*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Du Quý phi.
Beta: Mai Thái phi.
Gần đây trong cung có hai sự kiện tương đối náo nhiệt: Một là Hoàng đế hạ chỉ xây dựng thêm chỗ cư trú ở Hoàng Tử sở, chuyện này chỉ có nhóm mẫu phi của các Hoàng tử là đặc biệt quan tâm đến. Chuyện còn lại là Thái hậu tuyên triệu một vị chất nữ khác, là Lục tiểu thư Ngô gia vào cung hầu bệnh.
Đối với vị tiểu Ngô thị này, phần lớn cung phi vẫn chưa có tính toán gì. Thời điểm nàng ta vừa mới vào cung, Thái hậu đã lệnh cho đi bái kiến Hoàng hậu, sau đó nàng ta vẫn luôn ở trong Từ Ninh cung, không hề ra khỏi cửa.
Trong cung cũng có nhiều đánh giá, coi vị tiểu Ngô thị này là người nội liễm hiền lương. Thêm vào đó, nàng ta hầu hạ Thái hậu vô cùng tận tâm tận lực, Hoàng đế cũng có ban thưởng, cung phi thì mắt lạnh nhìn, chắc chắn vị này sẽ nhập vào hậu cung rồi.
---
Thượng Dương cung.
Mùa thu qua nhanh, thời tiết dần dần lạnh đi, Nội phủ đã đưa danh sách than dùng trong mùa đông sắp tới đến Thượng Dương cung.
Hoa Thường chỉ mặc một bộ trang phục đơn giản màu xanh ngọc bích thêu hoa văn áng mây, ngồi trên ghế gỗ tử đàn khắc thanh loan mẫu đơn cuộn thành vòng tròn [1], nàng nhìn danh sách trong tay, hơi nhíu mày.
Sau đó Hoa Thường đặt danh sách xuống, giận dữ nói: "Tuy năm nay phân lệ có tăng lên một chút, nhưng đều là than bình thường, còn phần than bạc thì không tăng lên chút nào. Tứ Công chúa là trẻ sơ sinh, vốn đã chiếm một phần rồi. Trẻ con còn nhỏ chẳng lẽ không đốt than bạc, mà đốt tro than sao? Còn không phải sẽ bị sặc tới bệnh luôn ư?"
Lan Chi hành lễ đáp: "Nương nương bớt giận, Nội phủ chắc sẽ không cố ý chậm trễ nương nương đâu. Không bằng nương nương cho gọi họ tới để hỏi thử một chút xem sao?"
Vẻ mặt Hoa Thường nghiêm nghị, gật đầu nói: "Gọi quản sự tới cho bổn cung."
Tuy Nội phủ phụ trách chuyện hoàng thất và hậu cung, nhưng bình thường quan viên bọn họ vẫn là nam nhân. Hoa Thường muốn triệu kiến quản sự Nội phủ thì phải thông báo với Hoàng hậu. Đương nhiên trên cơ bản Hoàng hậu sẽ không cự tuyệt, đây như là làm cho đủ bước mà thôi.
Nửa canh giờ sau, Lan Chi mới tiến vào bẩm báo: "Nương nương, quản sự Nội phủ đang chờ ở ngoài cửa."
Hoa Thường đã đổi cung trang, ngồi trên nhuyễn tháp, phía trước mặt là tấm bình phong bốn mảnh bằng gỗ trầm hương điêu khắc bốn mùa như ý [2], bên trong cũng treo tấm mành màu trắng ngà, sau đó mới tuyên người tiến vào.
Chốc lát sau, một nam nhân có dáng vẻ trung niên tiến vào, cúi đầu, cũng không dám nhìn lung tung xung quanh, hành lễ thỉnh an: "Tiểu thần tham kiến Hiền phi nương nương, nương nương vạn phúc kim an."
Hoa Thường cao giọng nói: "Miễn lễ."
"Tạ nương nương."
Cách tấm mành và bình phong nên trên cơ bản Hoa Thường chỉ có thể nhìn vào chiếc bóng phản chiếu trên tấm bình phong, nàng mở miệng nói: "Đại nhân vất vả rồi, ban ngồi."
Quản sự ở dưới lập tức chắp tay tạ ơn.
