Tu Tẫn Hoan

Chương 60: Hạ lưu




Thư Điện Hợp lo lắng cùng Miên nhi đi tới phòng tắm.

Miên nhi trước làm một bước, vì Thư Điện Hợp Mở ra cửa lớn của phòng tắm. nghiêng người tránh ra mà nói: "Phò Mã, người trước tiên vào xem Công Chúa thế nào rồi, nô tỳ lại đi tìm Sở ma ma tới."

Thư Điện Hợp không có hoài nghi, nóng ruột cất bước vào, thân hình đột nhiên đình trệ, nàng đang suy nghĩ, Công Chúa đang tắm thì trên người chức chắn không có gì che, lấy thân phận của chính mình bây giờ đi vào, thật sự thích hợp sao?

"Phò Mã người chờ cái gì?" Miên nhi thúc giục, hận không thể đem Phò Mã đẩy vào, sau đó nhiệm vụ của mình liền hoàn thành rồi.

Trong con ngươi của Thư Điện Hợp hiện lên vài tia phức tạp, muốn mở miệng hỏi miên nhi, Công Chúa có hay không có mặc quần áo, lại cảm thấy từ trong lời của Phò Mã nói ra vấn đề này quá kì quái.

Sợ hãi Công Chúa ở bên trong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, lòng dạ chỉ nghĩ tới cứu người, nàng quyết tâm liều mạng, vén vạt áo đi vào.

Có lẽ là Thư Điện Hợp quá sốt sắng đối với Tuyên Thành, lại do miên nhi dùng biểu diễn ngữ khí quá chân thật, cho tới giờ Thư Điện Hợp vẫn không phát hiện mien nhi không nhịn được đang nhếch lên khoé môi.

Nàng chân trước đi vào. Miên nhi đợi hai, ba giây sau đó đem cửa phòng tắm lẳng lặng mà đóng vào, trên khuôn mặt lộ rõ ngây thơ rực rỡ, lần thứ nhất lộ ra dáng vẻ giảo hoạt.

Gần đây miên nhi dần hiểu nhân sinh, ngẩng đầu liếc mắt một cái lên trời giữa trời đen tối có một mặt trăng đang toả sáng, hy vọng công chúa cùng Phò Mã không phụ lòng tốt mỹ cảnh này.

Phòng tắm của Công Chúa phủ khá lớn, cũng không giống những gia đình bình thường chỉ là một bầu dục nước, mà giống như một trì nước, có gian đun than bên dưới mật thất, nước nóng liên tục trong trì, đảm bảo độ ấm của nước, tuỳ ý lúc nào cũng có thể dùng.

Vì phòng ngừa nguội, bên trong phòng tắm không có bố trí cửa sổ, từ nóc nhà buông xuống tầng tầng lớp lụa trắng, che tầm nhìn cảnh tượng ở trong trì, nhất định là phải nhấc từng tấm lụa lên mới đi vào trong được.

Lúc này bên trong phòng tắm, hơi nước mờ mịt lượn lờ, mùi thơm nhức mũi, thêm vào màn che thấp thoáng, Thư Điện Hợp vừa bước vào bên trong, liền khác nào vào chốn Bồng lai tên cảnh, quên mất than mình đang ở nơi nào, chỉ cảm nhận dưới chân là đang bước trên gạch.

Tầm mắt Thư Điện Hợp mơ hồ, nhiệt khí hun đúc, làm cho nàng thoáng mông lung, nàng là làn đầu tiên vào nơi này, không biết Công Chúa hiện tại ở nơi nào, chỉ có thể chung quanh mà thăm dò, chưa ý thức được chính mình đang bị chơi.

"Công Chúa?" nàng vén tấm màn trắng trước mặt bước vào bên trong, một bên nhẹ giọng kêu.

"Ở chỗ này."

Từ bên trong sâu xa truyền đến âm thanh yếu ớt, để cho lòi miên nhi nói không bị nghi ngờ, Tuyên Thành hơi nhướng mày thấp giọng nói.

