Tư Thái Cung Phi

Chương 61: Song thai




Edit: Nguyệt Đức phi.

Beta: Tiên Thái Phi.

Sáng sớm, Kính Vương phủ.

Kính vương nhỏ hơn Hoàng thượng hai tuổi, dáng người thấp hơn một chút. Kính Vương phi cũng không phải xuất thân từ vọng tộc, nhưng tổ phụ đều là quan cao quý hiển, cũng không thua kém gì.

Đang là thời điểm giặt giũ tắm gội vào sáng sớm, Vương phủ cũng bắt đầu trở nên bận rộn.

Đôi mắt của Kính Vương phi đỏ bừng, cho dù có thoa nhiều phấn hơn nữa cũng không giấu được quầng thâm dưới mắt. Kính vương chỉ mặc mỗi một chiếc áo mỏng ngồi bên cạnh, nhìn dáng vẻ tiều tụy của Kính Vương phi, thở dài.

"Vương gia, Cát nhi vào cung cũng đã gần một tháng, không biết có sống tốt hay không, là mập hay ốm, là cao hay thấp, lòng thiếp ngày ngày giống như đang ngồi trên đống lửa vậy. Vương gia, thiếp nhớ nó." Kính Vương phi lặng lẽ chảy nước mắt, cắn môi đè nén tiếng khóc nỉ non.

Ánh mắt Kính vương trầm xuống, nhìn Vương phi của mình, cũng không biết nên nói cái gì. Thân là chủ nhân của Vương phủ, là trượng phu của Vương phi, là phụ vương của Thế tử, hắn cũng không làm gì được.

"Đừng khóc." Kính vương chầm chậm lên tiếng. Dù chỉ thốt ra có mỗi hai chữ này, nhưng chính bản thân hắn cũng cảm giác được lời nói của mình bất lực như thế nào.

Vương phi biết phu quân của mình cũng không có cách gì, nhưng tâm tình của một mẫu thân nhớ nhung hài tử thì sao có thể đè nén được đây?

"Vương gia, Cát nhi là nhi tử duy nhất của chúng ta. Vương gia, chúng ta suy nghĩ biện pháp có được hay không? Cho dù gặp nó chỉ một lần thôi, thiếp cũng yên tâm rồi." Gương mặt Vương phi đầy nước mắt nhìn Kính vương, tất cả đều là cầu khẩn và chờ mong.

Kính Vương phi đau khổ cầu xin đã là chuyện bình thường, kể từ ngày Thế tử Kính vương vào cung, nữ nhân này vẫn luôn sống trong bất an. Nàng lờ mờ đoán được trượng phu mình đã làm chuyện đại nghịch bất đạo gì đó, cho nên nhi tử của nàng chỉ có thể vào cung làm con tin, khủng hoảng, sợ hãi, bất an tràn đầy trong nội tâm nàng.

Kính vương thống khổ nhắm mắt, có lúc nào mà hắn không nhớ nhung nhi tử của mình đâu chứ? Lập gia đình đã gần mười năm, trắc phi thị thiếp cũng không ít người, nhưng con nối dõi lại đơn bạc. Dưới gối cũng chỉ có một nhi tử này, quả thật yêu quý như trân bảo. Lúc đặt tên còn đặc biệt chọn chữ "Cát", hàm ý cường tráng cứng cáp, chỉ mong nó có thể bình an khỏe mạnh lớn lên.

"Nếu nàng thật sự nhớ nhung Cát nhi thì tiến cung thăm một chút đi. Thái hậu không thích nàng, nhưng vì thể diện của Hoàng hậu nên cũng sẽ nể mặt nàng, chỉ là không chắc chắn có thể gặp được Kỳ Phi." Kính vương thở dài, chậm rãi nói.

