Tư Thái Cung Phi

Chương 41: Kỳ nguyện




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Du Quý phi.

Beta: Su Thái phi.

La Văn Di đưa ý chỉ được viết cẩn thận cho Hoàng đế, Hoàng đế chỉ đơn giản mở ra nhìn thoáng qua liền buông xuống, sau đó nói: "Một đời vua một đời thần, trẫm có rất nhiều chuyện không bỏ xuống được, nhưng cũng không thể không buông xuống."

Bốn người phía dưới đều không biết nên nói tiếp như thế nào, đối mặt với một Hoàng đế sắp chết, quả thật là một chuyện vô cùng nguy hiểm.

Văn Quang vương đưa mắt ra hiệu với Tuyên Thành vương, La Văn Di và Cao Trung Trực đều nhìn Tuyên Thành vương. Tuyên Thành vương bất đắc dĩ cười khổ, chính xác thì trong bốn người, thân phận có trọng lượng nhất, người Hoàng đế tín nhiệm nhất là hắn.

Văn Quang vương là lão Vương gia nhưng quan hệ với Hoàng đế cũng không gần gũi lắm, mà La Văn Di và Cao Trung Trực tuy là tâm phúc của Hoàng đế nhưng vẫn tồn tại khoảng cách quân thần khó bỏ. Chỉ có Tuyên Thành vương khi còn nhỏ đã thân cận với Hoàng đế, vô cùng có tài, là trợ thủ đắc lực của Hoàng đế, huống chi còn là thân huynh đệ trong nhà, tuy đánh gãy xương cốt nhưng vẫn còn gân.

Tuyên Thành vương bất đắc dĩ đứng dậy thấp giọng nói: "Hoàng huynh còn chuyện gì không buông bỏ xuống được, không bằng cứ giao lại cho thần đệ, thần đệ tuy bất tài, nhưng nguyện vọng của Hoàng huynh thì thần đệ đều sẽ nỗ lực thực hiện."

Lời này không thể nghi ngờ là tương đối chói tai, là Hoàng đế có gì mà không làm được, sao hiện giờ lại muốn ỷ vào người khác? Nhưng người nói những lời này là Tuyên Thành vương, cho nên Hoàng đế vẫn chưa tức giận, chỉ lắc đầu sau đó nói: "Trẫm có ý ban thêm ân huệ cho mẫu tộc Ninh Quý tần và Hoa Phi."

Tuyên Thành vương sửng sốt một chút, sau đó mới phản ứng lại, nói: "Ninh Quý tần là mẫu thân ruột của Đại Hoàng tử, Hoàng huynh gia phong cho mẫu tộc của Ninh Quý tần cũng là lẽ tự nhiên, hơn nữa vì mặt mũi của Đại Hoàng tử, có phải nên thăng vị cho Ninh Quý tần hay không?" Còn về Hoa Phi, Tuyên Thành vương không hiểu nhiều lắm, đối với chuyện Hoàng đế đột nhiên nhắc tới, Tuyên Thành vương cũng không dám nói tiếp.

Hoàng đế thở dài: "Trẫm biết phân vị Ninh Quý tần có chút thấp, sau này hãy nói đi, nếu lúc này thăng vị, vậy cũng không khác gì công khai kiến trữ [1], trẫm nghĩ nên chờ một chút."

[1] Kiến trữ (建储): nói đến Thái tử.

Tuyên Thành vương trầm ngâm một lát, mới mở miệng nói: "Theo như lời Hoàng huynh, về Hoa Phi, vậy là muốn ban ân huệ cho thế gia sao?"

Hoàng đế mím môi nói: "Trẫm thật có lỗi với nàng."

Tuyên Thành vương suy tư trong đầu, Hoa Phi xuất thân thế gia, vào cung đã hơn một năm, hiện tại xem ra rất được Hoàng huynh sủng ái.

Hoàng đế chậm rãi nói: "Các ngươi không phải người ngoài, trẫm nói cũng không sợ chê cười, từ lúc trẫm bệnh nặng tới nay, Hoa Phi đã cực nhọc ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi mà ở bên cạnh hầu hạ. Mỗi khi trẫm nghĩ tới việc đó đều cảm thấy rất may mắn. Hoa Phi... cũng nguyện ý tuẫn táng sau khi trẫm băng hà, trẫm cảm động khí tiết này, nên muốn truy phong làm Hậu. Sau lại nghĩ, trong vấn đề Tam Hoàng tử có kế vị hay không, trẫm vốn phải xin lỗi Hoàng hậu, nếu lại truy phong Hoa Phi làm Hoàng hậu, cũng đã đánh thẳng vào mặt nàng ấy, nên buông ý tưởng này xuống."

Trong lòng Tuyên Thành vương chấn động, người nam nhân ở thời điểm có một nữ nhân nguyện ý chết vì mình, không thể không cảm động.

Văn Quang vương là lão Vương gia trọng quy củ, Hoa Phi thật không đủ tư cách phong Hậu, ý nghĩ của Hoàng đế cũng không sai. Đương nhiên Văn Quang vương khôn khéo nên ông khẳng định sẽ không mở miệng nói về việc nhà của Hoàng đế.

