Edit: Du Quý phi.
Beta: Trân Thục nghi.
Thái độ của Hoa Thường đối với Quý Thái phi rất rõ ràng, không nóng không lạnh. Làm đầu óc Quý Thái phi có chút không thông, nên ruột gan cồn cào nôn nóng, làm cái gì cũng cảm thấy không đúng.
Quý Thái phi không phải thật sự xem trọng Hoa Thường, nhưng hiện giờ đứa tôn tử duy nhất lại sắp kiếm ăn ở địa bàn của người ta, dù trong lòng bực bội như thế nào cũng phải nhẫn nại.
Không thể nghi ngờ Thái hậu rất vừa lòng đối với cách làm người của Hoa Thường, dù cho có cao ngạo làm khó dễ hay khiêm nhường hạ mình, đều luôn có thái độ vừa phải, hiện giờ khả năng đó đã rất tốt.
Thượng Dương cung.
Sau khi Hoa Thường trở về cung của mình, Quý Thái phi lại tới vài lần. Phần lớn Hoa Thường đều lấy lí do thân thể không khỏe để từ chối, ngẫu nhiên đồng ý một lần thì cũng nói đông nói tây, lễ nghĩa đều đầy đủ, nhưng chuyện chính lại rất ít nhắc tới.
Dường như Quý Thái phi cũng hiểu rõ ý tứ của Hoa Thường, nên dần dần cũng ít tới hơn.
Lan Chi quỳ gối trên chiếc đệm nhỏ đấm chân cho Hoa Thường, còn Hoa Thường nằm nửa người trên giường nệm, tay chống đầu, híp mắt.
"Nương nương, người lạnh nhạt với Quý Thái phi như thế, có phải không tốt lắm hay không? Bất luận như thế nào, hình như lễ nghĩa đều không đủ, tuy không ai nói ra nhưng đối với thanh danh của nương nương cũng không tốt." Lan Chi cẩn thận mở miệng nói.
Hoa Thường cười nhạt, nhẹ giọng đáp: "Bổn cung là phi tần của Hoàng thượng, miễn cưỡng cũng coi như là con dâu của Thái hậu. Mà Quý Thái phi ngươi cũng biết, nếu như bổn cung cứ nghĩ tới thanh danh, luôn đối đãi với bà ta cung kính hữu lễ, chỉ sợ Thái hậu và Hoàng thượng sẽ có điều bất mãn."
Lan Chi co rúm lại một chút, thấp giọng nói: "Quý Thái phi và Kính vương mưu hại Hoàng thượng, vậy vì sao Hoàng thượng không xử trí bọn họ?"
Hoa Thường cong cong khoé miệng đáp: "Hoàng thượng là minh quân, nhất định không muốn mang danh tàn hại huynh đệ, có chứng cứ hay không thì cũng không quan trọng. Ở trong lòng của người trong thiên hạ, bọn họ vẫn là huynh đệ. Hoàng thượng thế mạnh, mà Kính vương lại thế yếu, ngoài miệng mọi người không nói nhưng trong lòng cũng đồng tình với kẻ yếu."
Lan Chi không phục nói: "Chính bọn họ mưu hại Hoàng thượng, sao Hoàng thượng lại có thể nhịn được? Huống chi Hoàng thượng là vua của một nước, là con của trời cao, sao người trong thiên hạ có thể đồng tình tội nhân mà nghi ngờ bệ hạ được?"
Hoa Thường nhàn nhạt đáp: "Lúc Hoàng thượng bệnh nặng tất nhiên cũng vô cùng oán hận bọn họ, hận không thể lột da tróc xương, chặt bọn họ thành tám khối. Nhưng khi hết bệnh, Hoàng thượng cũng suy xét rất nhiều chuyện. Hoàng thượng tận mắt nhìn ba tiểu Hoàng tử của mình vì ngôi vị Hoàng đế mà tranh đấu gay gắt. Nếu Hoàng thượng thật sự xử lí huynh đệ của mình, trong lòng các tiểu Hoàng tử này sẽ bị vạch một vết tích dày, tương lai nhi tử bắt chước phụ thân... Đó là chuyện Hoàng thượng sợ hãi nhất."
Trong lòng Lan Chi chấn động, thấp giọng nói: "Hiện giờ Hoàng thượng đã bắt đầu suy xét tương lai của các Hoàng tử rồi sao?"
Hoa Thường lắc đầu nói: "Hoàng thượng cơ trí, hiện giờ chỉ là chuẩn bị trước. Có điều, lý trí nói Hoàng thượng phải như thế, nhưng trong lòng Hoàng thượng sao có thể không hận được chứ? Vì thế mới xảy ra chuyện của Thế tử Kính vương, thứ nhất là lấy chuyện đó để kiềm chế Kính vương và Quý Thái phi, thứ hai cũng coi như là xả tức giận một chút."
