Edit: Huyền Hiền nghi.
Beta: Mai Thái phi.
Ôn Quý tần cứ yên lặng mà ra đi như thế, hậu cung cũng không có người nhớ đến nàng ta, hoặc nói đúng hơn là không dám nhớ đến.
Mà Hoa Thường cũng đứng lên từ trong đau khổ. Suy cho cùng, đó chỉ là một đứa bé còn chưa sinh ra, đối với Hoa Thường mà nói, cũng không đau đến mức thấu tận tâm can.
Ở đời trước, người thân của nàng đều chết hết. Dù vậy, nàng cũng vẫn kiên cường sống đến giây phút cuối cùng, hơn nữa còn tìm được ý nghĩa để tiếp tục sống.
Thật ra con người là một loại động vật vô cùng cứng cỏi, không trải qua khó khăn đau khổ thì vĩnh viễn không biết mình có thể mạnh mẽ đến mức nào.
Với kết quả hiện tại thì Hoa Thường cũng không có điều gì bất mãn. Vì pháp luật ở thời hiện đại, mưu hại đứa bé còn trong bụng cũng không được tính là tội giết người nên xét kỹ thì ở cổ đại này ngược lại nàng được lợi nhiều hơn.
Còn người hạ độc thủ phía sau màn, nàng tin rằng không có kế hoạch nào là thật sự có thể thiên y vô phùng, nên nàng sẽ đợi.
---
Từ Ninh cung.
Thái hậu mặc một thân thường phục nằm trên giường, trên trán có buộc một mảnh vải nhỏ màu xám tro. Có lẽ do trong người có bệnh nên cả người bà đều bực bội, không có tinh thần, giọng nói cũng yếu ớt: "Hoàng đế định làm thế nào với Ngũ Hoàng tử vậy?"
Hoàng đế ngồi trên ghế dựa, hơi cúi đầu nói: "Phiền mẫu hậu lo lắng rồi. Hoàng hậu cũng đã nhắc đến chuyện này với nhi thần, chỉ là hiện giờ tâm trạng nhi thần rất nặng nề, không có tâm tình quan tâm đến những chuyện lặt vặt nên vẫn chưa có quyết định."
Thái hậu nhíu mày, thở dài nói: "Ngũ Hoàng tử là nhi tử của Hoàng đế, sao lại xem là việc vặt? Ai gia biết tâm trạng của Hoàng đế vì mới mất hoàng nhi trong bụng của Hiền phi nên rất khó chịu, nhưng mà Hoàng đế cũng không thể bỏ mặc, không quan tâm đến các nhi tử khác như vậy được. Tất nhiên Ôn Quý tần rất đáng giận, nhưng mà dù sao thì Ngũ Hoàng tử cũng là đứa bé vô tội. Hơn nữa, Ngũ Hoàng tử không phải là huyết mạch thân sinh của Ôn Quý tần, nên cũng không cần lo lắng tính tình thằng bé giống như Ôn Quý tần."
Hoàng đến miễn cưỡng cười cười, trầm giọng nói: "Ngũ Hoàng tử cũng đã bốn tuổi, đang là cái tuổi học tập và hiểu chuyện. Tiểu Tứ và tiểu Ngũ vốn là đồng bào huynh đệ, nhưng mà bây giờ lại trở thành kẻ thù đối đầu với nhau. Mỗi khi nghĩ đến điều này, trong lòng trẫm càng thêm oán hận Ôn Quý tần, còn giận chó đánh mèo lây qua tiểu Ngũ, không biết nên làm thế nào cho phải."
Ngũ Hoàng tử và Tứ Hoàng tử là hai huynh đệ song sinh, lớn lên nhất định là vô cùng giống nhau. Nhưng bởi vì được chia ra nuôi dưới danh nghĩa của Hoa Thường và Ôn Quý tần, nên bộ dáng tính tình vậy mà lại hoàn toàn đối lập.
Ngũ Hoàng tử càng ngày càng trở nên trầm mặc nội liễm, ra sức học tập. Mặc dù hiện tại tiểu Ngũ chỉ mới bốn tuổi, nhưng đã có thể viết được mấy trăm chữ. Dáng người thì cao gầy, vẻ mặt lãnh đạm, tính tình có chút giống Ôn Quý tần, nội liễm khép mình, mang theo một loại xa cách.
