Thái tử vuốt nhẹ chén trà ngọc bích, ý vị thâm trường nói: " Phụ Hoàng xưa nay đều không cho là người khác với mọi người là tốt, đặc biệt là người kia lộ hết ra sắc bén, vì lẽ đó Thư Thận nhất định, không được điểm Trạng nguyên."
" Cùng với phụ Hoàng không nên nghịch ý ngài, bằng không hậu quả không biết tước, phải cho hắn thấy thái độ của chính mình."
Phụ Hoàng là muốn trong ba vị tân khoa chọn cho TUYÊN THÀNH một vị phò mã.
Thái tử thổi nhẹ một hơi nhiệt khí lên chén trà, trong đầu hiện lên hình ảnh của THƯ ĐIỆN HỢP.
Thư Thận vẫn còn chưa cưới vợ, cùng Tuyên Thành tuổi tác cách biệt không mấy, dung mạo lại rất tốt, lại có tài trị quốc, cùng y thuật cải tử hoàn sinh, cùng tần khoa tiến sĩ không có người nào so sánh được, vị trí Phò Mã là ứng cử viên rất tốt.
Hơn nữa hắn hiểu rõ thủ đoạn của phụ Hoàng mình, trong lòng rất lắm thủ đoạn.
Hắn nói: "Thế nhưng nếu như phụ Hoàng yêu quý tài năng của người trẻ tuổi, liền nhất định sẽ bồi thường cho hắn."
Hắn đang nghĩ có nên cùng Hoàng muội của mình nói qua không, lại vừa nghĩ tới đối vơi sủng ái của phụ Hoàng với TUYÊN THÀNH, nên tự mình hỏi dò, không cần chính mình là điều thừa.
TUYÊN THÀNH nếu nghe được tin tức này, có thể sẽ rất cao hứng. Lúc tước thời điểm Thư Điện Hợp vào cung, người bình thường ai cũng tinh ý nhận ra Tuyên Thành với Thư đạo phu có ý gì đó, chỉ là Tuyên Thành không nhận ra mà thôi.
Thái tử nở nụ cười trên mặt, nhấp một ngụm trà.
Sau khi Thái tử rời khỏi ngự thư phòng, thì Tuyên Thành cũng tới. Tả Hoài cũng không có theo vào, lưu lại Hoàng thượng cùng Công Chúa không gian nói chuyện.
"Phụ Hoàng tìm Tuyên Thành, là có chuyện gì không?" Tuyên Thành hoàn toàn quên đi lúng túng ngày đó, không gò bó đi tới bên người của Hoàng thượng
Tờ giấy trên đề "Thám Hoa" hai chữ vẫn chưa khô mực. Lã Mông thả tay xuống dò hỏi. "Người còn nhớ lần trước trẫm đã nói, muốn chọn cho ngươi tiến sĩ lần thi này làm Phò Mã sao?"
Lại là chọn Phò mã. Nhớ tới ngày đó nói chuyện. Tuyên Thành biết chính mình không trốn thoát được chuyện này, nghiêm mặt nói: " Biết." ngón tay tức tối tóm lấy góc áo của mình.
"Trước mắt ba người này có một người phù hợp với những điều kiện ngày đó ngươi nói.". Lã Mông nói: "Trẫm gọi ngươi tới, chính là muống cho ngươi xem một chút văn chương của hắn."
Thật sự có người cùng Thư Điện hợp so sánh? Tuyên Thành ngạc nhiên, trên tay tiếp nhận bài thi của thám hoa. Nàng trước tiên liếc mắt nhìn tên của người thi Thư Thận, nàng không quen biết.
Tiếp đó, nàng vuốt tay lên mặt chữ, chữ viết đập vào mắt của nàng, lập tức nhận ra đây là thuộc về ai.
Nàng thất thần, trong đầu xoẹt qua rất nhiều ý nghĩ kì quái.
