Tư Thái Cung Phi

Chương 117: Dưỡng thai và tuyển tú




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Xuân Tu viện.

Beta: Huệ Hoàng hậu.

Sự việc Kỳ Hiền phi có thai đã dấy lên sóng gió không lớn không nhỏ ở hậu cung. Dù sao suốt ba năm qua trong hậu cung không có đứa bé nào được sinh ra, vì thế nên thai này của Hoa Thường vẫn tương đối khiến cho mọi người nhìn chăm chú.

Mỗi cung đều đưa tới rất nhiều lễ vật. Thái hậu ở Từ Ninh cung cũng vứt bỏ hiềm khích trước kia, kéo tay Hoa Thường dặn dò một hồi, vẻ mặt hiền lành, không còn sự lãnh đạm như trước nữa.

Suy cho cùng, nhi tử quan trọng hơn huynh đệ, tôn tử quan trọng hơn chất nữ [1]. Thân sơ xa gần, vừa nhìn thì đã hiểu ngay.

[1] Con trai quan trọng hơn anh em, cháu trai (hàng cháu nội) quan trọng hơn cháu gái (hàng cháu gọi bằng cô).

Hoàng hậu đang mang bệnh cũng phái cung nữ tâm phúc của mình là Thúy Lâu đưa đến Thượng Dương cung rất nhiều đồ ban thưởng.

Hoa Thường nhận lấy, ngồi trên ghế chủ vị, thanh âm ấm áp cất tiếng nói: "Phiền ngươi đi một chuyến rồi. Ngày mùa đông lạnh lẽo, ngươi uống ly trà cho ấm người rồi hẵng trở về."

Thúy Lâu cung kính hành lễ tạ ơn, cười trả lời: "Nương nương hậu ái, nô tỳ xin nhận. Chỉ là Hoàng hậu nương nương còn đang đợi nô tỳ quay về bẩm báo, nô tỳ quấy rầy người nhiều quá cũng không tốt. Mặt khác, xin Hiền phi nương nương thông cảm. Hoàng hậu nương nương vốn dĩ muốn đến thăm người, đáng tiếc bây giờ Hoàng hậu lại ốm đau nằm trên giường bệnh. Tuy rằng Hoàng hậu nương nương không ngại đi lại nhưng rốt cuộc vẫn nói sợ lây bệnh cho người, mong người đừng để bụng."

Hoa Thường dịu dàng cười nói: "Hoàng hậu nương nương nói gì vậy chứ, thật quá khách khí rồi. Ngươi nhớ trở về bẩm báo lại với Hoàng hậu nương nương một tiếng rằng bảo trọng phượng thể quan trọng hơn, thân thể của bổn cung cũng không có gì đáng ngại."

Thúy Lâu nhún người hành lễ đáp vâng, thanh âm giòn tan, chậm rãi lui xuống.

Trước khi cuộc săn bắn ở ngoại ô xuất phát khoảng một ngày, Ninh Chiêu nghi tự mình đến bái kiến Hoa Thường.

Sắc mặt Hoa Thường hơi mệt mỏi, hai người ngồi trên ghế, ngược lại trông có vẻ rất thân mật.

Ninh Chiêu nghi mặc cung trang màu xanh nhạt thêu hai con chim nhạn bằng kim tuyến ngũ sắc, hiếm khi thấy nàng mặc trang phục với màu sắc tươi trẻ như vậy. Trên đầu nàng cài trâm hoa bướm đính tua rua bạc cũng có kiểu dáng cực kỳ mới mẻ độc đáo, trông Ninh Chiêu nghi như trẻ ra vài tuổi.

Khuôn mặt Ninh Chiêu nghi tươi cười dịu dàng, giọng nói nhu hòa: "Tỷ tỷ có thai trong người, người đến thăm hỏi Thượng Dương cung cũng nối liền không dứt. Muội biết hẳn là tỷ tỷ rất mệt nhưng cuối cùng vẫn muốn tự mình đến đây một chuyến, như vậy mới không thất lễ."