Mà Tứ Hoàng tử thì lại thoải mái hướng ngoại, vui vẻ hoạt bát. Nếu nói một chữ tiểu Tứ cũng không biết thì có chút khoa trương, nhưng mà cũng không sai biệt lắm. Dáng người thì tròn vo, thấy ai cũng cười, giống một đứa trẻ đem lại niềm vui và may mắn vậy.
Cho nên, xem xét qua hai người thì thật sự khác biệt rất lớn.
Bất luận là Thái hậu hay Hoàng thượng thì cũng đều thiên vị tiểu Tứ hơn, chung quy trẻ nhỏ khóc sẽ có sữa ăn. Đối với trưởng bối mà nói, trẻ con ở tuổi này, nhìn bụ bẫm làm nũng sẽ được nhiều người yêu mến hơn.
Thái hậu thở dài, nhi tử đã lớn, uy thế thận trọng, người mẫu thân như bà cũng có đôi khi không biết nên nói cái gì. Có nhi tử làm Hoàng đế, tốt, mà cũng không tốt.
"Ai gia thấy Ngũ Hoàng tử cũng không tệ, là một đứa nhỏ thông minh. Bất luận như thế nào đi nữa, nhưng cứ ở Từ Ninh cung ngày qua ngày cũng không phải là chuyện tốt."
Hoàng đế gật đầu nói: "Trẫm nghĩ không cần đổi mẫu thân, nếu không nữ nhân trong hậu cung lại tranh đoạt một phen, trẫm nhìn thấy sẽ phiền lòng. Không bằng trực tiếp dưỡng dưới danh nghĩa của Thục phi, dù sao nàng ấy cũng là chủ của Tiêu Phòng cung, đây là chuyện hợp lẽ."
Thái hậu mở miệng nói: "Thục phi chưa chắc đã bằng lòng, dù sao lúc trước nàng ấy cũng không cần đứa nhỏ."
Hoàng đế nhíu mày: "Lời nói của trẫm chính là miệng vàng lời ngọc. Nếu nàng ấy không muốn, vậy thì giao hai nữ nhi của nàng ấy ra đây, đừng nuôi dưỡng nữa."
Thái hậu nghe khẩu khí của Hoàng đế thì biết hắn đang bực bội, không muốn nói thêm về đề tài này nữa, bất đắc dĩ gật đầu: "Hoàng đế nói cái gì thì chính là cái đó. Ai gia già rồi, cũng không quản được nhiều chuyện như vậy."
---
Vị Ương cung.
Hoàng đế rời khỏi Từ Ninh cung liền đi đến Vị Ương cung của Hoàng hậu.
Hoàng hậu còn đang bị bệnh, miễn cưỡng chào hỏi: "Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường."
Hoàng đế ngồi xuống, mở miệng nói: "Miễn lễ."
Sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt, vươn tay xoa xoa huyệt Thái Dương: "Sao Hoàng thượng lại đến đây? Có việc gì quan trọng sao?"
Hoàng đế nhìn bộ dạng tiều tụy của Hoàng hậu liền nhíu mày, sau đó thở ra một hơi thật dài, trầm giọng nói: "Ngày đó trẫm nói chuyện với nàng có chút nặng lời, cũng không nên trách phạt nàng. Nàng đang bệnh, khổ cho nàng rồi."
Hoàng hậu ngây ra một lúc, sau đó miễn cưỡng nở nụ cười, vành mắt lập tức đỏ lên, ôn nhu nói: "Hoàng thượng nói quá lời rồi, vốn là thần thiếp sai. Thân là Hoàng hậu, không quản lý tốt chuyện hậu cung, để xảy ra chuyện long thai bị sảy như vậy, thật sự không thể thoái thác tội của mình. Hoàng thượng giáo huấn rất đúng, thần thiếp ghi nhớ trong lòng, hy vọng sau này có thể làm tốt hơn."
Hoàng đế gật gật đầu, cũng không truy cứu chuyện đã qua nữa: "Trẫm vừa ở Từ Ninh cung nói về chuyện của tiểu Ngũ với mẫu hậu, quyết định dưỡng dưới danh nghĩa của Thục phi. Ôn Quý tần tuy rằng được ban chết, nhưng vẫn chưa tước bỏ phong hào, cũng không có giáng chức, cho nên thay đổi mẫu thân cũng không tốt, cứ quyết định như vậy đi."
Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra một hơi, ôn nhu trả lời: "Hoàng thượng thánh minh."
Đối với nàng đây đã là kết quả tốt nhất, chỉ cần không thay đổi mẫu thân thì sẽ không tăng bậc cho vị phi tần nào cả. Mặt khác, Ngũ Hoàng tử có mẫu phi như Ôn Quý tần, những thành tựu trong tương lai cũng có giới hạn nhất định.
Hoàng hậu thấy tâm trạng của Hoàng đế không tốt, cũng không hỏi nhiều nữa: "Hoàng thượng, tuyển chọn tú nữ cũng đã kết thúc, tuy rằng Hoàng thượng còn chưa gặp qua hết, nhưng tốt xấu gì cũng để lại một ít người. Nội phủ đã trình lên danh sách, Hoàng thượng xem thử không?"
Hoàng đế nhướng mày: "Thiếu chút nữa trẫm đã quên mất chuyện này, đúng là không phải."
Hoàng đế nhận lấy danh sách mà Hoàng hậu đưa tới, xem xét cẩn thận một chút, một lát sau mở miệng nói: "Tình hình đang rối ren, năm nay tú nữ vào cung không nên nhiều quá, ba bốn người là được rồi."
Hoàng hậu cười trả lời: "Thần thiếp cũng đã soạn ra một danh sách những tú nữ có thể nhập cung: Mã thị - Đích trưởng nữ của Kiêu kỵ Tham lĩnh Mã Uân; Chu thị - Thứ nữ Hàn lâm Học sĩ Chu Đan; Vương thị - Đích trưởng nữ của Thông chính tư Tham nghị Vương Nghiễn; Châu thị - Thứ nữ của Tri huyện Ninh An. Hoàng thượng nhìn thử xem."
Hoàng thượng nhìn danh sách gật gật đầu: "Mã thị nhất định phải tiến cung, Chu thị và Châu thị cũng tuyển đi. Còn Vương thị, trong cung đã có Vương Mỹ nhân, cùng họ khó phân biệt, chẳng lẽ trẫm phải ban thêm cho nàng ấy phong hào sao? Cứ quyết định như vậy đi."
Hoàng hậu cúi đầu cũng cho là như vậy: "Vâng, Hoàng thượng phong phân vị cho các nàng đi, cũng nhanh chóng hạ chỉ để mọi người còn chuẩn bị vào cung."
Ngón tay Hoàng đế vô thức gõ lên mặt bàn, trầm ngâm trong chốc lát: "Châu thị xuất thân thấp kém, phong làm Chính Thất phẩm Lương nghi. Chu thị gia thế không tệ, phong làm Tòng Ngũ phẩm Mỹ nhân. Còn Mã thị, trẫm muốn phong phân vị trong Tòng Nhị phẩm Cửu tần, Hoàng hậu cảm thấy phân vị Chiêu dung như thế nào?"
Hoàng hậu có chút kinh ngạc, sau đó rất nhanh lấy lại bình tĩnh cười một cái, mở miệng nói: "Phân vị Mã thị như vậy có phải cao quá hay không? Tuy rằng phụ thân nàng ấy uy nghi chính trực, là cánh tay hữu dụng được Hoàng thượng coi trọng, nhưng trong hoàn cảnh hiện tại không thích hợp để biểu lộ. Nếu Mã thị vừa vào cung đã được phong vào hàng Cửu tần, ngồi ngang hàng với Ninh muội muội, chỉ sợ điều này không được hay cho lắm. Đại Hoàng tử cũng đến lúc nạp thiếp, tốt xấu gì cũng phải cho Ninh muội muội vài phần mặt mũi."
Hoàng đế nhíu mày, suy tư trong chốc lát: "Hoàng hậu nói có lý, là trẫm suy nghĩ không chu đáo. Vậy thì phong làm Chính Tam phẩm Quý tần đi, trẫm nhớ hình như Mã thị tên là Ngọc Nhi? Ân điển thêm phong hào: Ngọc, cũng coi như là tình nghĩa quân thần giữa trẫm và Mã Uân."
