Nhìn bóng dáng Diệp Phùng Xuân bận bịu cố gắng thể hiện ở trong phòng bếp, Lưu Phong nói: “Chị, hình như Diệp Phùng Xuân thích chị đấy”.
“Thích?”, Tô Đát Kỷ sơn móng tay, còn không ngẩng đầu lên: “Trừ phá án ra, anh ta không biết thích là gì. Ha ha, theo chị thấy, thích của anh ta chỉ là thấy sắc nổi lòng tham mà thôi”.
Lưu Phong sửng sốt. Chị mình không hổ là người từng trải.
“Vậy chị không định cho anh ta cơ hội sao?”, Lưu Phong lại hỏi.
Tô Đát Kỷ ngẩng đầu lên, liếc xéo Lưu Phong: “Thằng nhóc thối, chị sẽ không kết hôn, sẽ ở lại bên cạnh em cả đời, trừ khi ngày nào đó em chê chị phiền...”.
Lưu Phong xúc động, vội vàng ngắt lời: “Chị, sao em lại chê chị phiền được?”.
“Đương nhiên chị biết em sẽ không chê chị phiền”, Tô Đát Kỷ nghiêm túc nói: “Một tỷ của em chuẩn bị khi nào chuyển vào tài khoản chị?”.
“Ơ... Hôm nay đợi ngân hàng mở cửa đi”, Lưu Phong vốn định kéo dài ngày nào hay ngày đó, nhưng thế này thì không kéo dài được nữa rồi.
May là mình còn tám trăm nghìn tệ đòi được từ Đao ” sẹo”.
Ừm, đủ để tiêu một thời gian rồi. “Vậy được, chị đợi em”, Tô Đát Kỷ nghe xong tươi cười: “Tiểu Phong, em phải hiểu, một người đàn ông có tiền trong tay thì sẽ tiêu linh tinh, chị giữ giúp em thôi”.
“Ok ok, chị nói sao thì nghe vậy”, Lưu Phong thuận theo.
Tô Đát Kỷ rất hài lòng với biểu hiện của Lưu Phong, lại cúi đầu vờ như nói vu vơ: “Em biết vì sao tiền vốn của Diệp Đan Quỳnh có vấn đề không?”.
“Không phải là loại mỹ phẩm nào đó có vấn đề sao?”. “Vậy em biết là mỹ phẩm gì không?”. Lưu Phong lắc đầu.
“Một loại kem dưỡng da”, Tô Đát Kỷ nói: “Chị đã thử nghiệm rồi loại kem dưỡng da đó rồi. Mặc dù có chút khuyết điểm nhỏ nhưng không đến nỗi hủy da, không những vậy, hiệu quả của kem dưỡng da đó rất đáng kinh ngạc, một khi đưa ra thị trường thì chắc chắn sẽ bùng nổ toàn cầu”.
“Ồ?”, Lưu Phong nghe ra được Tô Đát Kỷ có ẩn ý: “Chị, lẽ nào loại kem dưỡng da đó có công dụng giúp người khác trẻ ra?”.
“Ha ha, ít nhất về mặt loại bỏ nếp nhăn thì những mỹ phẩm trên thị trường hiện nay không thể sánh bằng”.
Lưu Phong ngạc nhiên: “Chị, ý chị là có người cố tình nhắm vào tập đoàn Đan Quỳnh?”.
“Lợi ích che mờ mắt mà”, Tô Đát Kỷ nói tiếp: “Loại kem dưỡng da đó đưa ra thị trường, lợi nhuận sẽ không chỉ nâng lên con số mười tỷ. Trước lợi nhuận cao như vậy, không ai mà không động lòng”.
“May là giờ chưa có nhiều người biết đến loại kem dưỡng da này, nhưng chị lo sẽ có người không từ thủ đoạn để có được công thức của nớ”.
Lưu Phong nhíu mày, đợi câu tiếp theo của Tô Đát Kỷ.
“Cho nên, chị muốn nhờ em tạm thời bảo vệ Đan Quỳnh. Dù sao em cũng lấy của cô ấy một triệu tệ, ba tháng tiếp theo, em làm vệ sĩ thân cận kiêm tài xế cho cô ấy, em thấy sao?”.
Tô Đát Kỷ ngẩng đầu lên, vừa ngắm nghía móng tay của mình, vừa nói: “Về mặt kỹ thuật em có thể yên tâm, chị sẽ từ từ dạy cô ấy”.
“Ha ha, nếu lần sau có cơ hội thì em có thể thử, có lẽ cô ấy sẽ không đến nỗi vừa nằm xuống giường đã kết thúc đâu....
“Khụ khụ”, Lưu Phong bị sặc vì câu nói của Tô Đát Kỷ.
Diệp Đan Quỳnh cái gì cũng nói với chị mình.
“Tiểu Phong, dù sao tạm thời em cũng không có việc gì làm, chị đồng ý chuyện này giúp em rồi, đợi đem xe của chị đi sửa xong thì em có thể đi làm”.