Nếu bạn nào không hiểu lí do vì sao mà cô tự đâm mình thì chương này sẽ giải quyết mọi hiểu lầm
__________
Sau khi nhanh chóng đem cô đi lên phòng y tế chính xác là phòng phẫu thuật - căn phòng được xây dựng nhằm phòng ngừa những trường hợp như trên, ông
cha ta có cầu ' Phòng bệnh hơn chữa bệnh mà' và chính xác hôm nay nó đã
linh nghiệm. Với đội ngũ bác sĩ , y tá giỏi nhất nhì nước ca phẫu thuật
rất nhanh được bắt đầu. Hắn nhẹ thở một hơi sau đó quay lại khuôn mặt
lạnh lùng vốn có và đi đến phòng hội trưởng, hắn cần giải quyết một số
hậu quả do cô để lại, cảm giác như người chồng đang giải quyết hậu quả
do chính vợ cưng của mình gây ra vậy. ' Chát' hắn tự tát mặt mình, cái
gì vậy cái gì mà vợ chồng chứ hắn điên mới suy nghĩ như vậy, hắn đâu có
thích cô. Vừa nghĩ đến câu đó thì trong tâm trí hắn xuất hiện một khuôn
mặt ma mị, quyến rũ và có khí chất lạnh nhạt lại mang theo mấy phần lười biếng tuy khuôn mặt trắng bệch do mất máu cũng không giảm bớt phần nào
khí chất, bất chợt tim đập thật nhanh, hắn điên rồi điên thật rồi khi
không lại nghĩ đến cô, trong lòng không ngừng nghi vấn ' Mày hiện tại
đang hứng thú với Tố Mai Nguyệt? Hay Hàn Như Nhi?' suy nghĩ đó cứ quanh
quẩn trong đầu cho đến khi đến phòng hội trưởng mới tạm chấm dứt.
' Cốc..... cốc.... cốc' tiếng gõ cửa vang lên sau đó là giọng nói lạnh
tanh của hắn “ Vào đi“. ' Cạch' tiếng cửa mở ra và những người bảo vệ
lúc nãy bước vào một người cung kính nói “ Thưa cậu, chúng tôi đã phong
tỏa tin tức hết rồi ạ” , hắn gật đầu rồi lạnh giọng phân phó “ Sai người đi thông báo với những kẻ tham gia cuộc đánh nhau này, bảo bọn chúng '
Tốt nhất là câm miệng nếu rỉ thông tin ra ngoài điều tra ra thì việc từ
trước đến giờ các ngươi bắt nạt tiểu thư của Hàn thị đủ để công ty các
ngươi chịu nhiều tổn thất, cho dù Hàn Như Nhi không được sủng nhưng
không có nghĩa bọn họ bỏ qua cơ hội để làm khó công ty các ngươi' đi
thông báo với những người kia như vậy. Còn nữa gọi điện cho gia đình Hàn Như Nhi báo về tình hình” những tên bảo vệ gật đầu nghiêm cẩn sau đó
bước ra khỏi phòng. Hắn tựa người ra sau, rồi nhìn đồng hồ đã quá hơn
hai tiếng ' dọn dẹp', có lẽ hắn nên đi qua đó.
---------
Mơ màng mở mắt, mọi thứ dần dần hiện rõ trong tầm mắt là một trần nhà
trắng mùi thuốc khử trùng vẫn còn xung quanh đây. “Tiểu thư cô tỉnh rồi” giọng nói mang phần gấp gáp của Bạch Dật vang lên trong căn phòng gây
chú ý cho tất cả mọi người trong phòng, khẽ đưa mắt nhìn quanh cô thấy : Nhỏ, Dương Tuấn Minh, Bạch Dật, thằng bé Bảo Thiên và nữ chính Tố Mai
Nguyệt. “ Cô không sao chứ?” giọng nói lạnh băng của hắn vang lên sau đó là giọng nói thỏ thẻ của nữ chính “ Như Nhi cậu không sao chứ?” và
thằng bé Bảo Thiên nước mắt lưng tròng hỏi “ Chị Nhi không sao chứ” .
