"Không hề bình thường luôn ớ."
Bây giờ Từ Nhạc Nhạc đã trở thành fanboy chính hiệu của Lục Húc.
Nhân lúc người khác không chú ý, hắn móc ra một tấm bùa hộ thân trong túi áo ra, nhét vào tay Lục Húc.
"Đây là gì?"
Lục Húc nhìn hoàng phù trong tay, không rõ đầu cua tai nheo gì.
"Hộ thân phù, giữ bình an." Thấy vẻ mặt có chút mơ màng của Lục Húc, Từ Nhạc Nhạc chỉ về phía căn chung cư cũ cách đó không xa, nhỏ giọng giải thích: "Lục Húc ca, em nói cho anh biết một tin nha, căn chung cư này bị ma ám đó..."
"Bị ma ám?"
"Đúng vậy, đúng vậy." Từ Nhạc Nhạc gật đầu như trống bỏi, hận lòng không thể kể hết mọi tin đồn mình biết cho Lục Húc nghe, "Người thân của đồng đội em - làm biên đạo cho DongChengTV, đã dặn dò anh ta rằng khi đến đây ghi hình thì nhất định phải cẩn thận."
Căn chung cư phía trước trông thì rất mới, nhưng hiển nhiên xét theo phong cách kiến trúc thì đã có tuổi rồi.
Ở Đông thành, có rất nhiều loại nhà kiểu cũ như thế này, thoạt nhìn cũng không có gì đặc biệt.
Thấy Lục Húc không lên tiếng, Từ Nhạc Nhạc những tưởng cậu là người theo thuyết vô thần, vội vàng lo lắng nói: "Em thật sự không lừa anh đâu mà, tòa nhà này vào mấy năm nay cũng không có bán được, nghe nói tối nào cũng có quỷ hiện thân, rất nhiều người đều bắt gặp.
Anh có biết vì sao chúng ta lại ở đây không?"
"Tại sao?"
"Còn chẳng phải vì chúng ta có đông người vậy hả? Tụ chung lại một chỗ, dương khí nặng, họ muốn chúng ta đến trấn quỷ đó." Từ Nhạc Nhạc nói một thôi một hồi, quay đầu lại liếc mắt nhìn căn chung cư cách đó không xa, bả vai không kiềm được run lên bần bật, "Hi vọng bên trong không có nữ quỷ, có đi nữa cùng đừng nhìn trúng em (nhìn trúng là kiểu thích thích ớ)."
"Xì, đã là thời đại nào rồi mà còn tin trên đời này có quỷ." Người lên tiếng là thành viên BTT Hứa Hạo Minh, dáng vẻ hắn cao lớn (nhìn là biết người tập thể hình lâu năm).
Cũng do vừa rồi Từ Nhạc Nhạc nói chuyện quá tập trung mà không chú ý năm người này đến từ lúc nào.
Hắn hơi ngượng ngùng nhưng cũng muốn lên tiếng giải thích: "Thật sự không phải nói bậy, rất nhiều người đã từng thấy..."
Thấy Từ Nhạc Nhạc lên tiếng tranh cãi, Hứa Hạo Minh như được bơm máu gà: "Ai đã gặp, anh đã gặp chưa?"
Từ Nhạc Nhạc nghẹn lời: "Thì không, nhưng mà..."
"Nếu chưa từng gặp thì đừng làm mọi người lo sợ." Lúc Hứa Hạo Minh nói chuyện cũng không quên liếc Lục Húc một cái, giọng điệu thiếu kiên nhẫn, "Trên đời này không thể nào có quỷ."
Lục Húc vốn không nói gì từ nãy giờ, nghe thế khẽ nhếch khóe miệng, đôi ngươi trong suốt nhìn về phía hắn: "Mọi việc trên đời đừng nói tuyệt đối, phỏng chừng hôm này là có thể nhìn thấy rồi!"
Ngay lúc Lục Húc nói chuyện, một cơn gió lạnh chợt nổi lên, hoa tường vi bên tường rào ở ven đường lay động.
Lục Húc đứng ngược sáng, dù vẫn nở nụ cười trên môi nhưng luôn làm người ta cảm thấy nơi đáy mắt cậu hàm chứa thâm ý.
Hứa Hạo Minh bị cậu nhìn, không hiểu sao nơi xương cụt trồi lên một cảm giác ớn lạnh, nhất thời quên mất mình muốn nói gì.