Nước mắt Kính Vương phi rơi như mưa, nức nở nói: "Nếu Cát nhi nuôi dưới danh nghĩa Hoàng hậu thì còn may. Thiếp đi bái kiến Hoàng hậu, trên căn bản thì có thể gặp được Cát nhi. Nhưng hiện giờ Cát nhi được nuôi dưới danh nghĩa của Kỳ Phi, lấy đâu ra lý do để đi bái kiến một phi tử đây?"

Kính vương khẽ cau mày, an ủi: "Nuôi dưới danh nghĩa Kỳ Phi cũng có chỗ tốt, Kỳ Phi xuất thân thế gia, giáo dưỡng thì không cần phải bàn đến, nhất định sẽ không hà khắc với Cát nhi."

Kính Vương phi rũ mi mắt xuống, khóc thút thít một hồi, rồi lắc đầu nói: "Làm mẫu thân, đứa nhỏ của thiếp nuôi ở chỗ ai thì đều không có cách gì yên tâm được."

Kính vương cau mày, cũng không còn lời gì để nói. Mà thôi, là hắn có lỗi với mẫu tử bọn họ, làm liên lụy đến bọn họ.

---

Giáng Vân hiên.

Thai này của Tô Cơ vẫn rất cực khổ, mặc dù đã tấn vị, nhưng chung quy vẫn còn thấp, tâm tình không thoải mái, thân thể sao có thể tốt được đây? Ba ngày bệnh hai lần, cả người đều gầy đi trông thấy, lộ ra cái bụng lớn vô cùng, nhìn thấy mà giật mình. Bên Tô Cơ lại xảy ra chuyện, chẳng qua chỉ là ra ngoài đi tới đi lui một chút, nhưng bụng lại đau nhức không thôi, vội vàng hoảng hốt thỉnh Thái y đến. Hoàng đế nghe tin thì nhanh chóng đi tới, đương nhiên Hoàng hậu không cam lòng đến sau, cũng vội vã đến Giáng Vân hiên.

Hoàng đế mặc một thân long bào màu vàng sáng, lộ vẻ gấp gáp, lông mày nhíu chặt, ngữ khí bực dọc chất vấn Thái y: "Rốt cuộc thân thể Tô Cơ như thế nào? Cuối cùng bào thai trong bụng ra sao? Các ngươi không phải nói thai tượng của Tô Cơ rất tốt hay sao, một đám lang băm!"

Trong bụng Tô Cơ là hài tử của hắn, làm sao hắn không lo lắng cho được. Bây giờ Hoàng đế đã đứng tuổi, dưới gối tổng cộng chỉ có ba vị Hoàng tử, quả thật là có hơi ít. Trong lòng Hoàng đế cũng sốt ruột, cho dù Tô Cơ thân phận thấp hèn, nhưng đứa bé trong bụng cũng không phải là giả, chính là Hoàng tự dòng dõi cao quý.

Mấy vị lão Thái y run rẩy quỳ xuống thỉnh tội: "Chúng thần không làm tròn bổn phận."

Hoàng hậu vội vàng chạy tới, vẫn còn thở gấp, thấy Hoàng thượng nổi giận, cũng theo đó mà hỏi: "Rốt cuộc Tô Cơ ra sao, các ngươi nói đi."

Gương mặt lão Thái y đứng đầu đầy khổ sở, tự trách nói: "Y thuật chúng thần không tinh thông, lúc trước chẩn đoán không chính xác cho Tô Cơ."

Hoàng hậu cau mày, lạnh lùng nói: "Không chính xác? Nhưng mà long thai có vấn đề gì?"

Hoàng đế cũng khẩn trương siết chặt nắm đấm.

Lão Thái y sợ hãi trả lời: "Thân thể Tô Cơ nương nương vốn hơi yếu, lại thể hàn. Trước kia khi còn ở Nhạc phủ lại dùng thuốc cho nên mạch tượng rối loạn. Lúc chúng thần chẩn mạch còn cảm thấy kì lạ, vì sao thai tượng lại ổn định, có điều cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng là do Hoàng thượng che chở và tổ tông phù hộ. Nhưng bây giờ mang thai đã gần năm tháng, chúng thần chẩn mạch lần nữa, phát hiện nương nương chính là mang song thai, chỉ là lần trước do rối loạn mạch tượng nên làm ảnh hưởng đến kết quả chẩn đoán."

