Trung tuần tháng chín dương lịch, cũng vào mùa thu trong lịch âm, phương bắc đã tràn ngập trong tiết thu, nhưng ở phương nam thì vẫn là một mùa nắng gắt, kể cả tới giữa thu thời tiết vẫn khá nóng bức.
Dương An khởi hành từ sớm, ban ngày đã từ phương bắc một thành phố lớn của phương nam, Dương Thành!
Hơn năm giờ chiều, Dương Thành khói sương lãng đãng, ngồi trên xe lửa Dương An hoàn toàn cảm nhận cái nắng gắt cuối thu ở nơi đây.
Mang theo hành lý, chen chúc trong nhà ga đông nghịt người, Dương An lại ra quầy dịch vụ chỗ bến xe mua tiếp vé xe khách.
Quê của Dương An không phải ở Dương Thành, mà là một thị trấn nhỏ được người gọi là "Quê hương của vĩ nhân".
Tính cả thời gian chờ xe, chừng hai tiếng nữa sẽ về đến nhà, hiện giờ tốc độ xe lửa còn nhanh hơn ô tô.
- Xin lỗi bác tài, cho tôi xuống!
Hơn một tiếng sau, Dương An muốn xuống xe. Bến đỗ cách nhà hắn không xa lắm, nhưng vì lí do ít khách chờ tại đó, cho nên đôi khi tài xế cũng bỏ bến không dừng.
Hôm nay vận khí của hắn không tệ, tài xế đỗ nghiêm chỉnh bên đường để hắn xuống.
Có khi nào về nhà nên vận khí cũng tốt lên.
Một lòng chạy nhanh về nhà, Dương An thầm hô một tiếng:
- Ta đã trở về!
Trong lòng hắn dâng lên nỗi bồi hồi xúc động.
Trong xu thế hiện đại hóa, nông thôn cũng có biến đổi lớn, như quê của Dương An, sớm đã không còn đồng ruộng, rất nhiều nhà xưởng xí nghiệp thay thế cải biến bộ mặt nông thôn, nông dân cũng sôi nổi bỏ làm nông chuyển vào nhà máy, khiến nơi này càng thêm phát triển.
Ở một vài mặt, nông thôn hiện giờ còn muốn hơn cả thành thị.
Dương An lựa chọn về nhà có lẽ là một lựa chọn chính xác, ít nhất thì người ở đây cũng không phức tạp như trong thành phố.
Bảy giờ, tiết trời trung thu cũng đã bắt đầu chạng vạng tối.
Trong màn đêm, Dương An rảo bước nhanh về nhà, có chút hơi xấu hổ, vì dù sao lần này cũng là thất bại ở ngoài mới quay về, Dương An thấy ngại nếu bị người quen bắt gặp.
Rời đi ai nấy nói cười chúc tụng, nhưng nếu không áo gấm trở về thì được chăng? Miệng lưỡi thế gian luôn kinh khủng.
Còn chưa bước vào nhà, Dương An đã nghe tiếng cười nói bên trong, khiến hắn rất mong chờ.
- Anh họ đã trở về, anh họ đã trở về!
Nghe tiếng mở cửa, hai đứa trẻ nhỏ cao hứng kêu to lên, đó là cặp song sinh em họ của Dương An, năm nay ba tuổi, ngày trước khi còn ở nhà Dương An thích nhất là ngồi chơi đùa với hai đứa.
Người lớn trong phòng bị tiếng kêu của hai đứa nhỏ làm giật mình, nhao nhao đi ra.
- Mẹ, chị, chú Tế, cô Tế, em gái nữa!
Nhìn thấy toàn thân nhân ra chào đón, Dương An không khỏi xúc động, cố gắng bình tâm.
Nam nhân sẽ len lét mà khóc thầm, chứ tuyệt đối không khóc trước mặt người khác.
Thấy Dương An về, mọi người đều rất vui mừng.
- Con à, nhanh giúp anh con bê đồ đi!
Mẹ Dương An kích động không biết nói gì, thấy con trai bình an trở về vui mừng vạn phần.
- Vâng ạ!