Hoa Thường sửa lại sợi tóc của mình, khẽ nói: "Bổn cung có thể đoán ra vài phần tâm tư của Hoàng thượng, nhưng còn Thái hậu thì bổn cung không chắc. Là một nữ nhân nên cảm xúc hay thay đổi, nhưng khi nhi tử của mình bị ám hại, tất nhiên Thái hậu sẽ không thiện bãi cam hưu [1], ngươi cứ chờ xem, Quý Thái phi sẽ không được yên ổn đâu."
[1] Thiện bãi cam hưu (善罢甘休): giải quyết tranh chấp dễ dàng và sẵn sàng dừng lại.
Lúc này, Thược Dược đi vào, hành lễ nói: "Nương nương, Mạnh Lương viện tới."
Hoa Thường nghe vậy thở dài: "Cho nàng ta vào đi."
Thược Dược nhún người hành lễ: "Vâng."
Thược Dược đưa Mạnh Lương viện vào trong điện, nhìn từ xa hình như Mạnh Lương viện có chút gầy đi.
"Tần thiếp tham kiến Kỳ Phi nương nương, nương nương cát tường." Mạnh Lương viện cúi đầu, thanh âm nhỏ nhẹ vô lực.
Hoa Thường đứng dậy, kéo tay Mạnh Lương viện, cùng nhau ngồi trên giường, mở miệng nói: "Bổn cung thấy ngươi lại gầy đi, ngươi tội gì phải vậy chứ?"
Mạnh Lương viện nhỏ hơn Hoa Thường một tuổi. Hiện giờ cùng lắm chỉ là một thiếu nữ, vóc dáng cũng không cao, hiện tại lại gầy đi rất nhiều, thoạt nhìn thật đáng thương.
"Tạ nương nương quan tâm." Mạnh Lương viện thấp giọng nói: "Tần thiếp biết tới làm phiền nương nương là không tốt, nhưng tần thiếp thật sự không còn cách nào khác. Hiện giờ trong cung, người biết chuyện này chỉ có tần thiếp và nương nương, ngay cả Tô Tiểu nghi cũng không biết. Mỗi khi tần thiếp thấy nàng ta, tâm đều ứa máu, nhưng cũng chỉ có thể yên lặng chịu đựng. Mà bây giờ nàng ta càng được sủng ái, sống một mình một điện. Trong lòng tần thiếp sợ hãi, sợ chuyện của phụ thân sẽ bị định đoạt kết án. Tần thiếp một mình ở hậu cung, đến bây giờ vẫn không nhận được tin tức gì."
Hoa Thường thở dài, sờ đầu Mạnh Lương viện, khẽ nói: "Hoàng thượng là minh quân, việc của hậu cung không cách nào ảnh hưởng đến tiền triều. Nếu không có tin tức vậy chứng minh phụ thân muội không có việc gì, yên tâm đi."
Mạnh Lương viện phịch một tiếng quỳ xuống, khóc ròng nói: "Nương nương, cầu xin người, tần thiếp biết địa vị của người ở trong lòng Hoàng thượng, chuyện này chỉ cần người mở miệng, phụ thân liền có một đường sống, tần thiếp nguyện làm trâu làm ngựa vì người, cầu xin người, cầu xin người, huhu."
Hoa Thường khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ nói: "Lương viện muội muội, đây là muội đang khiến ta khó xử."
Mạnh Lương viện khóc đến bi thương, nức nở nói: "Nương nương, tần thiếp biết người rất tốt cho nên mới dám làm càn cầu khẩn người. Từ khi tần thiếp vào cung, người đã chiếu cố tần thiếp rất nhiều. Hoàng thượng căn bản không nhớ rõ trong hậu cung này còn có một người như tần thiếp, ngẫu nhiên ngủ lại trong điện tần thiếp cũng là bởi vì đến thăm nương nương, trong lòng tần thiếp vẫn luôn cảm kích nương nương."
Hoa Thường đứng dậy đỡ Mạnh Lương viện lên, nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta.
Mạnh Lương viện nghẹn ngào tiếp tục nói: "Nương nương rất tốt, tần thiếp không có gì báo đáp, mà còn cứ đem chuyện phiền toái đến cho nương nương. Tần thiếp cũng tự biết mình không còn mặt mũi nào để gặp nương nương. Chỉ là sinh dưỡng tần thiếp là phụ mẫu, bất cứ giá nào tần thiếp cũng không cần khuôn mặt này mà đến cầu nương nương. Nương nương, tần thiếp cũng không biết có đúng hay không, nguyệt tín của tần thiếp đã một tháng rưỡi không tới, nếu như có... Hoàng thượng có thể bỏ qua cho gia phụ hay không?"