Hoàng đế nghe vậy thì trợn tròn mắt, Hoàng hậu cũng có chút biến sắc, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.

Hoàng đế không chú ý đến vẻ mặt của Hoàng hậu, mà chỉ chăm chú nhìn Thái y, giọng nói có chút bất ổn: "Ngươi nói Tô Cơ mang song thai sao?"

Lão Thái y dập đầu đáp: "Vâng."

Hoàng đế ngẩn người, sau đó trên mặt lộ vẻ vui mừng, lẩm bẩm nói: "Đây là chuyện vui, chuyện vui." Hoàng đế vẫn kiềm chế sự phấn khích của mình. Từ xưa tới nay, Hoàng thất chưa từng có sinh đôi, hôm nay phi tần của hắn lại làm được, đây chính là điềm lành trên trời giáng xuống! Nhất định trời cao công nhận sự cần chính và nỗ lực của hắn, giáng xuống điềm lành cho thiên hạ an khang thái bình!

Dĩ nhiên Hoàng hậu cũng hiểu rõ, cho nên sắc mặt có chút không tốt, nhìn sự phấn khởi trên mặt của Hoàng đế, cố gắng lộ ra mỉm cười, dịu dàng nói: "Vậy lần này rốt cuộc vì sao Tô Cơ lại đau bụng? Long thai có khỏe hay không?"

Hoàng đế cũng hồi phục lại tinh thần, nhìn Thái y, đợi câu trả lời.

Lão Thái y co rúm lại, nhẹ giọng nói: "Thân thể Tô Cơ nương nương vốn không tốt, bây giờ lại mang song thai, chẳng trách lại vất vả như vậy, càng ngày càng gầy đi. Nếu tiếp tục như vậy, e rằng long thai khó giữ được..."

Sắc mặt Hoàng đế sa sầm, tức giận nói: "Lang băm! Nếu như hài tử của trẫm có mệnh hệ gì, trẫm giam cả nhà ngươi, diệt cả tộc của ngươi."

Mấy vị Thái y đều run lẩy bẩy, quỳ xuống thỉnh tội.

Lão Thái y cười khổ nói: "Hoàng thượng bớt giận, lúc trước chúng thần cho rằng Tô Cơ nương nương chỉ mang thai một hài tử, nên nghĩ là thai tượng an ổn, vì vậy các phương thuốc an thai đều khá ôn hòa. Bây giờ phát hiện là song thai, nên cái gọi là thai tượng ổn định lúc trước cũng chỉ là ảo giác. Vì lẽ đó tất cả phương thuốc đều phải thay đổi, bản thân Tô Cơ nương nương cũng phải luôn chú ý giữ gìn sức khỏe."

Hoàng đế kiềm nén tức giận, lạnh lùng nói: "Trẫm tín nhiệm các ngươi, giao Tô Cơ và đứa trẻ trong bụng nàng cho các ngươi. Nếu có mệnh hệ gì, các ngươi cũng không cần sống nữa."

Mấy Thái y bất đắc dĩ dập đầu tạ ơn, công việc Thái y này đều luôn phải lấy đầu để ở trên lưng mà sống qua ngày, một khi có gì bất trắc thì sẽ không được thấy ánh mặt trời ngày mai nữa.

Lúc này Tô Cơ vẫn còn đang hôn mê, vẫn không biết mình có được miếng bánh lớn từ trên trời rớt xuống.