Hoa Thường theo thói quen sửa sửa búi tóc, chậm rãi mở miệng: "Hôm nay Nội phủ đưa danh sách phân lệ than cho mùa đông sắp tới, bổn cung thấy có chút kỳ quái, vì sao phân lệ than bạc không có thay đổi gì so với năm ngoái vậy? Năm nay tiểu Công chúa được sinh ra, chẳng lẽ phân lệ cho Công chúa không có than bạc sao?"
Quản sự sợ hãi đứng dậy, chắp tay trả lời: "Bẩm nương nương, không phải như thế, chỉ là tình huống năm nay có chút đặc thù. Mỗi năm Nội phủ đều dự trữ sẵn một số lượng than bạc, để chuẩn bị trước phân lệ cho các cung nhiều hơn một chút phòng khi có tình huống phát sinh. Năm nay vốn đã tính thêm phân lệ của tiểu Công chúa, nhưng bởi vì có chiến sự, nên than bạc được cống nạp bị hụt đi. Hơn nữa..."
Hoa Thường nhướng mày, biết phương diện này chắc có nội tình, liền cất tiếng hỏi: "Hơn nữa cái gì?"
Quản sự khó xử trả lời: "Năm nay là lần đầu tiên lập Thái tử, phân lệ Thái tử khác biệt với Hoàng tử, cao hơn rất nhiều, cho nên nhiều hơn một phần. Thái hậu nương nương tuyên triệu tiểu Ngô thị vào cung hầu bệnh, Thái hậu mở miệng muốn phân than bạc cho vị này, nên lại thêm một phần. Lúc đầu vị Quý tần ở lãnh cung kia không có phân lệ than bạc, nhưng Thái hậu lại hạ ý chỉ ban cho vị Quý tần đó. Tuy vị này bị huỷ phong hào, biếm lãnh cung, nhưng vẫn còn phân vị, phân lệ cần thiết vẫn phải cấp đầy đủ, chúng thần cũng không dám từ chối. Cho nên tới lui lại phát sinh thêm rất nhiều, thật sự là chúng thần không thể nào tìm thêm than bạc nữa."
Hoa Thường nhíu mày, thanh âm lạnh lùng nói: "Cho nên đã cắt xén của bổn cung? Nội phủ thấy tính bổn cung mềm mỏng, cho nên tuỳ tiện khi dễ một chút cũng được, có đúng không?"
Quản sự sợ hãi trả lời: "Nương nương bớt giận, không phải như thế đâu. Thật ra phân lệ dành cho Thượng Dương cung giống với năm ngoái cũng không dễ dàng gì. Bởi vì hiện tại, than bạc được phân cho rất nhiều phi tần khác còn không bằng năm ngoái. Chuyện này thật sự cũng không còn biện pháp nào nữa."
Hoa Thường nghe vậy thì thông suốt, biết phân cao thấp với Nội phủ cũng vô dụng. Bọn họ cũng chỉ phụng mệnh làm việc, xảo phụ nan vi vô mễ chi xuy [3], cũng thật đáng thương.
[3] Xảo phụ nan vi vô mễ chi xuy(巧妇难为无米之炊): một người phụ nữ có thông minh khéo léo cũng không thể nấu cơm mà không có gạo, ý nói dù Nộiphủ có cố gắng nhưng điều kiện không cho phép thì cũng không thể phân than bạc đầy đủ.
"Thôi, ngươi lui ra đi." Hoa Thường phất phất tay.
Quản sự kinh sợ chắp tay: "Tiểu thần cáo lui."
Lan Chi dẫn theo tiểu cung nữ dỡ bỏ bình phong và mành đi, nhẹ giọng khuyên nhủ: "Không có biện pháp nào với thiên tai, nương nương bớt buồn."
Hoa Thường gật gật đầu, thấp giọng nói: "Việc này chỉ có thể tự chịu đựng, chỉ cần biết rằng không phải họ cố ý khi dễ bổn cung là được rồi. Tất cả mọi người đều thiếu, bổn cung có thể chấp nhận được. Nhưng vị ở lãnh cung kia, muốn đốt than bạc thì thế nào? Trong lòng nàng ta sẽ ấm áp hơn sao?"
Hoa Thường cũng không để chuyện này trong lòng, nhưng ngày hôm sau lại có một vị khách không mời mà đến.
"Nương nương, tiểu Ngô thị ở Từ Ninh cung cầu kiến." Biểu tình trên mặt Lan Chi cũng không vui vẻ gì.
Hoa Thường vô thức nhíu mày: "Nàng ta tới làm gì? Mà chẳng lẽ bổn cung có thể làm như không thấy sao? Cho nàng ta vào đi."
