Thư Điện Hợp vốn muốn có ý cự tuyệt ý tốt của Tuyên Thành, nhưng nghĩ lại. Chính mình lại là thường dân bách tính, không có bái thiếp, cũng không có thân phận gì, cũng không có thứ gì ngoài một phong thư liền muốn gặp mặt thừa tướng cao cao tại thượng, chẳng phải là chuyện viển vông sao?
E sợ chưa tới cửa của phủ thừa tướng. Trước tiên bị người đánh đuổi ra.
Cũng là nàng sơ sẩy, trước tiên không nghĩ tơi việc này, nhưng hiện tại đúng lúc tỉnh ngộ rồi, thì sẽ không muộn.
Sau khi suy nghĩ thông suốt, nàng liền không từ chối ý tốt của Tuyên Thành, nói: " Cố thân của sư phụ tên Phùng Hoán Sâm, là đệ đệ của sư phụ, trong triều làm quan nhiều năm, bây giờ đã là thừa tướng. Thảo dân mục đích lần này tới đây, chính là muốn báo cho hắn việc sư phụ đã qua đời, khiến hắn đừng quá mong nhớ."
"Phùng lão đầu?" Tuyên Thành là bởi vì kinh ngạc mà hơi há miệng nhỏ, hai con mắt chuyển động suy nghĩ.
Phùng Hoán Lâm, Phùng Hoán Sâm, hai người này tên chỉ sai một chữ.
Nàng biết được tên tục danh của thần y thì liền cảm thấy giống như đã từng quen biết, mà không có để ý mà suy nghĩ kĩ, không nghĩ tới hai người này dẫu có đánh nhau tám trăm cây không tới lại là thân thân huynh đệ.
Thư Điện Hợp thấy nàng không có trực tiếp đồng ý, cho rằng đối phương có cái gì bất tiện, nói: "Công chúa nếu không có cách nào giúp thảo dân việc này, cũng không sao..."
"Không phải..." Tuyên Thành lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu một cái, nói: "Chỉ là không có ngờ tới Thần y cùng với thừa tướng lại có tầng quan hệ này."
"Thảo dân lúc mới đầu nghe sư phụ nói đến quan chức của Phùng thừa tướng, cũng thật là kinh ngạc. Sư phụ từng nói, hắn cùng đệ đệ mất liên lạc qua thư nhiều năm, không biết đối phương bay giờ tình huống thế nào rồi, thảo dân sau đó cũng trải qua nhiều thăm hỏi cũng mới biết được việc chức quan của thừa tướng. Công chúa không ngờ tới, cũng là chuyện thường tình." Thư Điện Hợp nói.
Tuyên Thành bị nàng nói thuyết phục, không xoắn xuýt trực tiếp đồng ý. Tuy rằng mang Thư Điện Hợp đến phủ thừa tướng bái kiến khiến nàng sẽ bại lộ việc tự ý trốn xuất cung. Thế nhưng nàng không đành lòng nhìn thấy Thư Điện Hợp thất vọng, liền dựa theo lẽ thường mà làm việc, hậu quả có thể tính sau, nàng đem lo lắng trong đầu quen hết đi.
Giải quyết được chuyện phiền não trong lòng, Thư Điện Hợp trong lòng vui vẻ, như băng sơn ngàn năm hòa tan, khuôn mặt nhu hòa đi rất nhiều, đứng dậy đối với Tuyên Thành vái nói: "Đa tạ công chúa đã giải quyết vấn đề khẩn cấp của thảo dân."
Tuyên Thành vừa nghe, hết sức nghiêm mặt, hừ một tiếng nói: " Đó là chuyện đương nhiên. Bản công chúa lên trời xuống đất, không có gì là không thể làm được.". lét lút vểnh cao cái đuôi lên trời, nàng hận không thể để Thư Điện Hợp nói nhiều thêm với mình vài câu. Chỉ là bộ mặt không có thể hiện ra. Nàng rất giời ngụy trang về điểm này.
Thư Điện Hợp quan sát nét mặt của Tuyên Thành, lại không nhìn ra gì cả, ý cười từ trong lồng ngực lan tới trên mặt, vứt bỏ thành kiến trước kia nói: " Công chúa thật đúng là cứu tinh của thảo dân"
Editor: trời ơi ai trước đó nói người ta là khắc tinh vật Thư đại phu. Giời lại là phúc tinh rồi à. mấy chốc là vợ luôn hả.
Nàng mỉm cười trên má hiện ra núm đồng tiền, suýt chút nữa chói mù mắt của Tuyên thành. Đây là lần thứ nhất Tuyên Thành nhìn thấy vẻ mặt này của Thư Điện Hợp.
Thư Điện Hợp thật sự rất đẹp mắt, đầu tiên nhìn thấy hắn trên núi nàng đã được lĩnh giáo qua, nhưng không nghĩ tới người này cười lên vậy mà làm cho người ta kinh tâm động phách.
Thân cao bảy thước, đôi mày anh khí, răng trắng, môi mỏng, ánh mắt thanh minh nhìn vào giống như có dòng suối nhỏ trong vắt, thế gian bất kì tà vật nào nếu nhìn vào mắt hắn đều có thể bị bức lùi lại. Khí tức vây quanh nho nhã không thể nói ra hết được. Hắn bỗng nhiên liền nở nụ cười, liền thẳng tắp mà nhìn nàng, giống như băng ngàn năm mới tan, diệt hết xa cách, giờ khắc này nàng cùng với hắn không có quân thần, cũng không có khoảng cách nam nữ.