Dương Lâm, em gái của Dương An tươi cười đi tới.
Tướng mạo của Dương Lâm và Dương An hoàn toàn khác nhau, so với cả mẹ và chị gái Dương Nghệ cũng thế, nguyên nhân và vì Dương Lâm không phải con ruột, mà là được nhận nuôi từ cô nhi viện khi còn rất nhỏ.
Khi đó cha của Dương An còn sống, cả nhà đều muốn có thêm một bé gái cho vui cửa vui nhà, vì thế tới cô nhi viện nhận nuôi Dương Lâm, nhưng dù là như thế, cả nhà Dương An đều đối xử với Dương Lâm như ruột thịt.
- Không cần đâu, không có gì nhiều.
Dương An cười cười, nói.
Nếu không phải hai tay đều mang đồ, Dương An nhất định sẽ xoa đầu Dương Lâm, từ nhỏ tới giờ, Dương An thương nhất là em gái nhỏ này.
Còn chị gái của Dương An thì đã lập gia đình từ mấy năm trước, nhưng vẫn luôn quan tâm tới nhà mẹ đẻ, sinh hoạt phí khi Dương An học đại học phần lớn đều do nàng cấp.
Trong tay chị gái hắn ôm một tiểu cô nương là con gái nàng, cũng là cháu ngoại của Dương An.
Tiểu cô nương mới năm tuổi, nửa năm không gặp Dương An nên có chút lạ.
- Chị, sao không thấy anh rể đâu!
Dương An không thấy chồng chị gái, không khỏi nhíu mày, hơi lo lắng.
- Anh rể chú đi công tác, chắc trước Trung Thu mới về được!
Chị gái hắn nói.
Anh rể của Dương An là quản lý nhãn hiệu thực phẩm, thường xuyên đi công tác, tình cảm hai vợ chồng lại rất tốt, mỗi lần về đây đều đi cùng nhau, xem ra Dương An đã quá lo lắng rồi.
Còn chú Tế thì là em trai song sinh với cha hắn. Năm đó khi Dương An mười bảy tuổi, cha hắn bệnh nặng qua đời, mấy nhà chú bác thay nhau chiếu cố Dương An, trong đó nhà chú Tế là đối xử tốt nhất, bởi thế nên quan hệ hai gia đình cũng rất thân thiết.
Trong lòng Dương An cảm thấy rất thoải mái, một mình làm công ở bên ngoài, lúc nào cũng cảm giác cô độc, không như hiện giờ, được ấm áp ở trong tình thân.
Dù ở nông thôn không có nhiều cơ hội như trên thành phố, nhưng ít nhất Dương An có được thân nhân luôn động viên ủng hộ.
Bước vào phòng, trên bàn cơm đã bày kín đủ món ăn đầy màu sắc, có cá, có thịt, có gà, tuy rằng không tính là nhiều, nhưng quan trọng nhất là cả nhà có thể quây quần bên nhau.
Dương An cởi bỏ hành lý, đi rửa mặt rồi quay vào, một nhà vui vẻ dọn cơm.
Thực ăn ý, cả bữa cơm không ai nhắc tới công việc của Dương An, mọi người đều nhắc tới mấy tin tức vui vẻ, mấy đứa nhỏ cũng thi thoảng lại bi bô mấy câu ngộ nghĩnh khiến mọi người ôm bụng cười to, không khí vui vẻ hòa thuận.
Dương An cũng đem những phiền não kia gác lại một bên, tận tình hưởng thụ loại cảm giác này.
Bữa cơm kéo dài mãi, mà sau khi ăn xong, cả nhà lại hàn huyên thật lâu, giống như mãi không hết chuyện.
Chẳng mấy mà tới chín giờ tối, hai đứa nhỏ song sinh đã ngủ gà ngủ gật, gia đình chú Tế mới rời đi, câu chuyện mãi không dứt rốt cục tạm dừng.
Nhà chú Tế gần đó, đi bộ mất chừng mười phút, nhưng mà nhà chị gái của Dương An thì lại khá xa.