Nhìn ba người hỏi Lạp Ảnh trong lòng phỉ nhổ một hồi ' Tiểu tổ tông
đường đường là Tử Thần đại nhân làm sao mà có chuyện gì được chứ?' nhưng ngoài mặt cũng tỏ ra không có gì. Còn cô trong lòng suy nghĩ ' Ồn ào
chết đi được biết như vậy khỏi cần tỉnh', thừa biết rõ tiểu tổ tông nhà
mình ghét ồn ào nhỏ đành hi sinh anh dũng 0(T^T)0 đuổi đám người này đi. Nhỏ phiền chán nói “ Chưa chết là được. Các ngươi đi chỗ khác cho bệnh
nhân tĩnh dưỡng” bọn người nghe vậy chuẩn bị đi ra ngoài, Dương Tuấn
Minh không thấy nhỏ có ý định ra ngoài nhíu mày nói “ Còn cô, Tô tiểu
thư”, Bạch Dật và Bảo Thiên nghe vậy cũng dừng bước bọn họ thông qua lời nói của Dương Tuấn Minh biết cô gái trước mặt này thường hay bắt nạt
cô, nếu cô ta ở lại không biết có gây ra nguy hiểm gì không? Nên ba
người vẫn đứng im tại chỗ, (-_-|||) nhỏ ánh mắt ủy khuất nhìn cô (Ọ~Ọ) , cô tùy ý mở miệng “Tôi cần nói chuyện với ' Tô tiểu thư' nên....” vế
sau khỏi cần nói vì nghe cũng hiểu vế sau cô muốn nói gì.
Chờ bọn hắn bước ra, nhỏ mới thở dài một tiếng thầm suy nghĩ ' Là con người
ngày nay đều rắc rối như vậy hay là đây là trong tiểu thuyết nên tính
cách con người mới như vậy' suy nghĩ là suy nghĩ nhưng nhỏ vẫn quay mặt
trách mắng cô “ Tiểu tổ tông sao người phải làm vậy?“. Cô vén tóc mái
trước lên, ngước mặt lên sau đó lười biếng lên tiếng “ Thân thể này quá
yếu lại chẳng có người bảo vệ” nhỏ như bừng tỉnh “ Ý người muốn ' Giết
gà dọa khỉ” cô gật đầu “ Đúng vậy chỉ cần tạo một bóng ma tâm lí cho
những kẻ đó đặc biệt là Tăng Huyền Trang thì những kẻ khác sẽ bớt manh
động” nhỏ gật đầu “ Nhưng tại sao người lại dùng cách này chứ. Hại thân” cô mất kiên nhẫn nói “ Ngươi nghĩ con người khi thấy bỗng nhiên có kẻ
đứng trước mặt mà cứ đâm đâm vào thân thể người đó. Như vậy sẽ tạo ra
một bóng ma tâm lí đặc biệt là những tiểu thư con nhà giàu kia. Ám ảnh
sẽ rất nhiều vì họ chưa bao giờ chịu kích thích đến vậy. Giờ ta đã giải
thích ngươi cũng nên ra ngoài đi” “ Ặc tiểu tổ tông” . Thấy nhỏ vẫn còn
đứng đó, cô vội ngồi dậy sau đó tạo ra tiếng động mạnh lên một chút quả
nhiên như cô nghĩ lập tức có ba bóng dáng chạy vào, đừng tưởng cô và nhỏ không biết bọn họ ngoài đó nghe trộm, vì thế trong lúc nói cô với nhỏ
cũng không nhắc đến việc có liên quan đến bên ' dưới'.
Khi bọn hắn bước vào thấy khuôn mặt dại ra của ' Tô Nhược' và cô đang ngồi tựa sau
giường trên bụng thì có vết máu vì vết thương nứt. Ngay lập tức họ tống
cổ nhỏ ra ngoài và gọi ngay cho bác sĩ. Chỉ khổ thân nhỏ bị ba tên con
người chết tiệt ném ra ngoài mới hoàn hồn miệng thì cứ lầm bầm ' Kẻ
trong đó không phải tiểu tổ tông mà nhỏ quen biết' Tiểu tổ tông mà nhỏ
biết sẽ không có ánh mắt như vậy, ánh mắt lúc đó có lóe lên phần tinh
nghịch. Lạp Ảnh rùng mình lúc đó mắt mình có vấn đền , đúng vậy có vấn
đề nên đi xem lại thôi.