“Anh Phong, anh đang làm gì vậy?”.
Diệp Phùng Xuân xông vào xưởng sửa chữa ô tô, sau khi nhìn thấy cảnh tượng khủng khiếp dưới đất, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Tất cả đều do một mình anh làm?
Diệp Phùng Xuân nhìn bóng lưng Lưu Phong.
Lúc này, trên người Lưu Phong dính không ít máu, nhìn từ xa đã khiến người ta cảm thấy sát khí ngùn ngụt.
Đao “sẹo” nhìn thấy Diệp Phùng Xuân như nhìn thấy cứu tinh: “Cảnh sát, giết người rồi, cứu tôi với!”.
“Một tên côn đồ mà lại cầu cứu cảnh sát?”.
Lưu Phong mặt không cảm xúc, nhìn Tô Đát Kỷ: “Thả chị †ao ra, tao sẽ cho mày chết được nhanh gọn'!.
Vừa nói anh vừa chậm rãi đi về phía Đao “sẹo”.
Tô Đát Kỷ nhất thời có chút thất thần, còn quên cả kêu lên.
Cô ấy không ngờ Lưu Phong sẽ đến đây.
Sau khi nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, đầu óc cô ấy liền trở nên trắng xóa.
Bao nhiêu người chết như vậy, đều do em trai mình gây ra sao?
Tại sao cậu em trai đáng yêu lại trở nên đáng sợ như vậy?
“Mày... mày đừng lại đây!”.
Đao “sẹo” thấy Lưu Phong tiến về phía mình thì sợ đến mức nói năng cũng lắp bắp, hét lên với Diệp Phùng Xuân:
“Cảnh sát, cảnh sát, hẳn muốn giết người, anh mau ngăn hẳn lại, mau ngăn hắn lại!”.
Cuối cùng Diệp Phùng Xuân cũng hoàn hồn, vội lao về phía Lưu Phong: “Anh Phong, anh mau dừng tay đi, cứ tiếp tục thế này anh sẽ phạm tội lớn đấy!”.
Giết người không phải là chuyện nhỏ.
Lưu Phong lạnh nhạt nhìn Diệp Phùng Xuân: “Chỗ này không có việc của anh, cút!”.
“Anh..”, Diệp Phùng Xuân há miệng, còn định khuyên nhủ thêm, nhưng Lưu Phong đã bất ngờ ra tay.
Dường như không nhìn thấy rõ bóng dáng của anh nữa.
Đến khi Diệp Phùng Xuân hoàn hồn thì Lưu Phong đã đạp bay Đao “sẹo” đi.
“Diệp Phùng Xuân, đưa chị tôi lên xe trước, tôi còn chút việc phải xử lý ở đây”.
Lưu Phong đi tới đỡ Tô Đát Kỷ, nặn ra một nụ cười, an ủi: “Không sao rồi chị”.
“Tiểu Phong, em...
“Chị yên tâm, sẽ không sao đâu”, Lưu Phong thấy Diệp Phùng Xuân vẫn còn đang ngây người, không khỏi gầm lên: “Nhìn cái gì mà nhìn? Nhanh lên!”.
Diệp Phùng Xuân như tỉnh khỏi giấc mộng, lập tức bảo người đỡ Tô Đát Kỷ lên xe.
Lưu Phong đi tới trước mặt Đao “sẹo”.
Khóe miệng gã rỉ máu tươi, cố găng bò về phía sau, sợ hãi kêu lên: “Là Triệu Ngôn, là Triệu Ngôn bảo tôi bắt cóc Diệp. Đan Quỳnh chụp ảnh khỏa thân để đe dọa cô ta, tôi không ngờ lại bắt chóc nhầm chị cậu. Xin cậu hãy tha mạng cho. tôi!".
“Lần sau tôi không dám nữa, tôi có tiền, cậu muốn bao. nhiêu tôi cũng cho, chỉ cần cậu tha mạng cho tôi, tôi xin cậu đấy!".
“Tao đã nói rồi, trên đời này ai dám dộng vào chị tao thì đều phải chết!”.
Lưu Phong đạp chân lên đầu Đao “sẹo” : “Triệu Ngôn, tao. sẽ nhanh chóng đến tìm mày thôi”.
“Anh Phong..”, Diệp Phùng Xuân thấy Lưu Phong giết Đao “sẹo” một cách dứt khoát như vậy, chỉ cảm thấy cổ họng khô khóc.
Tiêu rồi!
Diệp Phùng Xuân thầm kêu một tiếng.
Nhưng Lưu Phong không chút hoảng hốt, chỉ không nhanh không chậm lấy điện thoại ra, gọi đến một số: “Hoa Hồng, tôi biết cô đang ở Thiên Châu, đến gặp tôi trong vòng 10 phút”.
Hiện trường nhanh chóng được cảnh sát phong tỏa toàn bộ.
Đám đàn em của Đao “sẹo” đang định bỏ trốn đều sợ hãi chạy về phía cảnh sát tự thú, vẻ mặt vẫn còn kinh hoàng tột độ.
Trong mắt bọn họ, Lưu Phong còn đáng sợ hơn cảnh sát nhiều.
Tâm trạng Diệp Phùng Xuân phức tạp.