Hoa Thường cười nói: "Muội muội nói gì vậy, khách khí quá rồi."

Khóe mắt Ninh Chiêu nghi lờ mờ có những nếp nhăn, cười lên trông có vẻ ôn hòa hơn nhiều, nàng nhẹ giọng nói: "Trước mặt Hoàng thượng, tỷ đề cử muội đi theo cuộc săn bắn này, muội thật sự vô cùng cảm kích, không biết phải tạ ơn tỷ tỷ như thế nào cho phải. Muội chỉ có thể tự mình đến đây tặng chút lễ vật phàm tục, lễ nhẹ nhưng tình đầy. Đây đều là một chút tâm ý của muội, vạn lần mong tỷ đừng ghét bỏ."

Hoa Thường bất đắc dĩ nói: "Ta nhận lấy là được, nào có đạo lý ghét bỏ chứ. Ngày mai thánh giá khởi hành rồi, muội và Đại Hoàng tử đều đi theo, vậy muội nên nhanh chóng hồi cung chuẩn bị hành trang đi."

Ninh Chiêu nghi cười gật đầu: "Lời tỷ tỷ nói, muội đã hiểu."

Tiễn Ninh Chiêu nghi rời đi, sắc trời đã tối đen, Hoa Thường chỉ mặc chiếc váy Tương [2] khổ mười hai màu xanh lá mạ thêu hoa mai xanh nhạt, chậm rãi thắp sáng ngọn đèn bằng đồng trong điện.

[2] Váy Tương: Một kiểu váy triều Minh.

Tuy rằng trời đông giá rét, nhưng nội điện lại không lạnh, chỉ sợ Thượng Dương cung là nơi ấm áp nhất trong toàn bộ hoàng cung này.

Lan Chi bưng một cái khay màu đỏ thắm đi tới, bên trong khay là một bát sứ Thanh Hoa nhỏ chứa đầy tổ yến hạt sen.

"Bữa tối nương nương ăn không nhiều lắm, bây giờ người dùng một chút tổ yến đi. Đây là đồ mà hôm qua Nội phủ mới đưa tới, đều là huyết yến thượng phẩm tốt nhất, cũng rất có lợi với người đang mang thai."

Hoa Thường cầm chén nhỏ trên khay lên, uống mấy ngụm rồi đặt xuống, nhẹ giọng nói: "Bổn cung ăn uống không ngon, cố uống mấy ngụm mà đã không muốn động tới nữa rồi."

Lan Chi bỏ khay xuống, dịu dàng nói: "Thái y bảo đây là thời gian phản ứng khi mang thai nên đã lệnh cho Ngự Thiện phòng làm ra đủ loại hương vị món ăn để xem nương nương yêu thích loại nào."

Hoa Thường có chút mỏi mệt cười cười, dựa người vào phần mép giường bốn cột [3] Vạn Sự Như Ý khảm đá Vân Mẫu [4] đen, nhỏ giọng nói: "Viết vào sổ từng món đồ ban thưởng hai ngày nay của Thái hậu, Hoàng hậu và Hoàng thượng, nhớ ghi chép cho cẩn thận. Mặt khác, vật phẩm do cung phi đưa tới, trước tiên cứ cất vào trong kho, từ từ sắp xếp."

[3] Giường bốn cột:



[4] Đá Vân Mẫu: Đá Mica (vì ở cổ đại nên mình không tiện dùng từ Mica)

Lan Chi hành lễ đáp ứng, mở miệng nói: "Bây giờ nương nương đang mang thai, đợi khi bụng lớn còn phải làm thêm mấy bộ xiêm y nữa. Đúng lúc Thái hậu thưởng mấy cuộn gấm hoa màu đỏ và lụa thêu mẫu đơn của Hàng Châu. Còn bên Hoàng hậu nương nương lại thưởng ba cuộn lụa màu xanh ngọc bích, đều là nguyên liệu tốt nhất, có thể dùng được."