Mọi người dĩ nhiên không am tâm hai mẹ con đi một mình, vì thế Dương An bèn lấy cái xe máy màu đen cà tàng trong nhà chở hai mẹ con về.
Dương An về đến nhà đã hơn mười giờ, Dương Lâm mai còn phải dậy sớm đi học nên ngủ trước, chỉ còn một mình mẹ hắn đang ngồi xem ti vi, đợi Dương An trở về.
Nhìn dáng mẹ đã hơi còng đi, tóc điểm điểm sợi bạc, Dương An cảm thấy vô cùng áy náy, chẳng những mình không thể để cho mẹ hưởng phúc mà còn khiến người lo lắng.
- Con về rồi đấy à, mau đ tắm đi!
Dương An vừa vào cửa, mẹ hắn đã trông thấy, có lẽ tâm tình của bà cũng không đặt ở tiết mục trên ti vi.
- Vâng!
Dương An gật gật đầu, đi lên, chậm rãi ngồi bên cạnh bà.
- Mẹ, con xin lỗi đã làm mẹ lo lắng!
Dương An nhỏ giọng nói, giống như một đứa trẻ vừa làm điều gì sai, giọng điệu tràn vẻ áy náy.
Hai mắt mẹ hắn đỏ hồng lên, nhưng cũng không khóc, mà lại hiền lành nở nụ cười, một hồi lâu mới lên tiếng:
- Ngốc quá, con vĩnh viễn đều là con của mẹ, đây cũng mãi là nhà của con, không phải xin lỗi, gặp chuyện gì khó khăn, cả nhà chúng ta đồng tâm hợp lực, không có chuyện gì là không giải quyết được.
Dương An không hề nhắc tới chuyện xảy ra ba tháng nay, nhưng mẹ của hắn đều biết cả, ánh mắt kia vì tuổi tác mà hơi đục đi, nhưng chuyện gì cũng đều không qua được.
- Vâng!
Dương An gật gật đầu, trên mặt bỗng mỉm cười, sự ủng hộ của gia đình khiến hắn khôi phục niềm tin ở tương lai.
Mẹ hắn cũng cười, nói:
- Ra ngoài mệt quá rồi, giờ con đi nghỉ đi, đừng vội vàng để ý chuyện khác nữa.
Dương An hiểu ý của mẹ, mà hắn cũng chưa định đi tìm việc làm, dù sao đả kích ba tháng qua cũng không dễ dàng bình phục như vậy.
Mẹ đi ngủ, Dương An cũng quay trở về phòng của mình.
Căn phòng được dọn dẹp sạch sẽ, không khác gì lần hắn về nhà nửa năm trước, hẳn là mẹ biết hắn về nhà nên đã dọn dẹp sẵn.
Cất gọn hành lý, tắm rửa một cái, Dương An cảm thấy cả người thoải mái, hết hẳn mệt mỏi một ngày đường trường.
Trước khi về nhà, trong lòng còn vô cùng phiền muộn, trước mặt chỉ là một đống u ám, không nghĩ tới sau khi về nhà tất cả đều tốt đẹp lên.
Dương An cũng không mất hết mọi thứ, mà bất luận là khi nào, vẫn luôn có gia đình ủng hộ hắn.
Đêm nay, Dương An ngủ rất ngon!
Người nào tốt với mình, hắn sẽ nhớ kỹ, mà ai có thù cùng mình, Dương An cũng sẽ tuyệt đối không quên.
Người ở thành phố, phần lớn đều không thức dậy làm gì vào lúc sáu giờ sáng, mà ở nông thôn, hầu như mọi người đã rời khỏi giường chuẩn bị bắt đầu một ngày mới.
Mà Dương An hôm qua về nhà thật vui vẻ, ngủ ngon, đương nhiên là thức dậy sớm, đúng sáu giờ rưỡi đã tỉnh giấc, hai năm qua rong ruổi bên ngoài, hắn chưa từng rời giường sớm như thế.
Nhưng mà hắn vẫn là người dậy muộn nhất nhà.
Dương Lâm đang trong bếp chuẩn bị bữa sáng, mà mẹ hắn đã ra đồng làm việc còn chưa trở về.