Đợi khi hoàn hồn, hắn nhớ lại phản ứng sợ hãi quá mức vừa nãy của mình, không dằn lại nổi cơn thẹn quá hóa giận: "Cậu nói câu này có ý gì."
Lục Húc chỉ cười nhìn hắn, nghiễm nhiên không để chuyện này vào lòng.
Tống Triết đứng cạnh đã chứng kiến toàn bộ cuộc tranh cãi từ nãy giờ, nhìn thấy các thực tập sinh ở đằng xa đang đi tới đây, lập tức kéo Hứa Hạo Minh một cái: "Được rồi, đi thôi."
Hứa Hạo Minh đi phía sau đồng đội, không biết vì sao mà trong lòng cứ râm ran xao động từng luồng suy nghĩ về những gì Lục Húc vừa nói:
Có lẽ tối nay có thể thấy...!
Mình bị bệnh hay gì rồi!
Từ Nhạc Nhạc cũng không ngờ chuyện này lại bị tranh cãi thành ra như vậy, đưa tay lên xoa xoa vành tai Lục Húc, "Ai nha Húc ca, chúng ta mặc kệ họ đi, anh cất kỹ hộ thân phù đi, xem như có cái để cho yên lòng là được."
Bùa hộ mệnh trong tay nom rất nhỏ nhắn, phía trên có viết gì đó bằng bút son*.
Từ Nhạc Nhạc đã lập lời thề son sắt rằng đại sư đã khai nhãn lên đó, hiển nhiên đã tốn một số tiền lớn.
* bút son kiểu loại bút để vẽ bùa, mực đỏ như mn thường thấy.
Thật ra Lục Húc chẳng cần chi thứ này, nhưng lại không muốn phụ lòng tốt của Từ Nhạc Nhạc, bèn tiện tay nhét vào túi: "Cảm ơn em."
- -----
Căn chung cư có 4 tầng lầu.
Tầng một được dùng làm phòng sinh hoạt và phòng ăn, tầng hai là nơi các thực tập sinh và các cố vấn ở, tầng ba là phòng tập nhảy, thuận tiện để tập luyện cho các thực tập sinh.
Phạm Tăng (với tư cách là giám chế chương trình và đạo diễn) đích thân tới để giới thiệu tổng quát về trại huấn luyện cho các học viên.
Bên dưới có người vô tình lên tiếng hỏi một câu: "Phạm lão sư, tầng bốn để làm gì vậy ạ?"
Nét mặt Phạm Tăng thoáng chần chờ rồi lập tức mặt không đổi sắc nói: "Tầng ba đã đủ chỗ cho các cậu rồi, tầng bốn sẽ không tu sửa nữa."
"Vì thế là do tiết kiệm kinh phí sao hihihi."
Mọi người cười đùa ầm ĩ, không ai để chuyện này trong lòng.
"Hôm nay mọi người đã ghi hình cả ngày trời rồi, cũng đã mệt mỏi, đợi lát nữa các cậu hãy dựa theo hướng dẫn của các nhân viên để đến ký túc xá của mình.
Hôm nay mọi người đều nghỉ ngơi sớm, ngày mai chúng ta sẽ chuẩn bị thu âm bài hát chủ đề." Phạm Tăng nói xong, lập tức rời đi, nhưng nghĩ đến gì đó lại bổ sung một câu: "Mười giờ hôm nay, tất cả điện thoại di động đều phải nộp, tranh thủ gọi cho người thân hoặc bạn bè đi, tránh cho việc họ lo lắng vì các cậu được huấn luyện trong tình trạng khép kín như vậy."
"Chời, phải nộp cả điện thoại di động luôn?"
"Không có điện thoại chắc tôi sẽ chán chết luôn quá!"
Ai cũng đều nghiện điện thoại rất nặng, chưa bao giờ nghĩ đến những ngày tháng không có nó sẽ như thế nào.
Thế nhưng tổ tiết nói một là không nói hai, cho dù trong lòng có ý kiến cũng chỉ có thể kìm nén lại.
Lần này, kí túc xá sẽ căn cứ vào thành tích xếp hạng để phân bổ, sáu người một phòng, bốn người lẻ ra sẽ vô chung một phòng.
Lục Húc chính là một trong bốn người bị lẻ đó, ba bạn cùng phòng khác của cậu đều là thành viên của nhóm BBT.
