Tử Thần Chi Tiễn

Chương 317: Hai chỉ có thể cứu một




Dương An cùng tiểu đội có thể lẻn vào Hắc Phong thành, đánh gục phản đồ Vưu Thản, tiến vào thiên lao cứu ra mục tiêu đều là nhờ các đội viên chặt chẽ phối hợp, cộng thêm sự can đảm cùng trí tuệ vô cùng cao minh, đương nhiên, cũng có một chút may mắn.

Nhưng mà, bước tiếp theo có thể rời khỏi nơi nguy hiểm, nhiệm vụ sắp hoàn thành thì Trương Bá Luân lại nói không thể ly khai Hắc Phong thành.

- Trương Bá Luân đại nhân, xin hỏi có nguyên nhân gì không?

Dương An từ trong kích động ban đầu tỉnh táo lại, hắn biết trong đó nhất định là có nguyên nhân nào đó.

- Ừ!

Trương Bá Luân gật gật đầu gian nan nói:

- Tôi và Tiểu Ngư đều bị địch nhân thi triển Vong Linh Trớ Chú, chỉ cần chúng tôi vừa ra khỏi phạm vi Hắc Phong thành sẽ lập tức tử vong.

- Sao!

Mọi người nghe được cũng cả kinh, thầm hô may mắn mới vừa rồi chưa kịp đưa hai người vào bí đạo, bằng không đã thành sai lầm không thể cứu vãn.

- Đúng rồi, Quang Minh Khu Tán Thần Thạch!

Dương An bỗng thét một tiếng. Trước khi đi Giang Long đã đưa cho hắn một viên Quang Minh Khu Tán Thần Thạch, nói là có thể xóa tan nguyền rủa trên người Giang Tiểu Ngư, có điều không biết sau khi sử dụng sẽ tạo thành hiện tượng gì, sợ làm cho cường giả liên minh Hắc Ám chú ý, cho nên Dương An định sau khi rời khỏi Hắc Phong thành mới mang ra sử dụng.

Dương An lập tức lấy từ hành trang một viên đá màu trắng ngà trông như viên đá cuội bình thường, mặt ngoài có khắc một thập tự giá màu vàng, chính là Quang Minh Khu Tán Thần Thạch.

Quang Minh Khu Tán Thần Thạch vừa lấy ra, một luồng hào quang màu trắng ngà tức thời lan tỏa, xóa tan toàn bộ hơi thở tà ác chung quanh đó, khiến đám Dương An cảm giác được như có một cỗ lực lượng nhu hòa thánh khiết tẩy rửa tâm linh, thậm chí khôi phục cả những thuộc tính suy yếu.

Được tắm trong Thánh Quang, Trương Bá Luân cùng Giang Tiểu Ngư cũng có chuyển biến tốt đẹp về tinh thần.

- Quả nhiên thần kỳ, viên Quang Minh Khu Tán Thần Thạch này nhất định có thể đủ giải trừ Vong Linh Trớ Chú ác độc kia.

Dương An nắm Thần Thạch, trong lòng nhất thời vui vẻ, nhưng lập tức thấy nan giải. Quang Minh Khu Tán Thần Thạch chỉ có một viên, nhưng đến hai người bị nguyền rủa, hai chỉ có thể cứu một, tức là bất kể cứu ai, nhiệm vụ cũng coi như thất bại.

Nguyên lai trong quyển nhật ký Hưu Bá Đặc liều chết mang đi ra chỉ ghi lại Giang Tiểu Ngư đã bị nguyền rủa, mục đích là để chế trụ Trương Bá Luân, khiến hắn nguyện trung thành cùng liên minh Hắc Ám. Về sau Trương Bá Luân bị phát hiện là 'Vô Gian Đạo'* cũng đã bị thi thuật, hơn nữa so với Giang Tiểu Ngư càng thêm ác độc, những điều này nhật ký còn chưa kịp ghi lại, bởi vậy Giang Long cũng chỉ chuẩn bị một viên Quang Minh Khu Tán Thần Thạch vốn cực kỳ trân quý này.

(* Vô Gian Đạo: tên một bộ phim nổi tiếng về đề tài hoạt động gián điệp của cả 2 bên cảnh sát và tội phạm)

- Quang Minh Khu Tán Thần Thạch... Thật tốt quá, mau... Mau cứu Tiểu Ngư!

Ánh mắt Trương Bá Luân hiện lên một tia vui sướng khác thường.

Nhưng mà Giang Tiểu Ngư lại lắc đầu, nước mắt tuôn như mưa:

- Không, cứu trượng phu của tôi, đều là do tôi liên lụy hắn, khiến hắn chịu đủ tủi nhục suốt vạn năm qua…

- Tiểu Ngư đừng nói nữa, vạn năm qua ta chưa từng hối hận, vì người mà ta yêu nhất hết thảy đều đáng giá, hơn nữa mọi việc ta làm đều có trời đất chứng giám, ta không có bán đứng Quang Minh.

Trương Bá Luân trên mặt cũng đã tràn ngập nước mắt, sau đó hướng Dương An nói:

- Cầu xin cậu cứu Tiểu Ngư, nhất định phải cứu Tiểu Ngư!

- Không, cứu trượng phu của ta đi mà.

Trương Bá Luân cố gắng vươn người nắm lấy bàn tay của Giang Tiểu Ngư, ôn nhu lau nước mặt trên mặt nàng, nói:

- Tiểu Ngư, ngoan nào, để bọn họ cứu nàng trước, tiếp đó nàng trở về xin Giang Long đại nhân một viên Quang Minh Khu Tán Thần Thạch nữa quay lại cứu ta là được rồi.

