Sau khi Tử Mị
và Tử Dạ chuồn êm lên trên đó chỉ để lại cục diện rối rắm cho hắn và cô
xử lý. Ban đầu Dương Tuấn Minh không nghĩ là hai kẻ kia sẽ tấn công nên
không bị mà bị dính đòn , chính là lúc lấy lại tinh thần hai kẻ kia đã
biến mất tiêu. Nếu không phải còn cô và Lcazh, Dương Tuấn Minh sẽ nghĩ
nãy giờ còn là một giấc mơ. Vì hai kẻ 'tội phạm' đã không thấy bóng dáng nên Dương Tuấn Minh chỉ còn cách 'khai đao' hai tên ' đồng phạm' mà
thôi.
Cô nhìn Dương Tuấn Minh lù lù đi về hướng này, có chút uể
oải nói với Lcazh “ Nếu hắn 'tra hỏi' anh hai xử lí đi nha. Em về trước
'hết phim' rồi” nói xong cô đứng dậy đi , Lcazh nhìn bóng cô sắp khuất
vội vã chạy lại chỗ Dương Tuấn Minh. Chỉ tội Dương Tuấn Minh nhà ta bị
tập kích lần hai nhưng lần này là bất tỉnh nhân sự luôn, sau đó Lcazh
làm thần chú khiến mọi người trong trường quên hết sự việc lần này, để
'phi tang chứng cứ' hắn đã quăn 'xác' Dương Tuấn Minh vào bụi cây gần đó nhìn sơ qua sẽ không thấy. Làm xong mọi việc hắn phủi tro bụi vốn không tồn tại, rồi nhanh chóng chạy theo cô. Dương Tuấn Minh được mấy bảo vệ
lây tỉnh mới thoát kiếp 'ngủ bụi' nhưng đó là chuyện của mấy tiếng sau.
------
Lcazh nhanh chân đuổi kịp theo cô, giả vờ ai oán nhìn cô “ Sao em nỡ đành
nào, bỏ đi người siêu cấp soái ca, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở như anh mà đi” cô không trả lời hắn mà nhìn hai bóng dáng trong con hẻm mà lúc trước cô nhặt thằng bé Bảo Thiên. Trong con hẻm lúc này có sự
hiện diện của nữ chính, Bảo Thiên và hồn ma vô danh, cô nhìn chăm chú
vào đó sau đó chợt tỉnh ngộ , hoá ra câu chuyện đã đến đoạn 'tình người
duyên ma' nhưng mà cô chưa thấy cái XXOO nào của nữ chính với nam chính
hết, chả lẽ cô nhớ nhằm sao?
Bảo Thiên cũng phát sự hiện diện của
cô và Lcazh, Bảo Thiên bất ngờ sau đó chột dạ nhìn cô “ Chị Nhi sao...
sao chị lại ở đây” , Tố Mai Nguyệt nhìn thấy cô ấp a ấp úng nói “ Như
Nhi sao cậu lại ở đây?” . Cô nhíu mày sau đó bình tĩnh đáp “ Vậy sao hai người lại ở đây?” . Hai người giả vờ cười sau đó lén lút nhìn sang hồn
ma bên cạnh, thấy cô vẫn không có bất cứ biểu hiện nào mới thoáng yên
tâm ( thật ra là tóc nên không thấy vẻ mặt xem kịch vui của cô mà thôi) .
Tố Mai Nguyệt luống cuống sau đó vội vàng nói “ Ngày mai chúng
ta gặp nhau. Tạm biệt” nói xong chạy một lèo mất dạng. Bảo Thiên thấy Tố Mai Nguyệt đi cũng mỉm cười với cô “ Chúng ta về nhà đi chị” rồi sau đó kéo tay cô đi ra ngoài, vâng Bảo Thiên đã coi sự hiện diện của Lcazh là vô hình rồi. Trước khi kéo cô đi dưới góc độ mà cô không nhìn thấy, Bảo Thiên liếc xéo hồn ma nào đó.
Hồn ma nào đó cười tà tà sau đó
khoát tay mình lên vai cô, ánh mắt khiêu khích nhìn Bảo Thiên, bất chợt
hai kẻ cảm thấy sau lưng lành lạnh quay mặt lại đã thấy khuôn mặt hết
sức thối của Lcazh. Lcazh vừa tiến lên một bước thì đã nghe giọng nói
của thằng nhóc Diêm Vương trong tâm thức ' Lcazh đại nhân của tôi ơi!