Hoa Thường sửa soạn lại trang dung một chút, ngồi trên ghế chủ vị ở chính điện, chậm rãi uống trà.
Chỉ trong chốc lát, từ ngoài cửa có một nữ tử dáng người mảnh khảnh đi vào, cúi đầu, đoan trang hành lễ: "Thần nữ bái kiến Hiền phi nương nương, nương nương cát tường."
Hoa Thường buông chén trà xuống, chậm rãi mở miệng nói: "Miễn lễ, ban ngồi."
Tiểu Ngô thị kính cẩn ngồi ở dưới, hơi ngẩng đầu, rũ mắt, tay nắm lại, vô cùng cung kính.
Hoa Thường cẩn thận đánh giá một phen. Tiểu Ngô thị mặc váy dài mười hai mảnh màu xanh lá mạ có thêu hoa mai màu xanh nhạt [4], bên ngoài phủ một lớp áo dài màu xanh lam thêu hoa bướm, vấn búi tóc song nha kế, trang sức chỉ có một bông hoa bằng nhung, không cài châu ngọc, khuôn mặt tròn, cái mũi và miệng anh đào nhỏ, má đánh phấn hồng làm nàng ta vô cùng nổi bật, nói chung trang điểm có vẻ thanh lệ dịu dàng, là một mỹ nhân.
[4] Loại váy này có 6/8/12 mảnh, mảnh càng lớn thì càng phồng (Mình không kiếm được ảnh minh hoạ hic)
Hoa Thường thu hồi ánh mắt đánh giá, thấp giọng nói: "Sao Lục cô nương lại muốn bái kiến bổn cung vậy?"
Tiểu Ngô thị đứng dậy, hành lễ thỉnh tội, giọng nói nhỏ nhẹ: "Thần nữ nhận ân điển lớn lao của Thái hậu, vào cung hầu bệnh, tất cả đãi ngộ đều được hưởng như quý nữ hoàng thất, trong lòng thần nữ thật sự sợ hãi. Lại nghe hôm qua nương nương tuyên triệu quan viên Nội phủ dò hỏi phân lệ than bạc, thần nữ càng không khỏi hổ thẹn. Hôm nay thần nữ đặc biệt tới thỉnh tội, vạn lần mong nương nương khoan thứ."
Tươi cười trên mặt Hoa Thường phai nhạt đi rất nhiều, vị này tới thỉnh tội thật là đúng lúc. Đến thỉnh tội trước thì có vẻ nàng ta rất hiền lương và khéo léo, còn Hoa Thường lại không phóng khoáng.
Hoa Thường lãnh đạm nhếch khoé miệng lên, mở miệng nói: "Lục cô nương thật có tâm, Thái hậu thường khen ngươi tài đức sáng suốt, hiếu thuần hiểu lý lẽ, hôm nay vừa thấy quả nhiên danh bất hư truyền. Có điều phần lớn hậu cung phi tần đều dò hỏi chuyện phân lệ than bạc, Lục cô nương chỉ chuẩn bị thỉnh tội một vị thôi sao?"
Tươi cười trên mặt tiểu Ngô thị cứng đờ, sau đó dịu dàng trả lời: "Thần nữ được ân điển to lớn của Thái hậu, nên nhận được phân lệ, nhưng mà chung quy cũng có hạn nên chỉ có thể hiến cho nương nương, vì Tứ Công chúa bỏ ra một chút sức lực. Thật sự năng lực của thần nữ có hạn, tuy có tâm đền bù, nhưng chỉ trong khả năng cho phép, còn ở cung khác chỉ sợ không thể nào."
Hoa Thường ung dung cười: "Bổn cung thân làm chủ một cung, vốn phân lệ rất nhiều, dù thiếu một phần của Tứ Công chúa nhưng vẫn còn dư lực, ý tốt của cô nương bổn cung sẽ nhớ trong lòng. Nếu Lục cô nương thật sự có tâm, quan tâm đến long tự thì Ôn Quý tần và Lan Tiệp dư đều là ứng cử viên tốt. Phân vị các nàng hơi thấp nên phân lệ có hạn. Ngũ Hoàng tử và Đại Công chúa đều là huynh tỷ của Tứ Công chúa, Tứ Công chúa có chỗ nào quý hơn với ca ca tỷ tỷ chứ?"
Tiểu Ngô thị mím môi, rưng rưng chực khóc, nhưng vẫn kéo được nụ cười dịu dàng, khẽ nói: "Nương nương dạy phải, thần nữ vô cùng cảm kích."