Trong lòng Hoa Thường chấn kinh một chút, giữ chặt tay Mạnh Lương viện, thấp giọng nói: "Tin tức có chính xác không?"
Mạnh Lương viện lắc đầu, đôi mắt vẫn ngấn lệ: "Tần thiếp cũng không biết, tháng này Thái y được phân đến cũng khám không ra. Thái y cũng nói có khả năng là do tâm tình nôn nóng, lo lắng bất an gây ra, tần thiếp không biết chính xác nên cũng không dám nói. Nhưng chuyện của gia phụ đã là lửa sém lông mày, tần thiếp không chờ nổi."
Hoa Thường khẽ nhíu mày, lên tiếng nói: "Lương viện muội muội, tạm thời đừng nói với ai hết, có biết không? Hoàng thượng không thích có người lấy hài tử ra như một quân bài để điều khiển người."
Mạnh Lương viện gật gật đầu: "Tần thiếp biết cho nên mới tìm đến nương nương, chuyện không nên nói tần thiếp sẽ không nói, chỉ mong nương nương giúp tần thiếp thôi."
Hoa Thường híp mắt, thở dài: "Lương viện muội muội, bổn cung chỉ có thể nói rằng hi vọng là muội hoài được long thai. Bổn cung sẽ nhắc chuyện này với Hoàng thượng, nhưng cũng không chắc chắn sẽ thành công. Muội cũng phải chuẩn bị tâm lí thật tốt, tiền triều và hậu cung liên hệ tin tức với nhau, dù phụ thân muội không có việc gì thì muội cũng có thể bị thất sủng."
Mạnh Lương viện vui mừng quá đỗi, "phịch" một tiếng lại quỳ xuống, khóc ròng nói: "Đại ơn đại đức của nương nương, tần thiếp sao dám quên. Đừng nói là thất sủng, bây giờ thần thiếp không tha thiết điều gì cả."
Hoa Thường nâng Mạnh Lương viện dậy, ôn nhu nói: "Trở về dưỡng thân thể cho thật tốt đi, chỉ cần muội có long tử, tất cả đều có thể giải quyết dễ dàng."
Nước mắt Mạnh Lương viện rơi như mưa: "Chỉ hi vọng nương nương có thể hỗ trợ chu toàn."
Hoa Thường gật đầu, xem như đáp ứng.
Tiễn Mạnh Lương viện đi, Lan Chi ở một bên lo lắng sốt ruột nói: "Nương nương, nếu như Mạnh Lương viện thật sự có... thì mệnh cũng thật là tốt."
Hoa Thường khẽ thở dài đáp: "Có thể hoài thai tất nhiên là chuyện tốt, hiện giờ con nối dỗi của Hoàng thượng đơn bạc, mỗi một hài tử đều quý giá." Chỉ sợ không hoài thai được, hoặc là, không sinh được thôi.
Lan Chi nhìn Hoa Thường vẫn không nóng giận, thở dài trong lòng. Mạnh Lương viện mới được sủng hạnh vài lần đã có thai, nương nương nhà mình lại bị bệnh làm liên luỵ, không biết khi nào mới có tiểu Hoàng tử hay Công chúa nữa.
"Nếu Mạnh Lương viện thật sự mang long thai, vậy nương nương giúp nàng ấy cũng được. Có con thì sẽ có địa vị, tương lai Mạnh Lương viện sẽ giúp đỡ được cho nương nương. Huống chi phân vị Mạnh Lương viện thấp, tương lai sinh hạ Hoàng tự thì cũng do nương nương nuôi nấng, lúc này kết thiện duyên cũng là việc tốt." Lan Chi cười, an ủi khuyên nhủ.
Hoa Thường nhàn nhạt đáp: "Thật ra Hoàng tự cũng là một phần nguyên nhân, hơn nữa Mạnh Lương viện thật sự đáng thương, bổn cung cũng đau lòng cho nàng ta. Mặt khác, Tô Tiểu nghi thật sự quá nổi bật, bổn cung nhìn cũng có chút không vui."
Lan Chi cúi đầu, không dám nói tiếp nữa, phi tần đấu đá nhau đó là chuyện bình thường, cho dù là quý nữ xuất thân thế gia cũng không ngoại lệ.
Hoa Thường xoay người, mở miệng nói: "Phái người đến Kiến Chương cung nói một tiếng, bổn cung tự tay làm vài món ăn. Nếu Hoàng thượng có thời gian thì không bằng người hãy giá lâm, tự mình nếm một chút."
Lan Chi hành lễ: "Vâng, nương nương."
Quả nhiên bữa tối Hoàng thượng đến.
"Trẫm nghe nói hôm nay Thường nhi tự mình xuống bếp, trẫm phải chịu khổ chờ giờ Ngọ qua đi, sắp tới bữa tối liền vội vàng đến đây đó." Hoàng đế ngồi trên ghế gỗ hoàng hoa lê [2] được chạm trỗ tinh xảo, nhìn Hoa Thường cười nói.