Cầu xin ngài đừng đi trong lúc nước sôi lửa bỏng này chứ' . Lcazh nghe
giọng nói thảm thiết của Diêm Vương đành nói với cô “ Nhi, anh có việc
rồi bữa sau anh sẽ đến” rồi sau đó kiếm nơi khuất bóng nào đó biến mất
trước khi biến mất có thể nghe loáng thoáng tiếng nói âm trầm của Lcazh “ Sẵn dịp này xử lí luôn tên nhóc Diêm Vương đó. Dám khiến Agdel bị ăn
trong tay người khác” . Vậy số phận Diêm Vương đại nhân , đủ hiểu, một
phút mặc niệm cho người ấy.
Cô vẫn im lặng không nói gì, mà hồn
mà kẻ nào đó được đằng chân lên đằng đầu hết gác vai cô rồi lại hôn ngay má khiến cho Bảo Thiên tức muốn xì khói. “ Bảo Thiên” cô lên tiếng phá
huỷ sự trầm mặt giữa ba người, Bảo Thiên liền đáp “ Vâng chị Nhi” , cô
nhàn nhạt nhìn Bảo Thiên sau đó “ Từ khi nào?” , Bảo Thiên mù mịt không
hiểu gì , cô dừng lại sau đó đối diện thẳng vào cậu, tuy Bảo Thiên mới
lớp 9 nhưng đã cao bằng cô. Cậu có thể nhìn thấy môi đỏ của cô và khí
nóng phả vào mặt bất chợt cậu đỏ mặt đi. Cô chậm rãi nói lên “ Từ khi
nào ngươi có thể nhìn thấy hồn ma?” trong tác phẩm không nói rõ nên cô
muốn biết. Nếu mới sinh ra có thể nhìn thấy như nam chính Thần Ức Minh
thì cô không nói nhưng vô tình chạm thứ gì đó mà nhìn thấy thì vấn đề
này cần xem xét vì nếu lẽ số người nhìn thấy ma quá nhiều nhất là những
kẻ nhát gan thì nhân gian loạn.
Nghe cô nói Bảo Thiên ngạc nhiên
nếu như cô nói vậy chẳng lẽ “ Chị cũng nhìn thấy sao?” , cô lẳng lặng
gật đầu không những thấy mà cô còn chạm vào được nữa . Mà Phong Lãnh
cũng rất bất ngờ trước câu nói của cô, vậy không phải hành động nãy giờ, Phong Lãnh bất chợt đỏ mặt lên . Bảo Thiên cúi đầu xuống “ Từ lúc chị
đem em về nhà chị, khoảng thời gian trước thì không có” .
Cô gật
đầu, cô hiểu ra vấn đề là do lúc trước San San ám thằng bé nên giờ lưu
lại đôi mắt âm dương này. Cô xoa đầu nhìn thằng bé “ Không việc gì lo
ngại, chỉ là tầm mắt có thêm vài 'người' nữa thôi” bàn tay ấm áp của cô
xoa nhẹ trên đầu cậu, đôi mắt cậu phiếm hồng sau đó nhào lòng cô khóc
nhỏ. Phong Lãng nhìn cậu bằng ánh mắt kinh dị thử nghĩ chứng kiến một
tên lúc nãy có khuôn mặt vô cùng khủng bố nhìn hắn rồi bỗng biến thành
tiểu bạch thỏ, trái tim chịu đả kích.
'Bốp..... Bốp' tiếng vỗ tay
của một kẻ nào đó vang lên, cả ba xoay người lại. Một kẻ hình dung với
từ đẹp, à không là soái, mặc đồ 'hơi' bình thường, những nút áo trên
bung ra lộ ra xương quai hàm, cơ ngực rắn chắc, trên cổ đeo dây chuyền
thánh giá, tay thì đeo những lắc đinh , thắt lưng thì đeo dây xích.
Khuôn mặt với sống mũi cao, mắt phượng, lòng mày dày, lông mi cũng dày
và cong, trên môi thì treo lên nụ cười tà tà.
Môi mỏng phun ra
vài chữ “ Ada hôm nay thu hoạch không tồi, một hồn ma và hai kẻ có đôi
mắt đặc biệt” , Phong Lãng núp sau lưng cô lòng thầm nghĩ ' tên đó theo
hắn hơn cả một tháng, bộ bắt ma vui lắm sao?' . Nhìn hắn Bảo Thiên đề
phòng, cô thì đã nhớ hắn là ai , hắn là nam chính duy nhất thấy ma trong chuyện nam chính - Thần Ức Minh.