Hoàng hậu cúi đầu cười nhạt: "Hoàng thượng anh minh. Nếu Hoàng thượng yêu thích, đợi sau này nàng ấy vào cung tiếp tục gia phong thêm là được. Thần thiếp cũng thấy đứa bé Mã thị này tính tình hoạt bát, rất dễ khiến người khác yêu mến. Hoàng thượng định an bài ba nàng ấy cư trú ở đâu?"
Hoàng đế vươn tay xoa xoa hai bên Thái Dương: "Hoàng hậu an bài đi."
Hoàng hậu suy nghĩ trong chốc lát, rồi chậm rãi nói: "Châu thị có dung mạo tốt, nhưng xuất thân có chút thấp. Khi tuyển tú thần thiếp thấy tính tình của nàng ấy rất hướng nội, không bằng an bài nàng ấy đến Trường Nhạc cung, bởi vì Ninh Chiêu nghi là người dễ ở chung. Tính tình Chu thị ôn hoà, biết tiến biết lùi, thần thiếp nghĩ nên an bài nàng ấy đến Trữ Tú cung là thích hợp nhất. Tính tình của Nghiêm Tu nghi cũng rất ôn hoà, nhất định sẽ vô cùng hoà hợp. Còn Mã thị... Thần thiếp không thể làm chủ được, Hoàng thượng nghĩ nên an bài nàng ấy như thế nào?"
Hoàng đế suy nghĩ trong chốc lát rồi nói: "Mã thị trời sinh tính tình hoạt bát, vậy an bài nàng đến Thượng Dương cung đi. Hiền phi vừa chịu nỗi đau mất con, hy vọng với tính tình của Mã thị có thể mang đến cho Hiền phi một chút an ủi và vui vẻ."
Trong lòng Hoàng hậu mắng thầm, chỉ sợ là không đơn giản như vậy. Nhưng nàng vẫn mỉm cười nhu hoà: "Hoàng thượng anh minh."
Thật ra Hoàng hậu cũng thầm cảm thấy có chút may mắn. Hoàng đế coi trọng Mã thị như vậy, thậm chí còn muốn phong Cửu tần, về sau có thể đứng trong hàng tứ phi, vậy nhất định sẽ là chủ vị một cung. Nhưng mà bây giờ Hoàng đế lại an bài Mã thị đến Thượng Dương cung, vậy thì điều đó là không có khả năng. Dù sao ở Thượng Dương cung, Hoa Thường mới là chủ nhân chân chính, không có khả năng bị lay động.
Hiển nhiên, Hoàng hậu nương nương xem nhẹ khả năng sẽ di dời cung.
Hoàng đế lại nhìn nhìn danh sách, mở miệng nói: "Nữ nhi của Phụng Thiên phủ thừa Đỗ Sanh ban cho Luân nhi đi, là thứ phi cũng được. Về sau nếu thấy nàng ấy tốt, mà Luân nhi cũng thích, thì tấn phong cũng không muộn."
Hoàng hậu siết chặt khăn tay, nữ nhi của Chính Tứ phẩm Phụng Thiên phủ thừa chẳng lẽ chỉ xứng trở thành thứ phi của Đại Hoàng tử thôi sao? Ngay cả trắc phi cũng không đủ khả năng để làm. Xem ra, trong lòng Hoàng thượng cũng không phải là không coi trọng Đại Hoàng tử...
"Vâng, Hoàng thượng anh minh." Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, Hoàng hậu vẫn mỉm cười ôn nhu.
Thấy Hoàng thượng có chút mệt mỏi, Hoàng hậu cho người dâng canh sâm lên, nhỏ giọng nói: "Gần đây Hoàng thượng lo lắng quốc sự vất vả, lại thêm nỗi đau mất con. Thân thể của thần thiếp không tốt, không thể vì Hoàng thượng phân ưu, trong lòng thần thiếp cảm thấy vô cùng áy náy. Hoàng thượng phải bảo trọng long thể thật tốt."
Hoàng đế không thích canh sâm, nhưng vẫn giữ cho Hoàng hậu vài phần mặt mũi. Hắn uống một hơi cạn sạch rồi lau miệng nói: "Trẫm không sao cả, phiền Hoàng hậu phải lo lắng rồi."
Một tháng sau, mùa xuân vừa qua, tú nữ vào cung.