Tu Tẫn Hoan

Chương 85: Nên bắt ngươi làm sao bây giờ?




Tuyên Thành trong con ngươi sáng lung linh, Thư Điệp Hợp nhìn thật ưa mắt, càng quan trọng là bên trong mắt hắn chỉ có chính mình, nàng phát hiện tay của chính mình quấn quanh tay hắn, như co như không mà gãi ngứa tới dây thần kinh, làm cho trong chăn đột nhiên nóng lên.

Còn tiếp tục như vậy nữa là sẽ có chuyện. Thư Điệp Hợp đột nhiên đứng dậy, đè xuống nhịp tim gấp gáp trong lồng ngực, há mồm muốn nói.

Lời còn chưa có nói ra. Tuyên Thành đã nói trước: "Làm sao? Ngươi còn muốn đọc sách mới có thể ngủ được?" thời điểm ở kinh thành, Thư Điệp Hợp chính là thường thường lấy lý do đó, đến Tuyên Thành cũng thành quen thuộc.

"Công chúa hứa.... thần muốn...." Thư Điệp Hợp không dám nhìn Tuyên Thành, biểu thị xác thực có loại ý nghĩ này.

"Không cho." Tuyên Thành lúc này quả quyết nói.

Thư Điệp Hợp bị ép tới bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là nằm lại chỗ, mắt nhìn thẳng lên đỉnh của lều.

Bầu không khí thật là làm cho người khác cục súc bất an.

Có lẽ, ngọn nến tắt sẽ có thể khá hơn một chút, Thư Điệp Hợp nghĩ như vậy, giơ tay ra bên ngoài dùng nội lực đẩy tắt ngọn nến, trong nháy mắt tắt đi, tối om.

"Hả?" Tuyên Thành cái gì cũng đều không có nhìn thấy, bên trong lều trở nên tối đen.

"Ngủ đi Công chúa." Thư Điệp Hợp thở dài một hơi nhẹ nhõm, đè lại cái việc không thành thật, lộn xộn nhân đạo kia. Quả nhiên ẩn thân trong bóng tối là tốt nhất. Để người bên cạnh không dùng ánh mắt mơ hồ chờ mong phát sinh chút gì đó nữa, nàng đỡ đi một chút áp lực.

Nhưng mà mất đi thị lực, thì cảm quan lại rõ ràng lên.

Hương thơm thoang thoảng, mỗi lần đối phương hít thở, là tim nàng đều đập tới nỗi bên ngoài có thể nghe thấy được. Da thịt người kia lơ đãng tiếp xúc, như mang theo đốm lửa mà đến.

Cũng không biết ai là người chủ động trước, hai người chung quy dây dưa một chỗ.

......

Thư Điệp Hợp rõ ràng, nàng làm như thế là rối loạn cương thường đạo đức, cũng không nên cho Tuyên Thành hi vọng, nhưng vẫn là thuận theo tâm ý của chính mình. Đại khái nàng cũng chỉ là một tục nhân, cái gì mà cẩn thận, cái gì mà đoạn tuyệt yêu, lúc này đều bị quên hết đi, chỉ muốn lớn mật làm càn một hồi.

Sau khi Nụ hôn nhiệt liệt phát sinh, tiếp theo nên phát sinh cái gì? Tuyên Thành không hài lòng, nàng muốn càng nhiều, muốn cùng hắn da thịt thân cận, triệt để hòa làm một thể, thế là nàng dẫn dắt Thư Điệp Hợp đưa tay của hắn tới vạt áo của chính mình.

Nếu hắn không làm, nàng liền chủ động một chút.

Đợi nửa ngày, đối phương đột nhiên không còn động tĩnh. Nàng nghi hoặc mở mắt ra, đối phương hai mắt khép kín, hô hấp đều đặn, dĩ nhiên là hắn ngủ rồi?????

Tuyên Thành thoáng chốc hưng ý rã rời.

Không muốn thừa nhận đối phương vô năng, hay là chính mình không có mị lực. Nhất định là Phò Mã đã quá mệt mỏi, cho nên mới bất tri bất giác ngủ thiếp đi, bản thân không thể quá nóng vội, thời gian ngày sau còn dài mà.