Một nửa đất đai trong thôn đều đã dùng để xây dựng nhà máy, còn một chút đất ven rìa cũng đủ để cho mấy nhà chia nhau trồng một ít rau củ.
Mà nhà của Dương An là có một mảnh đất cách sau nhà không xa, bình thường mỗi buổi sáng trước khi đu làm và buổi chiều khi đã về nhà mẹ của hắn đều ra đó sửa sang lại đất trồng rau xanh, thu hoạch đủ để cho cả nhà hắn sử dụng.
Của nhà trồng được, vừa sạch sẽ vừa rẻ tiền. Bạn đang xem tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Tầm bảy giờ, mẹ hắn vãn ở ngoài ruộng chưa về, Dương Lâm vội vàng ăn sáng trước rồi đi học.
Dương Lâm năm nay lớp 11, giống như Dương An ngày trước, học trung học trên thị trấn, đi xe đạp mất chừng mười phút.
Thành tích học tập của nàng rất tốt, cho tới giờ chưa từng để người nhà lo lắng.
Nhìn thấy em gái vội vội vàng vàng, Dương An như nhớ lại hồi còn học trung học, không ít chuyện cùng bạn bè cả đời không thể nào quên.
Dương An đợi mẹ về cùng ăn điểm tâm, rồi mẹ hắn đi làm.
Trong nhà chỉ còn lại một mình Dương An, mà bởi liên tiếp thất bại nên tâm lý vướng mắc, hắn cũng không muốn ra ngoài.
Cả ngày, Dương An đều ở nhà, thu thập quét tước lau dọn nhà cửa, còn làm cơm đợi mẹ và em gái trở về.
Suốt mấy ngày Dương An đều như thế, rất ít ra ngoài, bần cùng lắm mới đến chợ mua chút đồ ăn, qua mấy ngày, Dương An như trở thành "bà nội trợ" trong gia đình.
Đúng như lời mẹ hắn nói, Dương An muốn tạm thời nghỉ ngơi, sẽ không vội vã đi tìm việc làm, hay đúng hơn là hắn đã có ý tưởng khác, đó là trở thành một game thủ chuyên nghiệp.
- Nếu thật sự có thể trở thành một game thủ chuyên nghiệp không tồi thì ít nhất không cần dựa vào gia đình mà còn có thể trợ giúp...
Dương An âm thầm lựa chọn một con đường mới, một con đường mà hắn chưa bao giờ nghĩ tới.
Nhưng mà muốn trở thành một gã game thủ chuyên nghiệp như thế, nói dễ hơn làm.
Chớp mắt Dương An về nhà đã năm ngày, vừa vặn là một tuần kể từ lúc hắn xóa acc.
Chín giờ tối, cơm nước tắm rửa xong, một nhà ba người cùng ngồi xem TV, mãi hắn mới về lại phòng mình.
Dương An lấy từ trong hòm ra chiếc mũ đặc chế của Phong Vân, cả tuần nay hắn vẫn chưa đụng tới.
Cầm lấy chiếc mũ màu lam, trong lòng Dương An lẫn lộn trăm mối.
- Lần này trở lại Phong Vân, nhất định phải đạt thành tựu.
Dương An tự cổ vũ mình.
Đội lên mũ chơi game, Dương An trở lại Phong Vân sau một tuần từ bỏ, lần này trở lại ngoài việc báo thù, hắn còn quyết tâm tìm một con đường mới cho tương lai.
- Theo truyền thuyết, vào lúc thiên địa sơ khai, Thần vương Phổ Nhĩ Đốn sáng tạo ra phiến đại lục này, sau đó đặt tên là 'Phong Vân đại lục'. Tại đây Thần vương tiếp tục sáng tạo ra các loại sinh mệnh rồi rời đi, mặc cho những sinh mệnh này sinh sôi phát triển, các chủng tộc bất đồng cũng từ đó ra đời, Phong Vân đại lục đầy rẫy các nền văn minh trí tuệ, mà vô số anh hùng cũng ở đó mà viết nên truyền thuyết vô tận...