Tiếng bước chân tăng nhanh tới gần dục trì, Thư Điện Hợp càng tới gần dục trì bên tai nàng có thể nghe rõ ràng được tiếng nước chảy được múc lên từ trong trì rồi đổ xuống, dưới chân cũng đổ thành nền gạch hoa.

Đến gần một chút, chướng ngại vật biến mất, xuyên thấu qua lụa mỏng,lúc ẩn lúc hiện, có thể nhìn thấy bóng người trong trì, đối lưng với nàng, tóc dài đơn giản được vén lên, cánh tay trắng như tuyết, dang cầm cái gáo, múc lên một gáo nước ấm, hướng về phía bờ vai trắng trẻo mà đổ xuống.

Nước tưới trên làn da trắng nõn, giống như ngọc được điêu khắc, hình ảnh ẩn hiện dụ hoặc người khác từng bước, từng bước tiến về trước.

Ngay tại thờ điểm Thư Điện Hợp vén tần lụa mỏng cuối cùng lên, người kia nghiêng đầu, kêu "Phò Mã?"

Thanh âm này cùng thanh âm yếu ớt vừa nãy không có chút nào giống nhau, dụ hoặc đi mười phần, thêm vào việc nàng ấy đang tắm rửa, nào có phải bị té xỉu.

Thư Điện Hợp đột nhiên cảm thấy không đúng, hướng về phá sau lùi lại nửa bước: "Công Chúa không có chuyện gì?" nàng nhận ra được chính mình lại bị chơi một hồi, phản ứng đầu tiên dĩ nhiên không phải tức giận, mà là thở phào nhẹ nhõm, Công Chúa không có chuyện gì.

"Chuyện gì?" Tuyên thành vờ không biết, hỏi ngược lại.

Nàng đánh cược chính là Thư Điện Hợp không thích lại gần mình, muốn nhìn thấy dáng dấp hắn nhìn thấy mình thế này mà chạy trối chết, nhưng đáy lòng cũng có một chút ngại ngùng, bởi vậy thân thể cũng hướng vào trong nước chìm xuống mấy phần.

"Miên nhi nói cùng thần, Công Chúa té xỉu, để thần tới cứu Công Chúa." Thư Điện Hợp bình tĩnh nói, "Nếu như Công Chúa không có chuyện gì, thần liền đi ra ngoài trước." nàng nói xong quay người muốn đi.

Tuyên Thành đã cược thắng, trong lòng vui mừng không nguôi, lá gan lại lớn hơn chút, bật thốt lên: "Nếu tới rồi, Phò Mã không bằng lại đây, xoa vai cho Bản Cung?" vừa nói, một bên giật giật vai. Cũng không biết Phò mã có mặt đỏ không, sau lưng mình hắn có bao nhiêu rối rắm.

Thư Điện Hợp cứng đờ, ngốc lăng nư cây cột, suy nghĩ hồi lâu mới tìm được lý do, nói: "Thần tay da dày, lại cẩu thả, sợ tổn thương Công Chúa, vẫn là để thần ra ngoài gọi Miên nhi đi vào nắm vai cho Công Chúa?"

Thư Điện Hợp vụng về mượn cớ, để Tuyên Thành suýt chút ức chế chính mình không thốt lên bật cười. Chính là hắn không dám lại đây, không nghĩ tới Phò Mã còn có ngày có thể lúng túng tới vậy.

Kỳ thực đối phương nếu thực sự đi tới, dưới thân nàng cũng còn có y phục.

Nàng quên hết tất cả, cười cười không ngừng mà đáp lại, đang muốn để Thư Điện Hợp ra ngoài. Bỗng nhiên chân nhỏ bị chuột rút, thân thẻ nàng bị đau một đoàn, chân khác không kịp đứng vững, cả người đều chìm trong nước.

Dục trì kia sâu hơn nửa người, nếu như ở trong không cẩn thận trượt chân, vừa vặn lại không biết bơi, cũng có thể ngạt nước mà chết.

Thật đúng dịp, Tuyên thành chính là không biết bơi, bình thường đều có thị nữ đi kèm, căn bản không nghĩ tới chính mình có ngày sẽ bị chìm trong nước.