Nàng ở trong lòng tự dỗ giành chính mình, nâng gò má đang ngủ say của Thư Điệp Hợp hôn một cái, rồi chuyển qua mi tâm của hắn cũng hôn xuống, sau đó tay trượt xuống để ở cổ áo của đối phương.

Tuyên Thành trong đầu có những ý nghĩ phức tạp, có ý muốn tìm tòi thực hư mà mình đang nghĩ.

Ngươi không nên cho Bản Cung biết, Bản cung cũng không muốn biết sự tình. Nếu đây là một giấc mộng, nàng cam nguyện ngủ một giấc không tỉnh.

Nàng thu tay về, tìm một vị trí thỏa mái trong ngực của Thư Điệp Hợp, hỗ loạn mà ngủ.

Sau khi nàng ngủ, người vốn được cho là ngủ say kia, lại mở mắt ra, khẽ vuốt lấy mái tóc day đầu của Tuyên Thành, con mắt trong đêm tối hiện ra vi quang óng ánh.

Ở chung lâu như vậy, nàng đã sáng tỏ điểm mấu chốt của Tuyên Thành là ở nơi nào. Chỉ cần mình không muốn, mặc dù người kia động tình, nàng ấy cũng sẽ không ép chính mình viên phòng. Bằng không, nàng không cách nào ẩn giấu chính thân phận của mình lâu như vậy.

Cũng chính là nguyên nhân như vậy nàng mới cảm thấy mình đê tiện vô sỉ.

Nắm giữ sự khoan dung của Tuyên Thành đối với mình, bản thân mình lại trắng trợn không kiêng dè, làm việc bản thân mình muốn làm, lại làm cho nàng ấy không thích, hoặc bất mãn, giống như con hổ bị nhốt ở trong lao tù, còn bản thân mình thì ở ngoài nhảy múa khiêu khích.

Tuyên Thành tỏa ra một chút ánh sáng, cũng làm cho nàng tự ti mặc cảm, cho tới sợ hãi khủng hoảng, lại giống như đeo quen một lớp mặt nạ rồi, cũng cảm thấy bình thường.

Sau khi Tuyên Thành rời kinh bỏ đi, nàng lại không truy ra được thân thế của mình thật vô vọng, nàng ước ao Tuyên Thành có thể không cần trở lại, một bên suy nghĩ chính mình làm thế nào để thoát khỏi thân phận Phò mã này.

Vừa vặn Điền châu phát sinh địa chấn, nàng liền đứng trước mặt Thánh thượng tự tiến cử mình đi, thuận lợi được đồng ý.

Trên đường tới Điền châu, trong lúc vô tình dọc theo đường có nhiều vách núi treo leo, bản thân dự tính sau khi giúp xong nạn dân, khi hồi lại kinh thành, sẽ để ngựa phát điên, đem chính mình tùy ý bất ngờ mà rơi xuống vách núi, liền có thể thuận lơi chết đi, mà thoát thân. Dù cho là không tìm được di thể, cũng không phải là vấn đề lớn lao.

Phò mã chết rồi, Tuyên Thành dù cho là tình sâu như biển, cũng không ngăn nổi thời gian làm bào mòn tất cả. Lại qua hai tới ba năm, nàng ấy nhất định đem mình triệt để mà quên đi, liền có thể tìm được người thực sự cho nàng ấy hạnh phúc.

Không ngờ Tuyên Thành lại tìm tới chính mình. Việc này không nằm trong kế hoạch của nàng, liền quấy rầy kế hoạch của nàng. Đối phương lại ở Điền châu này đối với mình kịch liệt như vậy, cũng là làm cho nàng mất đi ý nghĩ muốn cho Tuyên Thành tự do.

Công chúa có lẽ đã ý thức được cái gì đó. Việc Phò Mã phải cho Công chúa thị tẩm là nghĩa vụ từ trước tới nay, nàng lúc nào cũng giả vờ ngủ cũng không phải luôn là biện pháp. Nàng liên tiếp thở dài.