Nàng cho tới nay đều cho rằng, chính mình đối với Thư Điện hợp chỉ là nhất thời có hảo cảm, cũng rõ ràng trong lòng hai người xa cách bao nhiêu, cũng không ôm ấp gì với mối quan hệ của hai người.
Đang bị cấm trong cung bao nhiêu ngày tháng, nàng nỗ lực dùng thời gian quên đi phần tình cảm này.
Đã rất lâu rồi hai người không có gặp mặt nhau, khoảng cách ngày càng xa, lại nghĩ tới Thư Điện hợp, tựa hồ không còn có gì đặc biệt, cùng người bình thường cũng không khác là bao.
Nhưng mà sau khi giải trừ cấm túc, nàng cũng không kích động đi tim hắn.
Ngay khi nàng đã sắp đạt được mục đích của chính mình, thì Thư Điện hợp câu đố này lại xuất hiện trước mắt nàng.
Nàng không biết tại sao Thư Điện hợp lại đổi tên là Thư Thận, thế nhưng nàng xác nhận người này chính là Thư Điện hợp.
Vẻn vẹn bút tích quen thuộc, liền để nàng tâm dang yên lặng hồi lâu, lần thứ hai dậy sóng.
Tình cảm tựa tro tàn lạ bắt đầu cháy lên, phản phệ nuốt hết tâm trí của nàng.
"Trẫm muốn điểm hắn làm Phò Mã của Tuyên Thành, Tuyên Thành nghĩ sao?" Lã Mông thăm dò hỏi.
Lã Mông thấy rõ tất cả, cho rằng là nàng không chịu đáp ứng, ngữ khí tăng thêm nói: "Trẫm nói rõ mất lòng trước được lòng sau. Ngươi không cần vọng tưởng kéo dài hôn sự thêm. Nếu ngươi đối với người này còn không hài lòng, trẫm không thể làm gì khác là chọn những người kia, so với hắn còn kém hơn..."
"Nữ nhi bằng lòng Phụ Hoàng làm chủ." Tuyên Thành bỏ lại sáu chữ này cùng với bài thi. Xoay người chạy mất dép.
Trước khi nàng rời khỏi thư phòng, vành tai trắng nõn ửng đỏ, hông qua khỏi được ánh mắt sắc bén của Hoàng thượng.
Đây là nàng đang xấu hổ? Lã Mông chưa từng gặp bộ dạng này của nữ nhi nhà mình. Hắn kinh ngạc suýt chút nữa giật rụng hết tròm râu của mình.
Xem ra sự tình đã được nàng đồng ý, hắn cũng không biết được vì sao nữ nhi của mình lại nảy sinh xuân tâm.
Tất cả sự tình của thế gian, cũng giống như từ nơi xa xa đang giấu một bàn tay lớn, đem vận mệnh của mỗi người sắp đặt vào với nhau.
Mặc dù người này có muốn hay không, cũng không thể làm gì khác.
Thư Điện Hợp từ một tên vô danh, bách tính tầm thường, lắc mình biến hóa thành tân Thám Hoa Lang, trong một thời gian ngắn.
Nàng mặc áo bào đỏ, đầu đội mũ kim hoa cánh chuồn. Eo buộc đai ngọc, được tung hô, cất bước cưỡi mã đi trên đường.
Hai bên bách tính hoan hô, một làn sóng lại tiếp một làn sóng, trong đó cũng có người thán phục dung mạo tựa thiên tiên của Thám Hoa Lang.
Là vinh hạnh của thiên tử ban ân xuống. Vinh quang này là nàng nỗ lực mà đạt được. Thư Điện Hợp vốn là người không quan trọng lắm về mọi chuyện bên ngoài, tay nàng nắm chặt dây cương ngựa.
Tại lần đăng Khoa tam giáp này. Thư Điện Hợp là người có dung mạo xuất sắc nhất.