Hoa Thường bất đắc dĩ cười: "Một mình bổn cung làm sao mặc nhiều như vậy được. Nguyên liệu tốt thì không thể bỏ, ngươi bảo Nội phủ làm cho Thế tử, Tứ Hoàng tử và Tứ Công chúa thêm mấy bộ y phục mới đi. Trẻ nhỏ lớn lên rất nhanh, mỗi ngày là một dáng vẻ khác nhau đấy."

Lan Chi hành lễ thưa vâng, sau đó nói: "Ninh Chiêu nghi tặng lễ nặng nhất, đưa tới rất nhiều văn phòng tứ bảo (bút lông, nghiên, giấy và mực) và mấy món đồ chơi tinh xảo, chắc là tặng cho Thế tử và Tứ Hoàng tử. Thân bút bằng ngọc Dương Chi, chặn giấy bằng mã não, nghiên mực Tuyên Châu đều là vật phẩm quý giá. Kỳ diệu ở chỗ là chúng đều có đôi có cặp, xem ra Ninh Chiêu nghi cũng phí một phen tâm tư rồi."

Hoa Thường nâng mí mắt lên cười cười: "Nàng ấy luôn luôn làm người cẩn thận."

Ngày thứ hai, cung phi đều dậy sớm để tiễn loan giá của Hoàng đế.

Cho dù là người bệnh như Hoàng hậu hay thai phụ như Hoa Thường cũng phải đường hoàng nghiêm chỉnh mà đứng trong gió lạnh.

Trước khi đi Hoàng đế dặn dò Hoàng hậu vài câu về cung vụ, sau đó quay đầu nói với Hoa Thường: "Nàng phải bảo trọng thân thể cho thật tốt, có chuyện gì thì đi tìm Thái hậu và Hoàng hậu, đừng chịu đựng một mình."

Hoa Thường nở nụ cười thật tươi, hành lễ đáp vâng, không nói gì nhiều.

Trong trường hợp như thế, Hoàng thượng có thể nói với ngươi một lời, ấy là coi trọng. Nhưng nếu ngươi không biết lễ nghĩa, cứ lải nhải thì sẽ rất khó coi. Dù sao thì vương tộc, hoàng thân quốc thích còn đang đứng bên cạnh nhìn ngươi nên ngươi phải có phong thái chuẩn mực.

Hoàng đế bước lên long liễn, những thân vương trọng thần khác thì đều cưỡi tuấn mã, còn nữ quyến thì dựa theo phẩm cấp mà ngồi ở các xe ngựa khác nhau. Phiêu Kị quân hộ giá có đến năm ngàn người. Dưới ánh nắng rực rỡ, áo giáp đen bóng phát ra tia sáng chói mắt. Đoàn người mênh mông, dường như không nhìn thấy điểm tận cùng.

Ngự giá khởi hành.

Hoa Thường và mọi người cùng nhún người hành lễ: "Cung tiễn Hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Xa giá đã đi xa, Thái hậu quay đầu nói với Hoàng hậu và Hoa Thường: "Hai người các ngươi, một người bệnh, một người mang thai, đừng đứng ở chỗ này đợi xa giá đi khỏi nữa, hãy về trước đi."

Sắc mặt Hoàng hậu tái nhợt nhưng vẫn nở nụ cười hoà ái: "Mẫu hậu tuổi lớn, không nên để bị trúng gió, nhi thần đứng đây nhìn là được rồi. Mẫu hậu vẫn nên trở về sớm để nghỉ ngơi."

Hoa Thường cũng hành lễ theo và nói: "Thái hậu nên hồi cung sớm một chút. Nếu như người bị trúng gió nhiễm phong hàn, chắc chắn Hoàng thượng sẽ ngày đêm lo lắng."

Thái hậu không còn cách nào đành gật đầu đồng ý, nhìn Hoa Thường rồi nói: "Hiền phi ngươi hồi cung cùng với ai gia đi. Ngươi là người đang có thai, rất quý trọng, đừng để đứa bé bị tổn hại."

Hoa Thường nở nụ cười tươi dịu dàng: "Vâng, đa tạ Thái hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương hậu ái."