Thư Điện Hợp nghe được thanh âm bay nhảy trong nước, còn tưởng rằng Công Chúa lại ra chiêu chêu đùa mình, không có lập tức quay đầu, muốn chờ nàng ấy nháo đủ.

Tuyên thành ở bên trong nước giãy giụa, trong miệng muốn kêu cứu, lại bị nước lấp kín yết hầu, làm sao cũng không phát ra tiếng được, không bao lâu, nước nóng phủ kín qua đỉnh đầu của nàng.

Tại thời điểm ngàn cân treo sợ tóc, Thư Điện Hợp không thấy có âm thanh nữa, quay đầu lại.

Trên mặt nước nào có bóng dáng Tuyên Thành, Thư Điện Hợp tâm nhảy lên một cái, sốc vội màn che trước mắt lên, nhìn thấy Tuyên thành dần chìm xuống đáy trì.

Nàng bước vọt nhanh xuống bên cạnh trì, áo bào cũng không cởi, thả người nhảy xuống, lao như cung tên rời nỏ, nước trong dục trì nổi lên bọt sóng lớn.

Chỉ trong nháy mắt, cứu được Tuyên Thành đưa nàng ấy lên khỏi mặt nước, cũng không quản búi tóc của chính mình nước chảy ròng ròng, đưa lòng bàn tay vỗ nhẹ mặt của Tuyên Thành, thanh âm run rẩy mà kêu lên: "Công Chúa!"

Không có tiếng đáp lại, Thư Điện Hợp sắc mặt trắng nhợt, thậm chí so với Tuyên Thành còn trắng hơn, ngồi quỳ ở bên cạnh Tuyên Thành, tay chân luống cuống đặt trên ngực của Tuyên Thành, cùng nàng độ khí.

Xoa bóp hai, ba lần, chợt Tuyên Thành phun ra một ngụm nước, dần dần tỉnh lại, mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau, Thư Điện Hợp vui vẻ, mặt mày hớn hở, kêu một tiếng: "Công Chúa..."

Tuyên Thành sững sờ, chậm chạm nhớ tới vừa nãy phát sinh cái gì, nhìn Thư Điện Hợp ở trước mắt mình, chính mình vẫn là đang còn sống, thở ra một hơi, trong lòng nàng vẫn còn sợ hãi.

Sợ đối phương lo lắng, đang muốn mở miệng nói chuyện, trên ngực cảm giác tựa hồ như có cái gì đè lên, làm cho nàng thở không thông, Tuyên Thành cúi mắt nhìn xuống, chỉ thấy bàn tay của Thư Điện Hợp đang ngang tàn mà ở trên ngực của mình.

Người này dám lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn! hạ lưu!

Tuyên Thành hít vào một hơi, theo bản năng dơ tay lên, liền cho Thư Điện Hợp một cái tát.

1

Tiếng da thịt chạm nhau, vang lên một tiếng chát.

Thư Điện Hợp sửng sốt, Tuyên Thành cũng sửng sốt

Thư Điện Hợp trước tiên hoàn hồn, trong lúc vô tình thấy tay của chính mình đang đặt nơi nào, lấy tốc độ nhanh nhất thu hồi lại, vì chính mình mà giải thích: "Lúc nãy Công Chúa té xỉu, thần vì cứu Công Chúa,bất đắc dĩ mạo phạm." nói xong khuôn mặt vừa đỏ vừa đau.

: "Khụ...khụ... Bản Cung...Cũng không phải cố ý.." Tuyên Thành hai gò má cũng đỏ bừng, nói năng lộn xộn, cái tay của nàng a, nó không khống chế mà tự đánh, thời điểm lúc nàng nhận ra cũng là quá muộn.

Muốn hỏi một chút hắn có hay không tức giận, lại không dám hỏi, dùng du quang lén lút mà nhìn sắc mặt của Thư Điện Hợp.

Thư Điện Hợp đem Tuyên Thành từ nền nhà lạnh lẽo đỡ nàng ấy ngồi dậy, không có lấy một điểm tức giận, cũng bình tĩnh mà nói: "Công Chúa sau này không nên lấy tính mạng của chính mình ra đùa giỡn."