Khuôn mặt nàng sáng sủa, nổi bật rạng rỡ, dưới y phục của Thám Hoa Lang trên người, lại giống như là trời sinh ra y phục này để cho nàng mặc vậy.
Trên người nàng khí chất thanh nhã thoát tục, thân thể gầy yếu lung lay trên yên ngựa, sống lưng thẳng tắp, tỏa ra sự trẻ trung nhưng không có khoa trương, nội tâm rất nội liễm.
Không nói tới Trạng nguyên cùng Bảng nhãn, cũng coi như nam tử của toàn Đại Dự này, thậm chí cả nữ nhi. Dung mạo xinh đẹp, phong lưu phóng khoáng, cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, vì lẽ đó nên dân chúng vây quanh ánh mắt tất cả đều hướng tới nàng, danh tiếng bay xa.
Chen lấn trong đám người không có ít những tiểu nương tử chưa kết hôn, đối với vị Thám Hoa Lang này vừa gặp đã thương, không để ý rụt rè, kêu gào lên đời này nhất định phải gả cho Thám Hoa Lang.
Thư Điện Hợp đôi khi ngẫu nhiên nghe được những lời này, trên mặt mỉm cười không thể nói được gì, sống lưng cứng đờ.
Sau khi đi dạo một vòng phố, theo thường lệ, Phùng Chính cùng nàng ngồi chung một chiếc xe ngựa của phủ thừa tướng đi dự tiệc Quỳnh Lâm Yến.
Phía trước của xe ngựa treo đèn lồng " Phó Quỳnh Lâm Yến" bốn chữ, theo xe ngựa mà loạng choạng đi.
Màn đêm vừa buông xuống, chính là thời khắc của kinh thành, người đông tắc nghẽn, nưng vì trước xe ngựa đã treo đèn, nên dễ dàng di chuyển hơn, mọi người thấy xe rước Thám Hoa cũng tự động nhường đường, nên xe ngựa một đường thông suốt đi tới.
Ở trên xe ngựa, Phùng Chính còn đang vì Thư Điện Hợp không có đỗ Trạng nguyên, cảm thấy tiếc nuối và trong lòng bực tức, thậm chí bắt đầu hoài nghi ánh mắt của Hoàng thượng.
Thư Điện Hợp nguyên bản cười cười không nói, một bên nghe Phùng Chính nói những lời cấm kị, vội vã dừng lại lời hắn nói, nàng nói: "Phùng huynh cẩn thận lời nói, có những lời không thể nói bậy được."
Phùng Chính không sợ, trên xe ngựa cũng chỉ có hai người bọn hắn, bên ngoài tiếng bánh xe cùng người ồn ào, việc nói ở bên trong, có nói cái gì, bên ngoài cũng không thể nghe rõ được.
Chỉ là Thư Điện Hợp nhắc nhở như vậy, hắn cũng nên cẩn thận.
Nhìn qua thấy Thư Điện Hợp nhận danh hiệu Thám Hoa rồi, cũng không có tiếc nuối gì vì bỏ lỡ trạng nguyên, hắn vẫn cứ không tin, hỏi: " Thư huynh, lẽ nào không cảm thấy tiếc, chính mình không đạt được vị trí Trạng nguyên sao?"
Thư Điện Hợp cười lắc đầu một cái, nói: "Ta đã thấy đủ."
"Thấy đủ?" Phùng Chính nghi vấn.
Ta chỉ dự định đỗ một chức quan, có thể đi vào Hàn Lâm viện là tốt rồi. Chỉ cần đi vào đó, nàng liền có thể tiếp xúc được những văn sử kia, để điều tra oan tình của phụ thân.
Thời điểm tới Kim lư diện, nàng nghe được tên của mình cùng danh hiệu Thám Hoa Lang được đọc nối tiếp nhau, trong lòng rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, nhiều ngày trong lòng lo lắng đều được thả xuống.