- Đúng vậy!

Dương An đột nhiên tỉnh ngộ, trước cứu Giang Tiểu Ngư, sau đó đem cô ta về chỗ Giang Long xin một viên Quang Minh Khu Tán Thần Thạch khác, như vậy hẳn là có thể cứu hai người.

- Không!

Giang Tiểu Ngư lại lắc đầu, bất quá đã không có kích động như trước:

- Chàng không cần gạt ta, ta biết từ khi chúng ta rời khỏi thiên lao thì nguyền rủa cũng đã tự phát động, thời gian vừa đến, cho dù chúng ta không có rời đi Hắc Phong thành cũng sẽ chết.

Giang Tiểu Ngư nhẹ nhàng dựa sát vào lồng ngực Trương Bá Luân:

- Chúng ta vốn là vợ chồng, không có chàng, ta há có thể sống tạm, Du Ngư không thấy Phi Điểu liệu sống được sao, vạn năm trước chàng vì ta cam nguyện bỏ qua Quang Minh, gánh chịu thoá mạ, hôm nay ta há có thể lưu lại chàng mà đơn độc một mình.

- Nàng biết cả rồi sao!

Trương Bá Luân ôn nhu vuốt ve mái tóc Giang Tiểu Ngư, tuy rằng đối mặt tử vong, nhưng trong lòng tràn đầy tình yêu ấm áp.

- Nguyền rủa còn bao lâu nữa thì phát động?

Dương An vội vàng hỏi, nếu đủ thời gian hẳn là còn cách.

- Đại khái không đến nửa giờ!

Trương Bá Luân thản nhiên nói, mặt lại mỉm cười, hoàn toàn không có chút sợ hãi vì tử vong sắp đến.

- Các vị đừng lo lắng, tôi cùng thê tử của tôi đã quyết định sống chết cùng nhau, Phi Điểu cùng Du Ngư vĩnh viễn không chia lìa.

- Khốn khiếp!

Dương An không cam lòng nắm Quang Minh Thần Thạch đấm một quyền lên cửa đá.

- Không tới 30 phút, chỉ tính rời khỏi bí đạo này nhanh nhất cũng đã hơn 20 phút, không còn cách nào sao!!!

Vô luận là ở phạm vi Hắc Phong thành, hay trong bí đạo thì đều bị hạn chế không thể sử dụng Hồi Thành Quyển Trục, coi như đủ thời gian phản hồi Bạch Vân thành tìm Giang Long, cũng không đủ thời gian trở về.

Dương An hết sức không cam lòng, phi thường chán nản, đây cũng không phải là vấn đề không hoàn thành nhiệm vụ nữa, mà hắn đã bị tình yêu vĩnh viễn không chia rời của hai người làm cảm động. Hắn không muốn chứng kiến cặp vợ chồng tình sâu nghĩa nặng nhường này cứ như vậy rời bỏ nhân thế.

Mạnh Tử Lăng đã muốn cảm động rơi lệ, khóc thút thít, mặt yếu đuối không còn được che chắn, cũng không để ý người khác, nhẹ nhàng dựa sát vào sau lưng Dương An.

Ám Luân, Quang Phong, Phá Nha, Pháp Lỗ Địch lúc này cũng trầm mặc không nói gì, tất cả mọi người đều bị tình yêu của Trương Bá Luân cùng Giang Tiểu Ngư làm cảm động.

- Đáng giận... Đáng giận...

Dương An phẫn hận dùng sức đấm lên cửa đá, nắm tay sớm đã nứt toác, huyết nhục mơ hồ, hệ thống bố trí chân thật cảm giác đau đớn nhưng hắn lại như không cảm thấy. Trong tay còn chìa khóa cứu mạng người, thế nhưng không biết phải làm sao…

Máu tươi từ tay phải Dương An đã muốn nhuộm kín viên Quang Minh Khu Tán Thần Thạch màu trắng ngà.

Mà đúng lúc này, Dương An khẽ ngẩn ra, Thần cách sâu trong linh hồn đột nhiên khẽ chấn động, tựa hồ sản sinh một tia cộng hưởng với Quang Minh Khu Tán Thần Thạch trong tay…

- Nguyệt chi thần lực, thần chi lực… Lẽ nào…

Nhìn nhìn Quang Minh Khu Tán Thần Thạch trong tay, Dương An tựa hồ nghĩ tới điều gì, ngay lập tức có một ý tưởng to gan.

Khẽ thở hắt một hơi, Dương An bình tâm trở lại, quay tới vỗ nhè nhẹ lên bả vai Tử Lăng mà an ủi.

- Hai vị đại nhân, tại hạ có một phương pháp có lẽ có thể cứu được cả hai, có điều phương pháp này tôi cũng không chắc có thể thành công.

Dương An đi đến bên cạnh Trương Bá Luân nói:

- Không biết hai vị có tin tưởng để tại hạ thử qua. truyện được lấy tại TruyenFull.vn

Trương Bá Luân cùng Giang Tiểu Ngư nhìn nhau cười, nói:

- Chúng tôi đương nhiên tin tưởng tiểu huynh đệ, vợ chồng tôi đã sẵn sàng chết cùng nhau rồi, nếu thành công dĩ nhiên đáng mừng, nhưng cho dù thất bại cũng không có gì đáng ngại, tiểu huynh đệ cứ phóng tay hành động đi!

Dương An cắn chặt răng, dứt khoát nói:

- Tốt, vậy mời Tiểu Ngư đại nhân nhận Thần Thạch Khu Tán trước đã.