Ngoại trừ Tống Triết và Hứa Hạo Minh, còn có một thiếu niên khác tên Hàn Thiên Vũ.
Đối với việc sắp xếp này, Lục Húc không có ý kiến gì, hiện giờ cậu đang vội vàng quan sát xung quanh đây.
Hiện tại chung cư này ắt là đã được tu chỉnh lại rồi, từ trong ra ngoài đều theo phong cách đơn giản tươi trẻ, thoạt nhìn vừa sáng sủa vừa sạch sẽ, nhưng Lục Húc luôn cảm thấy bên trong có sinh vật khác trừ người sống ra.
Lúc này chỉ mới tám giờ, phỏng chừng chưa đến lúc chúng ra ngoài hoạt động.
Phòng của Lục Húc đối diện với cầu thang.
Học viên lần A là tuyển thủ hạt giống của cuộc thi này, tất nhiên ống kính sẽ tập trung quay nhiều hơn so với các học viên khác.
Những người khác đều là một VJ cho ba đến bốn phòng, đám người Lục Húc thì một người một VJ theo dõi.
Các thành viên của BTT lên lầu trước, khi Lục Húc bước lên thì bọn họ đã chọn giường xong cả.
VJ khiêng máy móc quay chụp vào phòng, khi nhìn Lục Húc đi đến của thì không khỏi lia ống kính sang ba người kia.
Hứa Hạo Minh chiếm chỗ nằm ở phía, nghĩ đến việc sẽ sống chung phòng với Lục Húc thì rất không vừa ý.
Gia cảnh của hắn không tệ, là phú nhị đại điển hình nên đều phải theo ý của hắn mà làm hết.
Quan hệ giữa hắn và thành viên khác cũng không tốt, nhưng dầu gì đi nữa cũng còn tu dưỡng nghề nghiệp nên trước ống kính cũng phải giả vờ hòa thuận.
Tống Triết thấy thế, thầm đá hắn một cái, ý bảo hắn nên quản lý cảm xúc của mình một chút.
Bên trong phòng trừ VJ ra còn có một máy quay cố định, toàn bộ quá trình quay nếu bị bắt một lỗi sai nhỏ thì không biết sẽ bị bôi đen thành như thế nào.
Hứa Hạo Minh bĩu môi, ngẩng đầu lên lập tức đổi sắc mặt, khách khí chào hỏi Lục Húc: "Sau này chúng ta sẽ là bạn cùng phòng, có chuyện gì cứ việc mở miệng, các anh em đều sẽ chăm sóc em thật tốt."
Trong tư liệu, Lục Húc mới mười tám tuổi, Hứa Hạo Minh xưng là "anh" nghe cũng không có vấn đề gì sất.
Tống Triết đứng lên, muốn giúp Lục Húc sắp xếp hành lý, chỉ vào giường trước mặt Lục Húc: "Hai chúng ta một giường tầng, cậu muốn ở trên hay ở dưới đều được."
Hàn Thiên Vũ cũng nhiệt tình để ý đến Lục Húc, nói mình cũng là fan của cậu.
Vừa rồi ba người này vẫn luôn lạnh lùng với cậu, giờ y như đã đổi thành người khác rồi vậy.
Thật thú vị.
Lục Húc cũng chẳng thèm để ý, thấy đồ đạc Tống Triết đều đã để trên giường dưới hết, bèn chỉ ngón tay lên giường trên.
Bởi vì mười giờ sẽ tịch thu điện thoại, mọi người dọn dẹp hành lý sau đó lấy điện thoại ra gọi cho người nhà.
Tống Triết gọi cho mẹ, Hứa Hạo Minh gọi cho chị gái, Hàn Thiên Vũ thì gọi cho bà nội một tay nuôi lớn hắn.
Thấy Lục Húc không làm gì hết, VJ nhịn không được hỏi: "Lục Húc, cậu chuẩn bị gọi cho ai vậy?"
Thực tế thì Lục Húc cũng không tính gọi cho ai.
Chỉ là tổ chương trình cần tư liệu để chỉnh sửa, VJ cũng không có cách nào, mong cậu gọi điện.
Lục Húc bó tay, chỉ có thể móc điện thoại ra gọi.
VJ nhắm ống kính vào màn hình của Lục Húc, chỉ thấy hai chữ "Bát Muội" được ghi chú ở trên.