[2] Gỗ hoàng hoa lê (黄梨木): hay còn gọi là gỗ sưa, loại gỗ này phân bố chủ yếu ở Hải Nam Trung Quốc và một phần ở Việt Nam. Nó thường được dùng để làm các vật dụng cho vua chúa. Hiện nay loại gỗ này rất hiếm và có giá thành rất cao ở Trung Quốc.
Hoa Thường cúi đầu, khẽ nói: "Hoàng thượng lại bắt đầu chê cười thần thiếp rồi, tay nghề của thần thiếp không tinh, khẳng định không bằng lão sư phụ ở Ngự Thiện phòng. Nếu Hoàng thượng ăn không ngon thì thần thiếp cũng mặc kệ."
Hoàng đế giữ chặt tay Hoa Thường: "Chỉ cần là Thường nhi làm, sao trẫm lại không ăn được cơ chứ?"
Gương mặt Hoa Thường đỏ hồng, né tránh tầm mắt của Hoàng đế, quay đầu đi: "Bày đồ ăn lên."
Mấy tiểu cung nữ nối đuôi nhau đi vào, cẩn thận hầu thiện, thấp giọng nói: "Nương nương làm đơn sơ, chỉ có sáu món ăn: Vịt chưng với tổ yến và măng mùa đông trong nồi nóng, vi cá hấp, cá sợi hoa quế, kim quất và gừng sợi ướp mật ong, đậu hủ mai hoa, canh me ngọc bích dưỡng sinh."
(Editor: đơn giản mà sáu món rồi 🙄, thề với các bạn mình ghét edit chương dính món ăn với trang sức lắm huhu, tra đủ thứ mệt mỏi, nhân tiện đây là Nguyệt Đứcphi tỷ tỷ giúp mình vì mình tra cũng không hiểu gì =))))))
Hoàng đế nhìn nhìn, cười thư thái: "Đều là món trẫm thích ăn, chắc chắn Thường nhi có chuyện cần cầu trẫm, bằng không sao lại lấy lòng trẫm như thế này." Dứt lời, Hoàng thượng thân mật nhéo nhéo gương mặt Hoa Thường.
Hoa Thường đỏ mặt nũng nịu một cái, trong lòng kì quái, khẽ hỏi: "Thần thiếp có việc mới lấy lòng Hoàng thượng, cho nên thỉnh Hoàng thượng tới, mà như vậy thì Hoàng thượng sẽ không vui sao?"
Ánh mắt Hoàng đế ôn nhu, nhìn Hoa Thường: "Trẫm rất vui, trẫm thích nữ nhân mà trẫm yêu thương nguyện ý ỷ lại trẫm, trẫm rất thoả mãn. Trước kia Thường nhi làm cái gì cũng rất tốt, trẫm muốn tốt với Thường nhi cũng không biết làm như thế nào. Bởi vì hình như Thường nhi nàng không để bụng bất cứ việc gì: phân vị, trang sức, tài vật, sự che chở của gia tộc, những thứ trẫm có thể cho nàng, nàng lại không cần. Chỉ cần nàng đứng ở nơi đó, thì đã như một bức họa rồi."
Hoa Thường mở to hai mắt nhìn, nàng cũng chưa từng nghĩ tới ở trong lòng Hoàng đế, nàng là người như vậy.
Hình như Hoàng thượng đã thần thánh hoá người nữ nhân làm bạn với hắn ở thời khắc gian nan nhất.
Hoa Thường cười hỏi: "Thần thiếp giống bức hoạ gì vậy?"
Hoàng đế nhìn Hoa Thường tươi cười mỹ lệ, cười khổ: "Trẫm cũng không nói lên lời, chắc là nữ tử trong mộng của Lạc Thần [3]. Trẫm tự mình nghĩ lại cũng cảm thấy buồn cười, nhưng Thường nhi chính là người như vậy."
[3] Lạc Thần (洛神): Đây là bài Lạc Thần phú khi Tào Thực (con của Tào Tháo) viết về vẻ đẹp tuyệt trần của nữ thần sông Lạc gần thành Lạc Dương tên là Phục phi. (Các bạn có thể google để tìm hiểu bài phú này cũng như truyền thuyế. Có người nói đây là bài phú mượn hình ảnh Phục phi để viết về chị dâu mà Tào Thực yêu thầm ^^)
Hoa Thường ngượng ngùng cúi đầu: "Thần thiếp không có tốt như Hoàng thượng nghĩ đâu."
Hoàng đế vươn hai tay ôm lấy Hoa Thường, thấp giọng nói: "Trẫm cũng không yêu tiên nữ, chỉ thích phàm nhân."