Một bước bắt đầu sai, sau đó từng bước đều sai, ta nên bắt ngươi làm thế nào mới tốt?

Thư Điệp Hợp suy nghĩ hỗn loạn nằm ở đó mấy ngày nay, sự vụ của Điền châu đều do Tuyên Thành quản.

Trước mắt Thư Điệp Hợp tỉnh tồi. Tuyên Thành cũng không muốn hắn nhọc lòng mà tiếp tục, nên nàng thuyết phục hắn để bản thân mình tiếp quản sự vụ tiếp theo của Điền châu, nếu gặp phải chuyện gì khó, sẽ trở lại nhờ Thư Điệp Hợp ra tay giải quyết.

Theo Tuyên Thành nói chính là: "Phu thê hợp lực, giết quan tham ô ở điền châu không còn mảnh giáp!"

Thư Điệp Hợp tin tưởng năng lực của Tuyên Thành, cũng yên lòng để cho nàng ấy đi làm việc.

Tuyên Thành cho tân quan tiền nhiệm ba thanh lửa, thanh thứ nhất đem thái thú của điền châu cùng với lũ gian thương.

Còn những thương thuốc từ ngàn dặm xa xôi vận chuyển thảo dược tới, còn có những châu phủ khác trợ giúp. Việc thiếu dược liệu cũng được giảm bớt.

Nàng dựa theo kế hoạch trước đó của Thư Điệp Hợp, đem tin tức ẩn truyền đến những gian thương kia, một mặt để Ngô hựu kha bên ngoài vẫn làm bộ thiếu thuốc, sau đó xuất hiện ở tiệc rượu trước đó được mời, lại cố ý đến muộn.

Tuyên Thành đứng ở cửa, đem những lời bọn họ thổi phồng, cùng mưu kế bẩn thỉu nghe hết một lượt. Nàng đạp một phát vào cửa đem những gian thương tinh thần còn đang phấn khích kia bắt hết một lũ.

Bọn họ đều là những người nhu nhược, thân phận nàng sáng tỏ, bọn hắn đều dập đầu liên tục xin tha lỗi.

Tuyên Thành từ trong miệng bọn họ dễ như ăn cháo, đào ra được việc Thái thú tham ô, từ nhân chứng tới vật chứng, tiếp theo không ngừng tuôn ra những cái tên, nàng đánh cho bọn hắn trở tay không kịp.

Đơn giản như vậy liền diệt trừ một cái quan tham hút xương tủy của bách tính. Tuyên Thành thậm chí còn không nhúc nhích một đầu ngón tay. Nàng còn định giống như bao thanh thiên thẩm án, cũng bởi vậy mà bận rộn mất mấy ngày, đem phẫn nộ mà về, cũng không có một tia cảm giác thành công nào, nguyên lai thế gian có những lũ sâu mọt như vậy bách tính mới khổ cực.

Thư Điệp Hợp ngồi ở trong lều trước án thư đọc sách, nghe thấy có động tĩnh người bước vào, ngẩng đầu lên nhìn quả nhiên là Tuyên Thành.

Sắc mặt nàng so với mấy ngày trước đây hồng hào hơn nhiều, bệnh chắc cũng đỡ phân nửa rồi. Tuyên Thành miễn cưỡng mình nghỉ ngơi mấy ngày, không cho mình khôi phục chức trách mà làm việc. Nàng bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là quý trọng mấy ngày nghỉ ngơi này, đọc sách viết chữ.

Nàng thấy Tuyên Thành đi vào, không có ý muốn đối với mình nói ra việc xử trí kia, vẫn là nàng không nhịn được thả sách xuống hỏi dò: "Người đem những quan viên kia xử trí thế nào rồi?"

Thấy Tuyên Thành tính khí lại tùy hứng, cũng có chút tức giận, nàng cũng nghĩ tới những người kia có kết cục làm sao rồi, nhưng vẫn hiếu kì mà hỏi

Tuyên Thành sau đó trả lời, cũng làm nàng bất ngờ.

