Quan trọng là thiếu chủ nhân trẻ tuổi hơn, càng hiểu chuyện tình cảm hơn...
Nghĩ tới cảnh Lưu Phong trêu đùa mình, gò má Dạ Tường Vi đỏ lên.
“Đúng rồi, có hai người em cần tìm”, nhớ lại lời dặn dò của Lưu Phong, Dạ Tường Vi dặn dò Ngô Sơn đi làm.
Sau khi Lưu Phong rời khỏi quán bar, anh kể cho Diệp Phùng Xuân biết chuyện Lữ Phong có khả năng liên quan đến vụ việc bắt cóc phụ nữ.
Hai mắt Diệp Phùng Xuân phát sáng: “Anh Phong, anh giỏi quá, tôi cứ tưởng tối nay sẽ không có thu hoạch gì chứ”.
“Bây giờ tôi về thu thập manh mối, nếu có liên quan đến Lữ Phong thật, hôm nào tôi mời anh một bữa”.
Lưu Phong còn chưa nói gì, Diệp Phùng Xuân đã vội vàng chạy đi.
Còn Lâm Ấu Nương, Lưu Phong bắt xe cho cô ấy, tiễn cô ấy rời đi trong ánh nhìn lưu luyến.
Lưu Phong không hỏi nhiều những lời dư thừa.
Dù sao chỉ là tình cờ gặp gỡ, sau này nói không chừng sẽ không còn liên lạc nữa.
Sau khi tiễn Lâm Ấu Nương rời đi, Lưu Phong mới lái chiếc xe moto yêu thích của mình đến trung tâm môi giới hôn nhân.
Vừa đi được nửa đường, Lưu Phong cảm giác có một chiếc xe van cứ theo đuôi mình không xa không gần.
“Đám ruồi muỗi!”. Lưu Phong lắc đầu.
Mặc dù không biết bọn họ là ai, nhưng đoán cũng đoán ra được.
Lưu Phong dẫn bọn họ đến một con đường vắng vẻ, quay đầu xe moto.
Sau đó vặn ga, lao về phía chiếc xe van đó. “Anh Xà, hình như hắn phát hiện ra chúng ta rồi”.
Trong xe, đàn em đang lái xe nhìn thấy Lưu Phong lao về phía bọn họ, lập tức la lên.
Anh Xà sa sâm mặt: “Tông qua đó”.
Đàn em tái mét: “Anh Xà, tông thật sao?”. “Nhanh lên!".
Đàn em chỉ đành nhắm mắt tông tới.
Nói thì chậm làm thì nhanh.
Xe moto của Lưu Phong cũng đã đến gần trước mắt.
Khi xe moto và xe van sắp chạm nhau, Lưu Phong bỗng nhiên bốc bánh trước của xe moto lên.
Xe moto bay vọt lên không, nhắm thẳng hướng xe van. “Mẹ kiếp!", đám anh Xà sợ hãi.
Lưu Phong không bỏ đi mà lại quay đầu xe, dừng ở phía trước xe van không xa, bật đèn xe lên.
“Xử hắn!”, anh Xà bị đèn xe moto chiếu chói mắt, dùng tay che chắn, lớn tiếng hét lên.
Khi có Diệp Phùng Xuân, anh Xà còn hơi kiêng dè. Bây giờ thằng nhóc này lại dám khiêu khích mình? Soạt soạt!
Cửa xe van mở ra, anh Xà và đàn em của hắn cầm gậy sắt lao về phía Lưu Phong.
Lưu Phong nở nụ cười nham hiểm: “Quả nhiên là chúng mày".
"Ruỳnh ruỳnh!".
Lưu Phong tiếp tục vặn ga, lao tới phía trước.
Trong nháy mắt, xe moto dường như hòa làm một với cơ thể Lưu Phong.
Tiếng va đụng vang lên.
Cứ mỗi một cái hất đuôi xe moto lại đâm một người văng ra xa.
Không lâu sau, đàn em của anh Xà đều ngã xuống đất, liên tục kêu r3n.
Anh Xà không ngờ Lưu Phong lại hung hãn như vậy, hắn kinh hãi nuốt nước bọt, nhảy lên xe chuẩn bị bỏ chạy.
Lưu Phong quay ngang xe chặn trước mặt anh Xà: “Muốn chạy à?”.
“Thằng... Thằng nhóc, mày chọc vào cậu Lữ, mày... mày chết chắc rồi!", anh Xà sợ đến mức nói chuyện cũng run rẩy.
Vốn dĩ hắn chọn người dễ ức hiếp để dăn mặt, nào ngờ người này vốn dĩ không dễ ức hiếp, mà là người cực kỳ khó đối phó.
“Lữ Phong?”, Lưu Phong không ngạc nhiên, lắc đầu: “Hắn còn khó bảo vệ được mình mà muốn đối phó với tao? Ha ha, nếu hắn đã muốn chơi thì tối này tao sẽ đi tìm hắn chơi”.
“Cái gì?”, anh Xà sửng sốt.
Người này đầu óc có vấn đề sao?
Dám chủ động dây vào Lữ Phong?
“Nghe không hiểu à?”, Lưu Phong đạp anh Xà ngã xuống: “Mau dẫn đường! Tao muốn xem xem Lữ Phong làm gì được tao”.
Anh Xà hoảng sợ, trong lòng cũng tràn ngập thù hận. Được! Đây là mày tự chuốc lấy.
Nếu đoán không nhầm thì bây giờ Lữ Phong đang ở bên phía ông Lữ.