Tư Thái Cung Phi

Chương 198: Ngoại truyện 8:Mười năm sau




Edit: Xuân Tu viện.

Beta: Huệ Hoàng hậu.

Mười năm sau.

Dường như mùa đông này đặc biệt rét lạnh, rét đến mức mọi người đều trở nên yên lặng, giống như nếu mở miệng ra nói thì sẽ bị những cơn gió rét buốt kia làm tổn thương cổ họng.

Bất luận là dân gian hay triều đình thì đều cảm nhận được sự bất an trong mùa đông giá rét này.

Kiến Chương cung.

Năm nay Hoàng đế đã sáu mươi ba tuổi, không thể nghi ngờ đó là tuổi thọ. Đương nhiên, đối với Thái tử mà nói, thì tuổi thọ này chẳng khác gì một loại tra tấn.

Thái tử ba mươi hai tuổi, không tính là già, nhưng cũng không phải là trẻ. Thật ra việc trải qua tuổi ba mươi ở thời đại này có rất nhiều ý nghĩa, dù là sự nghiệp hay sinh mệnh thì đều gần như bước vào một giai đoạn khác.

Thế nhưng Hoàng Thái tử của đế quốc này chỉ có thể hoảng loạn và sốt ruột, trong sự nôn nóng còn đan xen giữa nỗi sợ hãi và niềm vui sướng.

Bởi vì cuối cùng thì Hoàng đế đã bệnh nặng rồi.

Thân thể Hoàng đế không tốt cũng không phải là điều bí mật. Sau khi Nguyên Liệt Hoàng hậu qua đời, thì sức khoẻ Hoàng đế bắt đầu xuống dốc. Bệnh ho và bệnh tim đã tác động mạnh mẽ vào thân thể già cỗi này.

Nhưng mà cho dù như vậy, dưới ánh mắt trông chờ mòn mỏi của Thái tử, thì Hoàng đế bệ hạ vẫn tiếp tục sống như trước.

Đương nhiên, không ai dám mở miệng bảo Hoàng đế bệ hạ chết đi, cũng chẳng có ai dám nói mấy lời kỳ vọng đó ra khỏi miệng, thế nhưng không thể phủ nhận rằng trong lòng bọn họ ẩn chứa khát vọng đại nghịch bất đạo.

Hơn nữa, nguyên nhân khiến Thái tử sốt ruột cũng rất đơn giản, đó chính là vị trí trữ quân không còn vững chắc nữa.

Hầu như mỗi một năm trôi qua đều rất bình thường, nhưng trong mỗi một năm bình thường ấy, thì dường như địa vị của Thái tử đang dần dần giảm xuống. Cho tới hiện tại, mọi người đều cảm thấy bất an, Thái tử hoảng sợ không thể chịu nổi thêm một ngày nào nữa. Vương Hoàng hậu đang bị bệnh nặng cũng muốn xông thẳng vào Kiến Chương cung, hỏi Hoàng đế đang nằm trên giường bệnh một câu rằng: Rốt cuộc người đang suy nghĩ gì vậy?

Cho dù Hoàng đế có giận dữ trách mắng Thái tử vô số lần, cho dù trên dưới triều đình đều biết Hoàng đế ghét bỏ Thái tử, thì cũng không ai nghĩ rằng Hoàng đế sẽ thật sự phế Thái tử.

Nhưng cảm giác bất an về việc sẽ xảy ra gió tanh mưa máu vẫn cứ tiếp tục...

Tứ Hoàng tử vẫn như trước, thường lui tới Kiến Chương cung thăm hỏi bệnh tình của phụ hoàng. Đương nhiên hắn cũng không bất ngờ khi gặp Thái tử đang khoanh tay đứng hầu ở ngoài cửa Kiến Chương cung. Tứ Hoàng tử khẽ rũ mắt xuống: "Thần đệ tham kiến Thái tử Điện hạ, Điện hạ cát tường."

"Tứ đệ miễn lễ." Thoạt nhìn Thái tử có chút già đi, bởi vì tinh thần và thể xác hắn đều mệt mỏi. Trong mấy năm qua, đã nhiều lần hắn bị phụ hoàng và các huynh đệ gây khó dễ, cho nên dung mạo của hắn xuống sắc thì cũng không có gì là kì quái.

Đương nhiên, những trắc trở như vậy đã mang đến khí độ và tu dưỡng tốt đẹp cho Thái tử. Khác với khi hắn còn trẻ tuổi khí thịnh, bây giờ hắn ôn hòa, khoan dung độ lượng, nói chuyện với ai cũng mang vẻ mặt tươi cười nhã nhặn thân thiết, không có vẻ gì giống với một Hoàng Thái tử quyền cao chức trọng.

Thái độ của Tứ Hoàng tử cực kỳ lạnh nhạt, khẽ gật đầu: "Thần đệ vào thăm phụ hoàng, đi trước một bước."

