos có chút ngượng ngùng, cậu chưa từng có sinh nhật, cũng không biết phải ước cái gì.

Tay chân luống cuống, quay đầu nhìn thấy Diêm La đứng ở bên cạnh thì cậu vội vàng quay đầu đi, không hiểu sao khuôn mặt lại nóng cháy như lửa đốt.
Thanatos nhắm mắt nhớ tới lời nói lúc sáng của Diêm La, yên lặng ước nguyện.
Muốn đi bộ trong ánh sáng.
Cậu không mở mắt ra ngay, bổ sung ba chữ vào đáy lòng.
Cùng Diêm La.
Sau đó mở mắt ra và nhẹ nhàng thổi nến.
Bọn Mạnh Vãn lập tức hoan hô, đặt bánh ngọt lên bàn ăn, quả thật là tận tâm tận trách với công việc.
"Cắt bánh, cắt bánh!" Chung Quỳ cao lớn thô kệch nói chuyện cũng sang sảng, "Bận rộn một ngày mới có thể ăn."
Lục Chi Đạo nhã nhặn cười dịu dàng nói: "Đây chính là bánh ngọt Diêm Vương điện hạ tự đặt, bàn thức ăn này cũng là Diêm Vương điện hạ mời, cơ hội khó có được nha."
Tai mắt Thanatos run lên, nhìn về phía Diêm La, đáy lòng nổi lên hương vị khó nói thành lời.
......Quả nhiên là Diêm La chuẩn bị kinh ngạc.
Diêm La cắt bánh sinh nhật ra, phần lớn nhất đưa cho Thanatos: "Nếm thử đi."
Thanatos không thể nói những lời từ chối.
Cậu xúc một thìa bánh rồi từ từ đặt nó vào miệng của mình.
Hương vị của bánh sinh nhật với các loại bánh ngọt khác thật sự không khác nhau nhiều.
Nhưng ý nghĩa của nó là khá tuyệt vời.
Lần đầu tiên Thanatos cảm nhận được hương vị của sinh nhật, như thể sự tồn tại của cậu, sự ra đời của cậu cũng rất quan trọng.

Cupid cũng ăn một miếng bánh ngọt, khóe miệng dính kem, liếm ngón tay đến là vui vẻ.
Nó bay đến gần Thanatos, hỏi với một giọng điệu rất ngây thơ và nghiêm túc: "Anh Tử Thần, anh có thể tổ chức sinh nhật mỗi ngày không? Để em có thể ăn bánh mỗi ngày."
Thanatos: "..."
Đây cũng coi như là sinh nhật của cậu được coi trọng đi.
Một đám thần tiên vừa cười vừa nháo, lần lượt gửi lời chúc sinh nhật và quà cho Thanatos, kéo gần không ít khoảng cách với cậu.
Họ ầm ĩ đến nửa đêm mới rời đi, cuối cùng căn nhà cũng yên tĩnh lại.
Ngày hôm nay, Thanatos cảm thấy vẹn toàn và hạnh phúc hơn bao giờ hết, và tất cả những điều này là Diêm La cho.
Quay trở về 401 rồi đóng cửa lại, Thanatos thì thầm với Diêm La: "Cảm ơn anh."
Diêm La cười nói: "Sao lại cảm ơn? Không phải nói giữa bạn bè không cần khách khí à? Hay em không coi tôi là bạn?"
Thanatos nói ngay "Chúng ta là bạn."
Sau trải nghiệm ngày hôm nay, cậu đã có một nhóm bạn.
Diêm La là người quan trọng nhất.
Diêm La nhếch môi: "Vậy bạn của tôi, có muốn cởi mũ của em ra không, để tôi nhìn mặt của em?"
"Đối với bạn cũng không dùng bộ mặt thật thì không khỏi quá xa lạ."
Thanatos do dự.
Cậu đã quen giấu mình ở trong áo choàng, vừa nghĩ chân chính đối mặt với Diêm La thì bỗng nhiên dâng lên một trận bối rối.
Tại sao khuôn mặt cậu bắt đầu nóng lên?
Nếu để cho Diêm La nhìn thấy, sẽ phát hiện ra mặt cậu đỏ lên.

Làm sao để giải thích cái này?
Như vậy càng không dám đối mặt...
Thế nhưng, nếu không cởi áo choàng, chính là không coi Diêm La là bạn.
Cậu rất quý trọng người bạn Diêm La này.
Trong lòng Thanatos bắt đầu có thiện ác giao chiến.
Diêm La thấy Thanatos vẫn không có phản ứng như cũ, nói không thất vọng là giả, nhưng cũng không miễn cưỡng, giọng điệu vẫn dịu dàng: "Không sao, nếu em không muốn bỏ ra thì tôi không nhìn.

Thời gian không còn sớm, về phòng ngủ một giấc thật ngon đi."
"Chờ một chút——" Thanatos gọi Diêm La sắp xoay người trở về phòng.
Diêm La quay đầu lại, nhìn thấy Thanatos giơ ra móng vuốt từ dưới áo choàng, trong lòng liền có một loại dự cảm.
Xương ngón tay thon dài kéo mũ áo choàng đen xuống, lộ ra một đầu xương khô nhỏ trắng mịn trơn bóng.

Hốc mắt trống rỗng đang cúi xuống, như là không dám nhìn mặt Diêm La.
Diêm La: "..."
Chỉ cần biến thành xương trắng, Diêm La sẽ không nhìn thấy cậu đỏ mặt.
Thanatos thông minh nghĩ.
Nhưng Diêm La im lặng quá lâu, Thanatos cũng hoảng hốt theo.
Là bộ dáng hiện tại của cậu quá xấu, dọa Diêm La sao?
Cậu biết bộ dáng này của mình ở trong thẩm mỹ bình thường không đẹp, còn rất kinh khủng.
Đây cũng là một trong những bộ mặt thật của cậu, nếu Diêm La ghét, Thanatos cũng sẽ tự ti, hơn nữa sẽ phủ áo choàng lên không bao giờ nguyện lấy xuống nữa.
Cậu đang muốn chật vật đội mũ trở về thì nghe Diêm La dùng giọng điệu thưởng thức khen ngợi nói: "Thật sự là xinh đẹp đáng yêu."
Thanatos: "...?"
Bây giờ cậu đang ở trạng thái xương trắng mà nhỉ?
Diêm La nghiêm túc nói: "Người đẹp ở trong xương không phải trong da, xương cốt của em rất hoàn hảo."
"Em có nguyện cởi áo choàng đen ra để tôi nhìn bộ xương của em không?".