Tuyên Thành há mồm muốn giải thích, chính mình không cẩn thận mới tuột xuống, lại nghĩ tới đêm nay đúng là không lường trước được, ậm ừ đáp lại.

Bên trong phòng tắm vẫn là cảnh tượng lúc nãy, không có thêm cái gì, cũng không thiếu cái gì, lại làm cho người ta cảm thấy bầu không khí có chút cực kì lúng túng.

Thư Điện Hợp bởi vì cứu mình, toàn thân hắn đều ướt đẫm, tay áo còn có nước tí tách chảy xuống, bị nàng nhìn thấy, nàng muốn cho hắn đi đổi một thân y phục khác, miễn cho hắn đỡ bị cảm lạnh.

Vừa lúc nàng muốn mở miệng, đột nhiên cúi đầu nhìn bản thân mình, so với Thư Điện Hợp còn muốn trật vật hơn, y phục trượt xuống, lộ vai và lưng, lại ướt bên dưới y phục lộ ra đường cong ẩn hiện.

Nàng nói thầm một tiếng, không tốt, trộm gà không xong còn mất nắm gạo, lần này đối phương đem mình xem hết, hai tay bận bịu ôm lấy ngực, xoay người ngăn trở tầm mắt của Thư Điện Hợp, ấp úng nói; "Ngươi... ra ngoài, giúp Bản Cung gọi Miên nhi đi vào đây."

Ngay lúc Thư Điện Hợp còn đang nghĩ xem mở lời làm sao để Công Chúa cho nàng rời đi được thuận lợi, thì nàng ấy đã phân phó. Nàng đối với việc tiếp xúc da thịt với Tuyên Thành, cũng không có biểu hiện ra dị thường gì hứng thú, hay là, nàng căn bản không dám đối diện với Tuyên Thành nhiều, sợ có gì đó không giải thích dược.

Chi nha một tiếng mở cửa, cánh cửa chuyển động vang lên phá vỡ không khí yên tĩnh trong phòng, nghe thật chói tai.

Thư Điện Hợp từ trong phòng tắm đi ra, liếc mắt liền thấy Miên nhi ngoài cửa, cũng không có ý định trách cứ nàng, phân phó nói: "Miên nhi, ngươi đi lấy một bộ quần áo sạch đưa vào cho Công Chúa."

Miên Nhi kinh ngạc Phò Mã nhanh như vậy đã đi ra, sững sờ một chút thấy trên ngời Phò Mã ướt sũng, thái dương còn mang theo nước, đoán không ra bên trong phát sinh ra chuyện gì.

Y phục của Công Chúa Miên nhi sớm đã chuẩn bị tốt, lại thấy Phò Mã phân phó sợ lại trách mình, vội vàng bưng khay đi vào trong phòng tắm.

Thư Điện Hợp bưng bộ ngực của mình, trái tim ầm ầm nhảy lên, vắt khô chút nước còn đang chảy ở vạt áo, sau đó đem cuốn lên, tự đi thay y phục khác.

Miên nhi vào trong phòng tắm, đi tới bên người Công Chúa, Tuyên Thành vẫn như cũ ngồi cạnh dục trì, ngón tay vuốt nhẹ khóe môi của mình, vẫn còn đang trầm tư.

1

Miên nhi mang theo hàn khí bước vào, làm cho cả người nàng run lên, ngẩng đầu lên biết là Miên nhi, mang theo nhàn nhạt thất lạc, nói: "Miên nhi ngươi tới rồi/ Phò Mã đâu?"

"Phò Mã để nô tì đưa y phục cho Công Chúa.." Miên nhi thấy Công Chúa trên người cùng Phò Mã đều giống nhau ướt sũng, mặc dù nàng tò mò, nhưng cũng không giám hỏi.

"Miên nhi, ngươi một hồi nấu bát canh gừng đưa cho Phò Mã." Tuyên Thành ít ỏi sẽ có lòng nhớ tới mà chăm sóc người khác.

+

"Vâng."

Tác giả có lười muốn nói:

Miên nhi: nhanh như vậy????/ nhanh như vậy??/ là tốt rồi??