Thái tử nở nụ cười của một huynh trưởng tốt, nhìn theo bóng lưng đĩnh đạc thẳng tắp của đệ đệ nhà mình, nỗi chua xót trong lòng dâng lên từng đợt.

Cho tới bây giờ, hắn vẫn không rõ vì sao mình lại rơi vào tình trạng này. Khi còn nhỏ hắn là nhi tử được phụ hoàng chọn, được phụ hoàng chuyên tâm dạy dỗ, được phụ hoàng gửi gắm kỳ vọng. Hắn là Hoàng Thái tử lấp lánh kim quang, là chủ nhân tương lai của đế quốc này.

Nhưng hiện tại, hắn chỉ là một người cô đơn, huynh đệ không thân, phụ mẫu không thương, con nối dòng đơn bạc.

Nếu đây là cái giá của việc làm Hoàng Thái tử,  thì có lẽ hắn sẽ không bao giờ chọn trở thành Thái tử.

"Thái tử Điện hạ, Hoàng thượng không cho phép người cầu kiến, còn bên phía Hoàng hậu nương nương thì đang thúc giục người qua đấy. Người xem..." Tiểu thái giám bên cạnh sầu lo khẽ nói.

Thái tử vẫn mỉm cười, thân thể hơi tròn trĩnh kèm với nụ cười thân thiết luôn khiến cho người ta cảm thấy hắn hiền lành.

Nhưng như thế thì có ích lợi gì chứ? Tứ đệ lạnh lùng của hắn mới là nhi tử mà phụ hoàng sủng ái nhất. Cho dù Tứ đệ vô lễ bất kính với hắn thì vẫn được phụ hoàng đặt trong tim, tự do ra vào Kiến Chương cung như chỗ không người.

Mà nơi đã từng là chỗ dựa - Vị Ương cung của Hoàng hậu thì cũng không thể nào mang lại cho hắn sự ấm áp.

Bên tai luôn là những lời càm ràm đầy chấp niệm của mẫu hậu ốm yếu. Không còn là lời nói chứa đầy tình thương của một người mẫu thân quan tâm đến sức khoẻ hay cuộc sống của hắn nữa, mà là làm thế nào để giữ được vị trí Thái tử, làm thế nào để diệt trừ đám người hồ ngôn loạn ngữ.

Vương Hoàng hậu đã từng là một người tài đức sáng suốt, ẩn nhẫn chịu đựng, cuối cùng lại đánh mất bản thân khi Hoàng đế ngày một lạnh nhạt.

Vị trí Hoàng hậu thì sao? Trên dưới triều đình đều chỉ nhớ đến Nguyên Liệt Hoàng hậu.

Thê tử của Hoàng đế thì sao? Đã mấy năm rồi mà Hoàng đế vẫn không đặt chân đến Vị Ương cung.

Gần mười năm, trong hậu cung này chỉ có một người được nở mày nở mặt nhất, thế mà lại là một Mỹ nhân. Hơn nữa còn là một Mỹ nhân tuổi già sắc suy, có nên cười hay không đây?

An Mỹ nhân, An Mỹ nhân... Không ai ngờ cuối cùng người ngồi trên đầu các nàng lại là An Mỹ nhân, người mà các nàng chưa bao liếc mắt nhìn, dù chỉ là một cái.

Nguyên nhân Hoàng đế sủng ái nàng ta cũng rất đơn giản, bởi vì nàng ta ở Thượng Dương cung.

Kể từ khi Nguyên Liệt Hoàng hậu qua đời, Thượng Dương cung vẫn chưa có người mới vào ở, cho nên cung điện to lớn như vậy chỉ còn lại một mình An Mỹ nhân.

An Mỹ nhân cũng coi như là có số mệnh tốt. Hoàng đế thường đến Thượng Dương cung hoài niệm Nguyên Liệt Hoàng hậu, đương nhiên không thể tránh việc gặp mặt An Mỹ nhân vài lần.

Hai người cùng nhau hoài niệm, so với một người thì khá hơn nhiều, ít nhất cũng không cô tịch, không cần sợ trên đời này chỉ còn mỗi một mình mình vẫn nhớ đến nữ tử kia.

Vì lẽ đó, An Mỹ nhân liền được sủng ái. Tuy Hoàng đế không sủng hạnh cũng không tấn vị cho An Mỹ nhân, nhưng nàng ta là phi tần có số lần gặp Hoàng đế nhiều nhất, vì thế địa vị của nàng ta cũng thay đổi. Hơn nữa, dưới gối nàng ta có một vị Hoàng tử, cho nên địa vị càng được củng cố.

Phải biết rằng trong một năm, số lần Hoàng hậu gặp được Hoàng đế rất ít, vậy thì làm sao Hoàng hậu có thể tạo quyền lập uy trong hậu cung đây? Dựa vào nhi tử của nàng là Thái tử sao?