Có hài tử và không có hài tử là hai kiểu đãi ngộ hoàn toàn khác biệt. Cho dù Hoàng hậu đang bị bệnh thì cũng vẫn phải đoan chính gánh vác trọng trách. Nhưng chỉ cần mang long tự thì ngươi liền vô cùng quý trọng. Ai dám để ngươi đứng trong gió lạnh một canh giờ? Long thai xảy ra chuyện, ai sẽ gánh trách nhiệm?

Mùa đông đã qua hơn phân nửa, chờ tới đầu xuân thì sẽ tuyển tú.

Năm trước, vào lúc này, danh sách tuyển tú đã được trình lên, tất nhiên năm nay cũng không ngoại lệ.

Chỉ là năm nay Hoàng đế đi săn ở ngoại ô. Tuy Hoàng hậu ở trong cung nhưng bệnh tình lại lặp đi lặp lại nhiều lần, nằm trên giường không dậy nổi, cuối cùng không có ai có thể đứng ra làm chủ mọi việc.

Trong số các phi tần địa vị cao, Hoa Thường có thai, không thể lo liệu công việc vất vả. Thấm Thục phi đi theo thánh giá, càng không có cách nào, chỉ còn lại Đức phi được coi là thanh nhàn.

Thái hậu thấy thế, tiếp nhận việc tuyển tú, cùng Đức phi giải quyết, miễn cưỡng xem như có người quản lý.

May mà đầu xuân tú nữ mới có thể vào cung chờ tuyển. Bây giờ chỉ cần chỉnh sửa lại danh sách một chút, vẫn chưa tính là phiền toái. Hiện tại Thái hậu rời núi một lần nữa, đúng dịp đại sự tuyển tú nên bà rất hứng khởi. Cả ngày Thái hậu hứng thú bừng bừng xem danh sách mấy bức họa, cũng coi như là hoà thuận vui vẻ.

Người lớn tuổi thì thích làm mai mối, Hoàng thượng nạp phi, Vương gia nạp thiếp, luôn có chuyện để làm.

Thời gian trôi qua trong chớp mắt, mới đó một tháng đã qua, chuyến săn bắn mùa đông kết thúc, loan giá của Hoàng đế đã trở về cung.

Mùa đông cũng đã nhanh chóng qua đi, ngày xuân liền tới rất nhanh.

Hoàng đế hồi cung, chuyện thứ nhất đương nhiên là đi bái kiến Thái hậu. Nói xong mấy lời với Thái hậu, sau khi ra khỏi Từ Ninh cung, Hoàng đế đi thẳng đến Thượng Dương cung.

"Thần thiếp tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng cát tường." Hoa Thường khoan thai bái lạy.

Hoàng đế vội vàng đỡ Hoa Thường dậy, chân mày hơi nhíu lại, mở miệng nói: "Hình như Thường nhi gầy đi rất nhiều thì phải? Sao nàng mang thai không mập lên mà ngược lại còn gầy đi vậy? Hay là cung nhân không để tâm hầu hạ?"

Hoa Thường ngẩng đầu nhìn Hoàng đế, nhỏ giọng nói: "Hoàng thượng cũng nhiều phong sương, chuyến săn bắn mùa đông nhất định không phải là việc nhẹ nhàng."

Hoàng đế thở dài, sờ sờ gương mặt lạnh lẽo của Hoa Thường, lôi kéo Hoa Thường đi vào nội điện ấm áp hơn một chút.

Hoa Thường có thai bốn tháng, đã hơi lộ bụng.

Hoàng đế nhẹ nhàng vuốt bụng nhỏ hơi nhô lên của Hoa Thường, thần sắc lạnh băng trên mặt mới từ từ nhu hoà lại, trở nên ấm áp hơn.

Lan Chi bưng điểm tâm và nước trà lên, sau đó yên lặng lui sang một bên.

