Sau khi tốt nghiệp xong với con mắt khó tin của mọi người, tuy Hàn Như Nhi học không kém lắm nhưng không đến mức thiên tài như vậy, điều này làm mọi người rất bất khả tư nghị, nhà trường tuy có mấy lần kiểm chứng nhưng cũng không thấy sự gian lận của cô cũng đành chấp nhận cho cô tốt nghiệp, lần này Dương Tuấn Minh cũng tốt nghiệp ra trường để tạm biệt các học trưởng nhà trường quyết định làm một tua du lịch ở đảo lung linh sẵn tiện giảm bớt căn thẳng cho những sự việc vừa qua.
Mà vấn đề bây giờ là sự u oán đầy người của Thần Ức Minh. Vì cái gì a? Hắn vừa muốn tìm hiểu cô, cô lại chuẩn bị đi mất. Thần Ức Minh hắn thề hắn chưa làm gì có lỗi với cuộc sống nha. Mà một bên Tố Mai Nguyệt thần sắc phức tạp nhìn cô, bây giờ dung hợp với thân thể con người mọi giác quan của cô giảm sút thấy rõ, không thể sử dụng bất cứ phép gì nữa, đi bộ về nhà cũng khiến cô thở hồng hộc, cầm một ba lô chừng vài kí cũng làm cô thấy nặng. Cô âm u nhìn hai bàn tay mình, quả nhiên cô ghét nhất vẫn là sự yếu đuối của con người.
----
Lcazh, Lạp Ảnh , Tu La bây giờ đặc biệt chiếu cố cô, hễ cô muốn làm bất cứ thứ gì đều giành làm hết, còn như vệ sĩ bảo vệ cô 24/24 nữa chứ. Cô ngồi thờ thẫn trên giường , rồi nhìn về đại thúc, Lạp Ảnh, Lcazh, Tu La đều ngồi bên cạnh cô. “Ngươi nói đi” cô nhìn đại thúc rồi nói, đại thúc Trầm Đào trầm lặng vài giây sau đó mới mở giọng nói “ Việc này xảy ra vào 5 năm trước, sau khi ta bị đuổi ra khỏi trường học, ta đã luôn luôn cố gắng tìm kiếm việc làm, thế nhưng bị lũ nhà giàu bắt gặp, họ nhục mạ ta và thu mua chỗ làm việc của ta, ta bị vu oan là để lộ tinh tức ra ngoài, ta bị sa thải và không còn nơi nào nhận ta làm việc nữa. Hằng ngày ta tìm kiếm rượu để quên đi tất cả rồi một ngày một đám người xuất hiện trước mặt ta, họ đem ta vào một nơi rất âm u, mọi thứ xung quanh đều có vị ẩm và nó giống như một phòng nghiên cứu dưới lòng đất vậy, họ giam ta, bắt đầu thuyết phục ta, họ bảo sẽ cho ta bất cứ thứ gì, tiền bạc và sự trả thù. Lúc đó ta đã động lòng, họ đưa ta một viên thuốc rất kì lạ, viên thuốc khiến đầu óc ta vô cùng đau đớn lúc nào trong đầu cũng vang lên thanh âm 'Trả thù, trả thù tất cả' , mỗi ngày đều giằng vặt trong đau đớn cuối cùng ta làm theo lời nói kia, ta giết người” nói đến đây đại thúc ngừng lại, vẻ mặt đau khổ sau đó mới nói tiếp “ Lần đầu tiên ta giết người không có lo lắng, không có hoảng sợ, chỉ có niềm vui được báo thù và cơn đầu dần lui bớt, ta đắm chìm trong cảm giác đó, bắt đầu từng người từng người, cách thức giết người của ta ngày càng hung tàn , ta tra tấn họ bắt họ nhìn người thân từ từ chết trong tay ta, họ khóc lóc cầu xin lại khiến ta khoái trá, nhưng thời gian về sau ta lại sợ”
Lạp Ảnh trong tay ghi chép chép cái gì đó, rồi nghi hoặc hỏi “Ngươi sợ??” , đại thúc cười “ Đúng vậy, lúc đó ta ngộ ra nhân sinh ngắn ngủi ta cũng sẽ có lúc chết, oan hồn dưới tay ta vô cùng nhiều nên ta sợ sau khi chết đi ta sẽ gặp họ”, 'Ồ' Lạp Ảnh vẻ mặt 'ta đã biết' nhìn Trầm Đào rồi cười ngọt ngào “ Bây giờ ngươi có thể a ngoài”, Trầm Đào ủy khuất nói “Ngươi sao giống như lợi dụng ta xong rồi đem vứt bỏ?”
Lạp Ảnh ngạc nhiên nhìn đại thúc “ Woa, ngươi cũng không ngốc như ta nghĩ”, “ngươi đang khen hay đang mắng ta vậy” Trầm Đào hắc tuyến nói , Lạp Ảnh nháy mắt tinh nghịch “Ngươi nghĩ như thế nào chính là thế đó“. ok Trầm Đào cảm giác thua khi đôi co với Lạp Ảnh rồi, sự thật là hắn chưa bao giờ thắng, chẳng lẽ sống lâu quá nên miệng lưỡi cũng trơn tru hơn??
Chờ Trầm Đào đi ra ngoài cô mới nói “ Như thế nào?” , Lạp Ảnh chăm chú nhìn vào tờ giấy rồi mới nói “ Tiểu tổ tông người xem nha, việc Trầm Đào bỗng nhiên chết sớm hơn miêu tả trong tiểu thuyết, và việc hắn bị thuốc khống chế tinh thần trong tiểu thuyết miêu tả rõ ràng là hắn tự rối loạn nên dẫn đến giết người, vấn đề là cái tổ chức này ở ngay khúc cuối ở tiểu thuyết mới xuất hiện mà bây giờ chúng ta chưa đến giữa đã gặp nó và cái nam chính tiểu công - Sở An Lâm kia......” bỗng nhỏ cảm thấy lạnh lạnh sống lưng nhỏ cười nịnh nọt nhìn Tu La “Hiểu lầm chỉ là hiểu lầm không có tiểu công hay tiểu thụ gì ở đây... Không không không ý em là..... Oa Tu La em sai rồi thả em xuống” . Cô nhìn Tu La và Lạp Ảnh khuất bóng đành phải tự mình nghiên cứu thôi.