Tuyên Thành vương thấp giọng nói: "Không bằng Hoàng thượng lưu lại ý chỉ, đến lúc đó phong tước vị cho gia tộc của Hoa Phi và Ninh Quý tần là được. Nếu Hoàng huynh cảm thấy thẹn với Hoa Phi nương nương, thì phá lệ phong tước vị cho thân huynh đệ của Hoa Phi nương nương, cũng coi như tận tình tận nghĩa."

Hoàng đế suy nghĩ, gật đầu nói: "Trẫm nhớ Hoa Phi đích thực có hai vị huynh trưởng, để trẫm suy nghĩ một lát."

Thật ra Hoa Thường có hai huynh một đệ nhưng đệ đệ là thứ xuất, trong mắt Hoàng đế không xem như là huynh đệ của Hoa Thường.

Hoàng đế lấy khăn xoa xoa một bên mặt, cả người đều có chút mệt mỏi, thấp giọng nói: "Hôm nay đến đây thôi, trẫm cho người đưa các ngươi ra cung."

Bốn người lập tức quỳ xuống đất hành lễ: "Chúng thần cáo lui."

Hoàng đế nhìn bốn người chậm rãi lui bước, đột nhiên mở miệng: "Việc hôm nay là bí mật, các ngươi đều là thủ hạ đắc lực của trẫm, trẫm tin tưởng nhân phẩm của các ngươi, không nên làm ra việc gì để trẫm phải thất vọng."

Sau lưng bốn người toát ra mồ hôi lạnh, cúi đầu sợ hãi nói: "Tất nhiên chúng thần sẽ giữ kín như bưng."

Hoàng đế mệt mỏi nhắm hai mắt gật gật đầu, tựa lưng vào ghế, phất phất tay cho người lui ra.

Lập tức cung điện lại trở nên trống rỗng, Trần Hỉ khom người nói: "Hoàng thượng, có truyền Hoa Phi nương nương tiến vào không?"

Khoé miệng Hoàng đế cong lên lộ ra một tia chua xót: "Trẫm đã biến thành người cô đơn, hiện tại không chịu nổi tịch mịch, Thường nhi không ở bên người trẫm, thật đúng là trẫm không quen."

Trần Hỉ khom người lui ra, gọi Hoa Thường vào.

---

Nửa tháng sau.

Hoàng đế đã nằm trên giường không động đậy nổi, Hoa Thường cũng cố nhịn nhưng đôi mắt đã đỏ, hốc mắt đã hõm thật sâu, thân thể gầy giống như một trang giấy mỏng, gió thổi qua liền không còn nữa. Từ xa nhìn lại còn giống người bệnh hơn là Hoàng đế.

Hoa Thường đi ra từ tẩm điện, trong tay cầm chén thuốc Hoàng thượng mới dùng xong, Trần Hỉ đi theo một bên, nhìn bộ dáng tiều tuỵ của Hoa Thường, thấp giọng khuyên nhủ: "Hoa Phi nương nương, người nghỉ ngơi một chút đi, cứ như vậy thân thể người sẽ không chịu nổi."

Trong mắt Hoa Thường đều là đau thương, gợi lên một ý cười nhợt nhạt, thanh âm cũng có vài phần vô lực: "Phiền công công chê cười rồi, hiện tại sao ta có thể lo lắng cho mình được, tốt hoặc không tốt với ta mà nói đều không khác gì nhau."

Trải qua gần nửa năm sống chung, quan hệ của Trần Hỉ với Hoa Thường quả thật không tồi, nói chuyện với nhau không có gì cố kỵ, lễ nghi cũng không cần quá cứng nhắc. Trần Hỉ nhìn mỹ nhân quốc sắc thiên hương dần dần tiều tụy thành phu nhân yếu ớt ở nhà, trong tâm cũng không đành lòng.

"Nương nương có tâm với Hoàng thượng, nô tài chỉ là một thái giám cũng thấy rõ ràng, nếu nương nương không yêu quý thân mình như thế, người đau lòng chính là Hoàng thượng."

Hoa Thường yên lặng rơi lệ, sau đó cầm lấy khăn xoa lung tung, cố gắng cười nói: "Tạ công công quan tâm, chỉ là ta nghĩ cho tới bây giờ Hoàng thượng nằm trên giường bệnh nửa mê nửa tỉnh, thì cảm thấy khó chịu, không làm cho bản thân bận rộn thì sẽ cảm thấy không thở nổi."

Trần Hỉ cũng thở dài một hơi: "Hiện giờ thời gian Hoàng thượng thanh tỉnh càng ngày càng ít."

Hoa Thường rũ mi xuống, khẽ nói: "Hiện giờ Hoàng thượng đang ngủ, một chốc nữa cũng sẽ không tỉnh lại, ta cũng không muốn vào quấy nhiễu người. Ta nghe nói mấy ngày trước Kiến Chương cung thỉnh một tượng Phật quý tới, ta muốn đi bái lạy."