"Nếu thật sự ta thi đậu Trạng nguyên, đạt được Tam nguyên cập đệ. đến lúc đó sẽ hấp dẫn được nhiều ánh mắt nhòm ngó. Lại như Phùng Thừa tướng đã nói càng là người chức to càng dễ bị bắt bẻ. Trên chốn quan trường phức tạp ấy, chỉ lo thân mình còn vất vả, cũng khó khăn muôn phần."
Phùng Chính nghĩ Thư Điện Hợp chí hướng không xa, hắn cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nói: " Thư huynh, lấy năng lực của huynh, nếu dự định chỉ là như vậy, chẳng phải lãng phía chính mình một thân tài năng sao? Ta cảm thấy Thư huynh ánh mắt nếu nư muốn nhì tới vị trí Tể chấp kia, cũng không quá đáng."
"Người đọc sách người nào không muốn một bước lên mây, vì thiên hạ mà lập công, vì ách tính mà mưu phúc lợi?"
Đúng dịp, Thư Điện Hợp là cái người độc nhất có thể dễ dàng đạt được những việc này. Nàng cũng không có tranh luận lại với Phùng Chính, cũng không cần nói mấy lời nói dư thừa, không phải ai cũng đều có thể trở thành tri kỉ của lẫn nhau. Nàng cũng không muốn đem thân thế của mình nó cho Phùng Chính biết, nên cũng không thể bắt hắn hiểu cho mình được.
"Không nói đến việc của ta nữa, Phùng huynh ngày sau đi vào quan trường, có tính toán gì không?" Nàng khéo léo chuyển chủ đề.
Lần này Phùng Chính thi đình, thành tích cùng Thi hội không có cách biệt mấy, cũng là đứng thứ mười, chức quan thất phẩm vững vàng có được trên tay.
Lại nói tới chính mình, Phùng Chính cười hì hì: "Ta làm sao có thể cùng Thư huynh so sánh được, ta thật sự cũng chỉ được một chức quan, không mượn ánh sáng của phụ thân là tốt lắm rồi..."
Đã đến Quỳnh Lâm Yến, vị trí trạng nguyên bị cướp đi ánh sáng, cũng bởi vì nhị công tử của Phủ thừa tướng đã đến, thân phận cao quý người người chào hỏi, mặt của trạng nguyên đen thêm một phần.
Thư Điện Hợp trong đầu dự định chỉ là một tiểu nhân vật, không muốn nổi bật, mặc dù nàng đã che giấu chính mình là Thám hoa lang, nhưng vẫn bị phát hiện, hấp dẫn tới không ít những nịnh hót, nịnh bợ, bởi vậy kết bạn cũng không ít những tiến sĩ chờ được phong quan.
Ngắn ngủi thời khắc qua đi, sinh hoạt thường ngày lại quay về quỹ đạo bình thường.
Sau khi Thư Điện Hợp chờ được phong quan, nàng muốn tìm một cái viện nhỏ ở ngoài để sống, muốn rời đi phủ thừa tướng. Tuy rằng ở phủ thừa tướng có hạ nhân hầu hạ, Phùng Chính cũng thi thoảng tìm nàng tán gẫu giải buồn, Phùng Hoán Sâm cũng chưa từng bạc đãi nàng, thế nưng dù sao cũng là ăn nhờ ở đậu, nợ quá nhiều ân tình, lại không thể thỏa mái thích hợp ở lâu dài.
Trong lúc đó Phùng Chính tới tìm nàng, đơn giản là nói chuyện phiếm một hai câu, phụ họa tương lai của hắn, nói chuyện xem sau này trên chốn quan trường làm sao làm việc.
Nàng đầy chờ mong lại bộ phong nàng vào Hàn Lâm viện, sau đó nàng có thể tiếp túc được những sử văn kia, điều tra những việc có liên quan tới cha mình.
Nào ngờ xuất hiện một đạo thánh chỉ, làm rối loạn toàn bộ kế hoạch của nàng.