Hoa Thường đưa tay sờ lên hộ giáp vừa dài vừa nhọn, cười nói: "Thế này là sao đây, hình như Lục cô nương chịu ấm ức thì phải? Bổn cung chưa từng khi dễ ngươi, nhưng tỷ tỷ ngươi, đắc tội với bổn cung thì phải nhận hậu quả xứng đáng. Nhưng việc nào ra việc đó, Lục cô nương dịu dàng thanh tú, bổn cung nhìn vô cùng thích. Lục cô nương tới đây một chuyến cũng không dễ dàng gì, sao bổn cung có thể để ngươi tay không trở về được?"
Hoa Thường quay đầu cao giọng nói: "Lan Chi, lấy ở nhà kho bộ hộ giáp mã não phúc thọ do Nội phủ mới đưa tới đây." Sau đó nàng cười nói với tiểu Ngô thị: "Nơi này của bổn cung cũng không có thứ gì tốt, hộ giáp này thưởng cho ngươi, đừng chê ít."
Sắc mặt Tiểu Ngô thị tái nhợt, rũ mi mắt xuống, ôn nhu tạ ơn.
Chờ tiểu Ngô thị nhận hộp hộ giáp đi rồi, Hoa Thường ngừng cười, hừ lạnh một tiếng: "Giả hiền huệ kiếm thanh danh cũng được, nhưng đừng tưởng muốn dẫm lên đầu bổn cung thì bổn cung sẽ ngoan ngoãn làm người rơm. Còn không phải vào cung là muốn trở thành nữ nhân của Hoàng thượng sao? Giả bộ cái gì? Hộ giáp chỉ hậu phi mới có thể đeo, nếu nàng ta thật sự có cốt khí thì đừng nhận, từ chối ngay và đi về mới phải."
Thược Dược ở một bên cười nói: "Nô tỳ thấy vị tiểu Ngô thị này sợ hãi quá mức rồi. Nương nương thưởng hộ giáp cho nàng ta, không chỉ nhìn ra tâm tư của nàng ta khiến cho nàng ta xấu hổ, mà phần lớn là cảnh cáo, đừng đi con đường cũ của tỷ tỷ nàng ta nữa. Bằng không, hừ, kết cục của tỷ tỷ nàng ta chính là kết cục tương lai của nàng ta!"
Lan Chi đấm bả vai Hoa Thường: "Nương nương có tấm lòng lớn, nô tỳ thật muốn nhìn xem, vị tiểu Ngô thị này đi tới chỗ Ôn Quý tần và Lan Tiệp dư thì sẽ có bộ dáng chật vật thế nào. Chắc chắn Lan Tiệp dư sẽ xoay nàng ta đến mất phương hướng. Hừ, trộm gà không thành còn mất nắm gạo. Nếu nàng ta không đi, đó là làm bộ làm tịch, thì nương nương huỷ hoại thanh danh của nàng ta, để xem nàng ta khóc thế nào đây."
Hoa Thường tuỳ ý để Cốc Hương gỡ trang sức xuống, nhìn gương đồng, khoé miệng nhếch lên: "Để nàng ta đi đi, nàng ta có chỗ nào xứng để sánh với bổn cung? Vô duyên vô cớ lại thành ra bổn cung có vẻ keo kiệt. Huống hồ có Thái hậu ở đây, vẫn phải cố kỵ vài phần mặt mũi."
Cốc Hương từ cửa đi vào, hành lễ, mở miệng nói: "Nương nương, mấy ngày nay việc vặt vãnh cũng quá nhiều, vẫn chưa thể đón Thế tử về. Vừa rồi Kiến Chương cung cho người tới truyền lời, chờ sau khi Kính Vương phi sinh hạ xong thì để Thế tử trở về cũng không muộn, nhất thời không cần nóng lòng."
Hoa Thường nhướng mày, gật đầu đáp ứng: "Tuy Thế tử không về, nhưng phân lệ trong cung của nó đều phải đưa đi. Ngươi chọn thêm một chút đồ quý giá đem đi cùng, coi như là phần tâm ý của mẫu phi như bổn cung."
Cốc Hương hành lễ vâng lời.
---
Hình ảnh minh hoạ thanh loan:
[1] Thanh loan mẫu đơn cuộn tròn:
[2] Bình phong như ý bốn mùa:
Song nha kế