Mà Hoàng hậu đứng bên cạnh đang cố gượng cười, trong lòng lại suy nghĩ mấy bận. Song thai, điềm lành, tình huống tốt nhất chính là hai Công chúa, tiếp đó là hai Hoàng tử. Nếu như may mắn sinh hạ thai long phượng, thì e rằng địa vị của đích tử cũng sẽ bị lung lay! Hoàng hậu bất giác rùng mình, bàn tay dưới lớp áo nắm chặt thành quyền, hộ giáp dài đâm vào lòng bàn tay, mang theo đau đớn khôn nguôi. Thai long phượng là điềm lành trời cao ban tặng, Hoàng tử đó sẽ tôn quý bậc nhất, không ai sánh bằng. Vậy thì Tam Hoàng tử của nàng phải làm sao đây? Lần đầu tiên Hoàng hậu phát hiện, thì ra địa vị của đích tử cũng không phải là hoàn toàn vững chắc.

---

Tiêu Phòng cung.

Sắc mặt Thục phi tái nhợt, lại còn lộ vẻ xanh xao, là một loại khí sắc ảm đạm không khỏe. Ôn Tần nhìn sắc mặt Thục phi không tốt, chỉ có thể lên tiếng an ủi: "Tỷ tỷ nên nghĩ thoáng một chút."

Thục phi nở nụ cười thâm trầm, đôi mắt rưng rưng, khóe miệng cong lên tự giễu: "Mỗi người đều có mệnh số, cưỡng cầu không được. Bổn cung xuất thân cao quý, gả vào trong cung, đạt được thánh sủng dồi dào, khiến người khác hâm mộ không thôi. Nhưng con nối dõi lại khó khăn, chỉ có một nữ nhi, mà lại còn đang đau ốm trong tã lót."

"Nhưng Tô Cơ kia thân phận hèn mọn, lại có thể được Hoàng thượng thương tiếc, nạp vào hậu cung, thậm chí còn mang song thai, được xem là điềm lành. Tiểu Công chúa của bổn cung vẫn còn đang bệnh, mà toàn bộ nhân tài của Thái y viện lại tập trung hết ở Giáng Vân hiên. Haha, Ôn muội muội, ngươi nói xem, có buồn cười hay không?"

Thâm tâm Ôn Tần cũng có nhiều chua xót, nhưng vẫn lên tinh thần khuyên nhủ, an ủi Thục phi: "Tỷ tỷ, Hoàng thượng chỉ là để ý đứa nhỏ trong bụng Tô Cơ mà thôi, không phải thương yêu Tô Cơ. Huống chi, vẫn luôn có hai Thái y lưu lại ở chỗ của tiểu Công chúa, mặc dù không có thâm niên, nhưng cũng có y thuật tinh thông, tỷ tỷ đừng bi thương nữa."

Thục phi lạnh lùng cười một tiếng, nước mắt lưng tròng, biểu tình đã trở nên hờ hững thờ ơ, nhẹ nhàng sờ lên đôi bông phi yến ngậm châu trên lỗ tai, nhẹ giọng nói: "Vốn bổn cung muốn lưu lại cho Tô Cơ một mạng, bây giờ xem ra, bổn cung quá lương thiện rồi."

Thân thể Ôn Tần run lên một cái, sau đó hoảng sợ nói: "Tỷ tỷ! Bây giờ Hoàng thượng coi trọng Tô Cơ không thua gì Tam Hoàng tử. Nếu muốn động tay động chân thì sẽ gặp muôn vàn khó khăn!"

Thục phi lạnh lùng nhếch môi một cái, giọng nói vẫn trong veo lả lướt như cũ: "Bổn cung không ngốc, Hoàng thượng thích đứa trẻ trong bụng của vị kia, có thể lưu lại, nhưng Tô Cơ phải chết!"

Ngón tay thon dài nhỏ nhắn của Thục phi đập mạnh xuống thành ghế, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên độc ác: "Nữ nhân ti tiện kia dựa vào cái gì mà được Hoàng thượng sủng hạnh, nàng ta dựa vào cái gì mà có thể trở thành thân mẫu của hai đứa trẻ song sinh kia chứ? Bổn cung sẽ cho nàng ta một bài học khó quên, dạy nàng ta kiếp sau nên làm người như thế nào!"