Hoàng đế phủ tay lên bàn tay lạnh lẽo của Hoa Thường, cau mày, nói lời quan tâm: "Trẫm mới đi có một tháng, nàng liền gầy đi một vòng, sao trẫm yên tâm được đây?"

Bởi vì đang trong gian đoạn nghén, sắc mặt Hoa Thường tái nhợt, nàng dịu dàng nói: "Thái y bảo do phản ứng trong thời kỳ mang thai nên thần thiếp nôn rất nhiều, cũng không ăn được gì, tất nhiên sẽ gầy đi. Hoàng thượng không cần lo lắng, Thái y cũng nói đợi lớn tháng hơn chút nữa thì sẽ ổn thôi."

Hoàng đế đưa tay sờ gương mặt tái nhợt gầy ốm của Hoa Thường, khẽ thở dài một hơi.

Hoa Thường nở nụ cười dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Không sao cả, Hoàng thượng không cần ưu phiền. Thế tử và tiểu Tứ đâu? Thần thiếp nhớ bọn nó đến không chịu nổi. Kết quả Hoàng thượng đã tới đây, còn bọn nó vẫn chưa trở về, thật đáng đánh."

Hoàng đế đi săn mùa đông dẫn theo tất cả Hoàng tử. Thế tử cũng đi theo, nên bên cạnh Hoa Thường chỉ còn lại Tứ Công chúa đang bi bô tập nói, thật sự rất tịch mịch.

Hoàng đế chậm rãi nở nụ cười: "Tiểu Tứ là hài tử ba tuổi, đến khu vực săn bắn nó mừng tới mức không chịu được, cả ngày quấn lấy trẫm đòi đi săn thú, làm sao trẫm dám dẫn nó đi? Nơi đó cũng không phải là Nam Uyển chỉ có gà rừng với thỏ. Tiểu Tứ không vui, chuyển qua quấn lấy Luân nhi. Luân nhi không nhịn được, dẫn tiểu Tứ đến bên ngoài khu vực săn bắn rồi đi vài vòng. Không ngờ vậy mà bọn nó lại săn được một con hoẵng con [5], một con nai, ngược lại khiến trẫm phải rửa mắt mà nhìn. Có điều trẫm vẫn răn dạy bọn nó một hồi, quả thật là liều lĩnh.

[5] Hoẵng: hay còn gọi là mang, kỉ, mển hay mễn, là một dạng hươu, nai thuộcchiMuntiacus. Mang có lẽ là loại hươu cổ nhất được biết đến, xuất hiện vào khoảng 15-35 triệu năm trước (wikipedia).

Hoa Thường vỗ vỗ ngực, nhẹ nhàng thở ra và nói: "Đứa nhỏ tiểu Tứ này không hiểu nặng nhẹ, nếu lỡ gặp phải con mồi lớn, bị sợ hãi thì biết làm thế nào, đúng là liều quá. Đại Hoàng tử luôn luôn cưng chiều nó, nó càng không kiêng nể một chút nào."

Hoàng đế tươi cười ôn hòa, mở miệng nói: "Hiện giờ Thế tử và tiểu Tứ đang chọn lựa mấy con vật được săn về và da lông, chuẩn bị hiếu thuận với nàng đấy. Chắc là bọn chúng đến Vị Ương cung thỉnh an, đợi lát nữa là có thể quay về đây. Lại nói tiếp, thật ra võ nghệ của Thế tử không tồi, săn được rất nhiều con mồi, mạnh hơn Kính vương năm đó một chút."

Hoa Thường nở nụ cười nhợt nhạt, dịu dàng nói: "Chỉ cần bọn nhỏ không bị thương tổn gì là được, cho dù hiếu thuận hay võ dũng văn lược đều không là gì cả."

Sau khi Hoàng đế đến thăm Hoa Thường, lúc về liền tới Kiến Chương cung của mình để nghỉ tạm, toàn bộ cung đình lại bắt đầu xoay chuyển một lần nữa.

Hoàng đế hồi cung cũng có nghĩa là lần tuyển tú vào năm Hưng Trinh thứ sáu đã chính thức mở màn.