Anh Xà nhìn chăm chằm Lưu Phong, vẻ mặt khinh thường: “Tên nhóc đó chắc là dễ đối phó, nhưng người đi cùng nó đã làm vài người anh em của tôi bị thương, hình như có chút bản lĩnh”.
“Anh Xà, anh nhìn bộ dạng con ả Dạ Tường Vi đi, chắc là định giấu bố tôi làm mấy chuyện bất chính”.
Lữ Phong giật dây: “Chỉ cần đánh tàn phế thằng tạp chủng làm gãy ngón tay của tôi, quay về tôi sẽ nói chuyện này cho bố tôi, bố tôi nhất định sẽ tự tay xử con ả Dạ Tường Vi”.
“Hừ, đến lúc đó, quán bar trong tay Dạ Tường Vi cũng sẽ bị thu hồi, tôi cho anh quản lý một quán”.
Anh Xà nghe xong, hai mắt sáng lên: “Cậu Lữ, cậu yên tâm, tên nhóc đó phế của anh một ngón tay, tối nay tôi sẽ phế của nó một cảng chân”.
Cùng lúc đó, phòng làm việc ở quán bar, Ngô Sơn nhìn Dạ Tường Vi, ngập ngừng muốn nói.
“Sơn, em có lời muốn nói sao?”. Ngày xưa Dạ Tường Vi từng cứu mạng Ngô Sơn, bắt đầu từ lúc đó, Ngô Sơn luôn theo bên cạnh Dạ Tường Vị, trở thành
chân tay mạnh nhất của Dạ Tường Vi.
Một mình Ngô Sơn giải quyết tám, mười người hoàn toàn không thành vấn đề.
Vì thế mà nhóm anh Xà nhìn thấy Ngô Sơn mới sợ hãi như vậy.
Có lần anh Xà gây mâu thuẫn với Ngô Sơn, bị Ngô Sơn xách lên cắm đầu vào bồn cầu.
Từ đó về sau, anh Xà luôn sợ Ngô Sơn từ tận đáy lòng.
Mặc dù Ngô Sơn trung thành với Dạ Tường Vi, nhưng kiệm lời ít nói.
Trong lòng Ngô Sơn, Dạ Tường Vi dư sức xứng với ông Lữ.
Nhưng người đàn ông có thể xứng với Dạ Tường Vi chắc chắn không thể là ông Lữ.
Bây giờ Dạ Tường Vi khách sáo với một người trẻ tuổi như vậy, thậm chí ánh mắt còn đầy vẻ kính trọng, Ngô Sơn cảm thấy không được thoải mái.
“Chị Tường Vi, em biết ông Lữ không còn khả năng, nhưng em thấy người tên Lưu Phong kia cũng không phải người thích hợp với chị”.
Ngô Sơn lên tiếng, cuối cùng cũng nói ra nỗi bất mãn trong lòng: “Hơn nữa, vì sao chị lại cung kính với anh ta như vậy?”.
“Hừ, mặc dù em cảm thấy anh ta cũng có chút bản lĩnh, nhưng nếu thật sự đánh nhau, em có tự tin sẽ đè bẹp anh ta”.
“Được, khi nào có cơ hội, chị sẽ cho em đấu một trận với thiếu chủ nhân”, Dạ Tường Vi không hề giận mà cười đáp.
“Thiếu chủ nhân?”, Ngô Sơn ngạc nhiên: “Chị Tường Vị, chị được gọi là nữ hoàng Tường Vi ở phố quán bar, chị lại gọi tên kia là chủ nhân?”.
“Không sai, bắt đầu từ hôm nay, anh ta không những là chủ nhân của chị, hơn nữa, chỉ cần anh ta lên tiếng, chị sẽ nghe theo”.
Dạ Tường Vi dừng lại một lúc, nheo mắt lại: “Không những là chị mà ngay cả em cũng phải nghe theo lời anh ta”.
“Dựa vào đâu?”, Ngô Sơn không phục.
Ánh mắt Dạ Tường Vi trở nên sâu xa: “Bởi vì anh ta là đệ tử thân truyền duy nhất của lão chủ nhân”.
“Ha ha, Ngô Sơn, bây giờ chị nói có lẽ em cũng không hiểu được, đợi lần sau có cơ hội, chị sẽ cho em tận mắt chứng kiến sự lợi hại của thiếu chủ nhân”.
Cô ta ngẩng đầu lên, nhìn Ngô Sơn: “Ngô Sơn, chỉ bằng chúng ta đánh cược đi?”.
“Đánh cược thế nào?”.
“Chị cược em không đỡ được một chiêu của anh ta”.
“Không thể nào!", Ngô Sơn giơ nắm đấm, siết chặt đến mức kêu răng rắc: “Năm đấm của em có thể gi ết chết một con bò, chị nói em không đỡ được một chiêu của người đó?”.
“Ha ha, lần sau sẽ có cơ hội thôi”, Dạ Tường Vi không tranh luận nữa.
Trong lòng cô ta, Nhân Hoàng là nhân vật giống như thần tiên.
Người mà Nhân Hoàng chọn chắc chắn cũng không phải hạng tầm thường.
Mấy năm qua, Dạ Tường Vi luôn trông chờ được gặp lại lão chủ nhân, quay về thế giới ngầm cùng với lão chủ nhân, quang cảnh tươi đẹp.