Cho nên Lục Húc muốn gọi cho em gái hả?
"Thần Tình yêu nghe em ca hát, Thần Chết cùng em nhảy múa..."
Chuông điện thoại vang lên bản nữ của ca khúc "Vịnh cái chết", tuy rằng giai điệu giống nhau nhưng so với bản với Lục Húc thì lại không có hồn bằng.
Chuông reo lên 10 giây, sau đó có người bắt máy: "Meo?"
Lục Húc mỉm cười ôn nhu: "Bát muội, là tao."
Đầu dây bên kia lập tức vang lên âm thanh mềm nhũn, "meo meo" không ngừng.
Đừng nói VJ đang tròn mắt đứng đó, ngay cả ba người khác trong ký túc xá cũng nhịn không được dừng động tác trên tay, lực chú ý đều đến bên Lục Húc.
"Chỗ tao đi thi tạm thời không cho trở về, mày ngoan ngoãn ở nhà, thức ăn cho mèo mà không đủ ăn thì đi tìm Tạ An, biết chưa?"
Bên kia lại meo meo hồi lâu, thanh âm nũng nịu mềm mại như kẹo dẻo mang theo ngọt ngào đáng yêu.
Bát Muội "nói chuyện" chính là "meo meo meo", vậy mà Lục Húc giống như nghe hiểu, hết sức nghiêm túc.
Cậu trai trước ống kính vốn đã đẹp trai khiến tim loạn nhịp, khi nghe điện thoại lại vô cùng dịu dàng, càng làm người ta thấy rung động không thôi.
Mãi đến khi Lục Húc cúp máy, Tống Triết đứng cạnh mới nhịn không được mà hỏi: "Lục Húc, cậu đang gọi điện thoại cho ai vậy? "
"Mèo nhà tôi."
Cái gì.
Hứa Hạo Minh nghe đáp án này mà cười gần chớt, có con mèo nào biết nghe điện thoại vậy, không chừng đã sắp xếp người từ trước đó để làm nổi vụ này.
Trong lòng nghĩ thế nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ lơ đãng, hắn hỏi: "Cơ hội nói chuyện này rất trân quý, sao không gọi cho người nhà?"
"Nhà tôi chỉ có tôi và Bát muội." Lục Húc nói xong, nhún nhún vai, hiển nhiên không nói tiếp.
Người ở đây cũng không ngốc, lập tức hiểu hàm ý trong đó.
Sở dĩ muốn gọi cho mèo là do không có người nhà....!
Lúc này, ngay cả Hứa Hạo Minh cũng thấy hơi ngại ngùng, ảo não rằng sao tự nhiên lại hỏi câu đó.
Hắn muốn xin lỗi lại không biết mở miệng như thế nào, chỉ có thể lúng túng nói: "Con mèo của cậu rất thông minh..."
"Đứa nhỏ Lục Húc này thấy thương quá đi." Phạm Tăng vốn chỉ muốn xem trạng thái nhóm thực tập sinh, xem coi tổ tiết mục nên cắt nối biên tập kỳ này ra sao.
Nhưng không ngờ biết được thân thế thảm thương như này của Lục Húc.
Bạn bè viết bài hát cho cũng đã không còn trên đời, ngay cả gia đình cũng không còn ai.
Tuổi còn nhỏ mà cậu đã trải qua nhiều sinh ly tử biệt như vậy, cũng không biết Lục Húc đã phải ngụy trang bao nhiêu lớp trên người mới có thể làm ra vẻ kiên cường được như hôm nay.
Mũi Phạm Tăng có chút chua xót, chưa kịp quyết định đoạn này có thể phát sóng hay không đã nghe phía sau có người "gào khóc" một tiếng —— giọng có chút bén nhọn, khàn khàn.
- Được rồi được rồi, Tiểu Lục người ta còn không khóc mà cô đi khóc đến thảm thiết như này làm chi?
Trong phòng chỉ có hắn và trợ lý nhỏ, Phạm Tăng không quay đầu lại xem cũng biết chắc là trợ lý của mình đang khóc.
Thế nhưng tiếng khóc cũng không dừng lại, hắn không kiên nhẫn quay người, thấy trợ lý nhỏ đang run lẩy bẩy che miệng, lắc đầu: "Phạm ca, không phải em mà...".