Đã mười mấy năm rồi mà hậu cung vẫn chưa có người mới. Phi tần của Hoàng thượng thật sự không nhiều, tới tới lui lui cũng chỉ có bấy nhiêu người, ai mà không biết đây?

Hoàng hậu đã sớm không còn thẳng sống lưng, ngẩng cao đầu nữa. Đức phi, Thục phi, Ngọc Phi, có ai mà không muốn đè đầu An Mỹ nhân xuống đâu chứ?

Trong tình trạng bức bối như vậy, thì chuyện Hoàng hậu càng ngày càng phát điên cũng không làm người ta thấy kỳ quái.

Thỉnh thoảng mấy lão nhân trong cung cũng cảm khái một hồi. Có ai ngờ Vương Hoàng hậu nở mày nở mặt, hiền lương thục đức của năm đó lại ra nông nỗi như ngày hôm nay chứ?

Chẳng qua là tạo hóa trêu ngươi thôi.

Từ trước tới tay, yêu hận của Hoàng đế đều không quyết liệt. Tuy mọi người biết hắn yêu ai hay hận ai, nhưng trước giờ Hoàng đế chưa từng làm việc gì khác người hay có hành động quá khích, vì thế cảm giác yêu hận thật sự đã bị hắn che giấu kỹ đến mức không lộ ra chút dấu vết nào.

Nhưng điều đáng sợ nhất chính là dùng nước ấm luộc ếch từ từ như vậy. Trải qua vài năm, khi nhìn lại thì ngươi sẽ thấy, người hắn hận thì vô cùng thê thảm, còn người hắn yêu thì sẽ không ngừng nở mày nở mặt.

Bệnh của Hoàng đế vẫn có sức tác động mạnh mẽ như trước, dựa vào thủ đoạn "không lộ sơn, không rỉ nước".

Không ai biết ngay sau đó, rốt cuộc là một bước lên thiên đường hay một bước xuống địa ngục nữa.

Hiện giờ triều đình gió cuốn mây giăng, dù Thái tử đã tại vị nhiều năm, nhưng việc tranh đoạt vị trí trữ quân chưa bao giờ ngừng lại, chỉ là hình thức minh bạch hơn thôi.

Phe cánh Thái tử, phe cánh Đại Hoàng tử, phe cánh Tứ Hoàng tử.

Kết cục tạo thành thế ba chân khiến cho người ta lo lắng, đồng thời cũng khiến cho người ta thắc mắc, rốt cuộc Hoàng đế có tâm tư gì? Hắn coi trọng gia pháp tổ tông, coi trọng đích trưởng tử danh chính ngôn thuận, nhưng việc hắn dung túng Tứ Hoàng tử lại khiến cho lòng người hoang mang. Mà Đại Hoàng tử dựa vào việc xuất chinh cũng đã tranh thủ có được sự ủng hộ của một số võ tướng.

Dù là vậy, nhưng khách quan mà nói, thì thế lực của Đại Hoàng tử hơi mỏng manh một chút. Tuy hắn sống lâu hơn, nhưng đối mặt với hai vị đích tử, thì địa vị của hắn vẫn kém hơn một chút.

Đương nhiên Thái tử là đích trưởng tử danh chính ngôn thuận, nhưng Tứ Hoàng tử là đích trưởng tử của Nguyên Liệt Hoàng hậu, cho nên địa vị cũng không bình thường. Rất nhiều văn thần võ tướng có hảo cảm với hắn, Hoàng đế cũng sủng ái hắn nhất, tất nhiên bên cạnh hắn cũng có một đám người ủng hộ. Khác với Thái tử thế đơn lực cô, thì Tứ Hoàng tử có hai huynh đệ đồng bào (cùng mẹ). Hơn nữa, hắn giao hảo với huynh đệ không ít, cho nên về phương diện được huynh đệ ủng hộ, coi như hắn đã bỏ xa Thái tử một khoảng lớn.

Nhưng Thái tử vẫn có ưu thế nhất. Dù gì hắn đã làm Thái tử nhiều năm rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao, vì thế trước mắt thế lực của Thái tử vẫn là lớn nhất.

Nhưng quan trọng nhất vẫn là ý định của Hoàng đế. Hiện giờ long thể Hoàng đế ngày càng sa sút, tất cả mọi người đều cho rằng Thái tử có khả năng giành chiến thắng hơn. Với Thái tử mà nói, chỉ cần hắn giữ vững được vị trí, không phạm sai lầm, sau khi phụ hoàng băng hà thì hắn có thể bình an kế vị. Cho dù huynh đệ có khởi binh tạo phản, thì hắn cũng đứng ở phía danh chính ngôn thuận. Bất luận thế nào thì hắn cũng đứng trong thế bất bại.

Chỉ là, Hoàng đế thật sự sẽ cho hắn được như ý nguyện sao?