Trần Hỉ thở dài: "Là tượng Phật do Thái hậu nương nương thỉnh từ Ngũ Đài Sơn tới, để ở Kiến Chương cung, còn cố ý xây dựng một gian Phật đường, mỗi ngày thắp hương bái Phật, chỉ mong thần Phật linh thiêng có thể phù hộ cho Hoàng thượng. Nếu nương nương muốn đi thì nô tài dẫn đường."

Hoa Thường cúi đầu: "Tạ công công."

Trần Hỉ xua xua tay: "Nương nương đừng tạ ơn nô tài."

Phật đường được xây dựng ở sau điện Kiến Chương cung, đặc biệt xây một gian phòng chính, mở cửa liền có thể thấy tượng Phật Thích Ca Mâu Ni cao lớn, Hoa Thường ngửa đầu, nhìn khuôn mặt Phật tổ đang ôn nhu cười nhạt.

Trần Hỉ phất tay tung cây phất trần, nói với tiểu cung nữ, tiểu thái giám bên trong: "Được rồi được rồi, đều đi xuống trước đi, Hoa Phi nương nương muốn ở đây cầu phúc cho Hoàng thượng."

Tiểu cung nữ, tiểu thái giám quét tước hành lễ đáp: "Vâng." Sau đó kính cẩn lui ra ngoài.

Trần Hỉ quay đầu lại nhìn Hoa Thường, nói: "Nương nương, thanh tịnh."

Hoa Thường cười khổ: "Đúng vậy, thanh tịnh, ta nghĩ Phật tổ cũng không thích ầm ĩ. Công công, vốn dĩ ta không tin Phật tổ nhưng hiện tại ta lại muốn tin thần Phật một lần."

Trần Hỉ nghe trong giọng nói của Hoa Thường có chua xót và hy vọng, khẽ thở dài, trong lòng còn nghĩ một chữ tình đúng là hại người, cầu mà không được thì lại cầu mong được chết.

Hoa Thường quỳ gối trên bồ đoàn [2], chắp tay trước ngực, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt mỹ lệ lại.

[2] Bồ đoàn (蒲团): đệm được bện lại từ cỏ Bồ và có hình tròn nên được gọi là bồ đoàn (tròn). Bồ đoàn là toạ cụ được dùng để ngồi thiền hay vái lạy của Phật môn. Sau này được bao bọc lại bằng vải lụa.



Trần Hỉ cũng quỳ gối trên bồ đoàn bên cạnh, trong lòng cầu nguyện. Ông giương mắt lên vừa vặn thấy cảnh Hoa Thường cho dù đã nhắm hai mắt, nhưng khoé mi vẫn chảy nước mắt.

"Vì sao nương nương rơi lệ, trong lòng lại suy nghĩ gì rồi ư?" Trần Hỉ khẽ hỏi. Hiện giờ ở Kiến Chương cung, tịch mịch và sợ hãi có thể bức người hoá điên, cho nên Trần Hỉ muốn tìm người trò chuyện.

Hoa Thường chậm rãi mở đôi mắt, sắc môi tái nhợt: "Ta khẩn cầu Phật tổ, chỉ cần có thể làm Hoàng thượng tốt lên, ta nguyện giảm tuổi thọ để bù lại. Không cần phải tra tấn Hoàng thượng nữa, nếu muốn thì hãy lấy mạng của ta đi."

Trần Hỉ chấn động: "Nương nương! Cần gì phải như thế..."

Cổ nhân tin tưởng lời thề, tin tưởng hứa hẹn, tin tưởng thần Phật.

Nếu không thành thật, sẽ bị báo ứng, bị trời phạt, cho nên Hoàng đế cảm động với sự trả giá của Hoa Thường, Trần Hỉ cảm động với kỳ nguyện lúc này của Hoa Thường.

Nhưng Hoa Thường lại không tin lời nói của mình, tất nhiên nàng chỉ làm một cái tư thái, một tư thái của nữ nhân thâm tình đối với phu quân của mình.

Lời này Trần Hỉ nghe được, chẳng khác nào là Hoàng đế nghe được, bất luận Hoàng đế sống hay chết, đều sẽ cảm động, đều sẽ cho nàng cùng gia tộc nàng một kết cục tốt đẹp.

Hoa Thường cũng không phải không có tình cảm với Hoàng đế, chỉ là tình cảm giữa bọn họ còn chưa đến mức nguyện ý trả giá bằng sinh mạng, trả giá tất cả mọi chuyện. Chỉ là hiện giờ, Hoa Thường không thể không làm mà thôi.

Không gian trong Phật đường trầm mặc, hai người đều lẳng lặng chắp tay trước ngực, nhắm hai mắt lại, trong lòng họ nghĩ cái gì không người nào biết.

Đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập và tiếng người thở dốc.

Hoa Thường mở to mắt, chậm rãi quay đầu lại.

Một tiểu thái giám vội vàng bước vào cửa, hoảng loạn khấu đầu nói: "Hoàng thượng hộc máu, đã truyền các vị Thái y tới. Nương nương, công công mau đi xem một chút đi."