"Bản cung không có giết bọn họ." Tuyên Thành lại bồi thêm một câu, rất hợp với tính cách của nàng: "Động thủ giết bọn họ, chỉ có thể làm bẩn tay của Bản cung."

Tuyên Thành biết Thư Điệp Hợp cứng nhắc vô cùng, tất nhiên là muốn mình đem mấy tên kia giao cho hình bộ, theo quốc pháp mà xử lý.

Nếu như là đặt nàng ở thời điểm trước, nàng mới không quản cái gì quốc pháp gia quy, ai dám bắt nạt Phò mã, chính là đang bắt nạt nàng, dám bắt nạt người của nàng, coi như là Thiên vương lão tử tới đây, nàng cũng ngay tại chỗ giết không luận tội.

Mà hiện tại, nàng kiêng kị cảm thụ của Thư Điệp Hợp, không muốn ở trong lòng hắn, lưu lạ chính mình là người khát máu tàn nhẫn, vì lẽ đó: "Bản cung đem bọn họ bó thành một đoàn, đưa đi giao cho hình bộ, tuân theo quốc pháp mà làm."

Phương thức xử lý của nàng, vừa vặn hợp với suy nghĩ của Thư Điệp Hợp.

Thư Điệp Hợp có thể rõ ràng Tuyên Thành vì sao lại làm như thế, cười nhạt nói: "Công chúa thánh minh."

Hai người bên này vừa dứt lời, thị vệ liền đi tới, thông báo nói: "Ngô đại phu tới bái kiến Phò mã, nói là có việc."

Nếu là hắn chỉ gặp mình Phò Mã, Tuyên Thành cũng không cần thiết phải ở lại, nàng đi tới phía sau bình phong, cho bọn hắn có không gian để nói chuyện.

Ngô hữu kha đến hơn nửa nguyên do là liên quan tới tình hình dịch của bách tính, Thư Điệp Hợp cũng không cảm thấy Tuyên Thành cần phải trách đi như thế, thời điểm đang muốn bảo nàng ở lại. Ngô hữu kha đã đi vào cùng nàng chắp tay mà tham kiến.

Hai người trước hàn huyên vài câu liên quan tới dịch bệnh. Ngô hữu kha không tiếc lời ca ngợi cách xử lí của Công chúa. Lời từ miệng hắn nói nàng cũng đại khái hiểu được chút tình huống bây giờ, xem ra Tuyên Thành sắp xếp rất thỏa đáng, không cần nàng phải lo lắng.

Mục đích Ngô hữu kha tới đây, cũng không phải muốn cùng Thư Điệp Hợp bàn luận mỗi chuyện này, còn muốn đàm luận một cái việc mà hắn luôn suy nghĩ ở trong lòng.

Thư Điệp Hợp nhìn ra hắn có do dự bất an, hình như có mục đích khác, liền đưa ra câu chuyện hỏi: "Ngô đại phu ngoại trừ những việc bên ngoài này, còn có những chuyện khác sao?" ánh mắt nàng cỗ vũ hắn nói.

Ngô hữu kha đánh bạo hỏi: "Phò mã thân thể có chỗ nào không khỏe sao? Hoặc là có hay không từ khi sinh ra vốn đã có bệnh gì để lại di chứng yếu ớt?"

"Tại sao lại hỏi vấn đề này?" Thư Điệp Hợp sững sờ.

Người sau tấm bình phong nghe được việc có liên quan tới thân thể của Thư Điệp Hợp, lập tức lỗ tai dán lấy, nín thở lắng nghe.

"Bởi vì ngày ấy thảo dân vì Phò mã bắt mạch. Bất ngờ phát hiện mạch của Phò mã đập không giống nam tử tầm thường...." càng giống mạch đập của nữ tử, nửa câu sau hắn cảm thấy không có căn cứ thiết thực, nên hắn không giám nói ra.

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyên Thành: "Ta nhịn kha khát trong lòng? Ngươi có biết hay không???"

Thư Điệp Hợp: "Miễn là ta giả vờ ngủ, ngươi liền không thể viên phòng."