Hắn....có được quá đẹp đẽ
Nếu hắn là nữ tử, tất nhiên là dáng vẻ nghiêng nước nghiêng thành, nàng thiếu chút nữa không nhịn được hoài nghi giới tính của người trước mặt này.
Nghĩ đến trước kia người của Thượng y cục ngày đó nói với nàng. Trong đầu nàng lục tìm tòi ngôn ngữ trong sách vở không có từ ngữ nào miêu tả được nét đẹp của hắn, nàng nói: " Thư Điện Hợp có vẻ đẹp không ngôn ngữ nào có thể miêu tả được."
Vẻ mặt của nàng ngơ ngác, đầu óc nhất thời khôn khống chế được, liền đem lời nghĩ trong lòng nói ra: "Ngươi nên cười nhiều một chút."
"?"
Nàng nói chuyện không rõ ngôn ngữ, để Thư Điện Hợp vẻ mặt mờ mịt mê hoặc.
"Khụ." lời đã nói ra, như bát nước hất đi không cách nào thu hồi lại, Tuyên Thành mạnh mẽ che giấu nói: "Không có gì."
Trong lòng thầm mắng một câu, Yêu nghiệt!
Mỹ nhân ra sao, chính mình chưa từng thấy sao? Nào là họa yêu, nam nữ, giả vờ thanh cao, quyến rũ động lòng người, bên trong tẩm cung của phụ Hoàng cũng không thiếu, còn là rất nhiều. Nàng không chỉ nhìn thấy mà không có cảm giác gì, còn muốn ghét bỏ nói dong chi tục phấn, không biết cấu hổ.
Mà người trước mặt này cũng chỉ là khẽ mỉn cười, liền để cho mình mặt đỏ tim đập nhanh.
Thư Điện Hợp mặc dù nhìn thấy cử chỉ của Tuyên Thành, cũng qua loa không nói gì, nàng cười như không cười nhìn Tuyên Thành.
Trà đã lạnh. Tuyên Thành bưng lên cũng không sợ bỏng lưỡi như nãy nhẹ nhàng nhấp một ngụm, chớp mắt lại có vẻ tự nhiên, nói: "Cùng phùng thừa tướng báo tang xong, ngươi dự định đi con đường nào?"
Ý tứ chính là sư phụ của Thư Điện Hợp đã không còn nữa, hắn có phải là nên suy tính chuyện của chính mình.
Trong mắt của Thư Điện Hợp. Hiện nay nàng cùng công chúa chỉ là quen biết hời hợt, cũng không muốn để công chúa biết được dự định của mình, lấy lệ nói; "Thảo dân vẫn chưa có ý nghĩ đến."
"Ngươi.... có muốn hay không vào trong cung." Tuyên Thành không rõ ý vị, quanh co lòng vòng hỏi.
Thư Điện Hợp cho rằng ý tứ của nàng nói là vào cung, đơn giản là tiến vào thái y viện, dùng sức lực cống hiến cho Hoàng thất, khéo léo từ chối, nói: "Thảo dân muốn trước tiên hoàn thành tâm nguyện của su phụ. Đi một bước xem một bước."
Thái y viện là nơi dù là mê hoặc người, nhưng cũng không có cùng quan lại trên triều gặp nhau, còn phải lúc nào cũng ở bên trong trông coi, hạn chế hành động, không hề tự do. Nếu muốn điều tra thân thế của chính mình, tất không thể buộc mình ở cái viện kia.
Nếu Thư Điện Hợp dã nói như vậy, Tuyên Thành cũng không có ý hỏi thêm gì nữa, ấn uống rung động trong lòng.
Một chén trà thấy đáy, nàng nghĩ sắc trời không còn sớm, chậm chút nữa nàng còn muốn kịp chạy về cung, không nên trì hoãn nữa, thỏa mái đặt chén xuống nói; "Việc này không thể chậm trễ, bản cung vậy thì dẫn ngươi đi phủ thừa tướng, gặp gỡ Phùng lão đầu."
Thư Điện Hợp đứng lên theo Tuyên Thành, lời nói nhỏ nhẹ:
* " Vừa nãy công chúa có việc gì không, thảo dân nhất định sẽ làm hết sức."
* ý là vụ bỏng lưỡi vì trà nóng á
Tuyên Thành thân thể cứng đơ, ngưng mắt thấy hắn thần sức tự nhiên, tựa như nói tới một sự việc không quá quan trọng. Chính mình không ngờ lại đỏ mặt, từ tai đến cổ. Dọc theo sống lưng đến tận gót chân.
Vẫn là để cho hắn nhìn thấy.
Chỉ vì một câu hỏi kia của Thư Điện Hợp, mà sau khi Tuyên Thành ra khỏi trà lâu, liền vùi đầu bước nhanh về phái trước, có ý muốn bỏ rơi một thân xấu hổ.
Nàng càng chạy càng nhanh, cũng mặc kệ Thư Điện Hợp đuổi tới kịp hay không, cuối cùng dĩ nhiên dùng tới khinh công mà đi.
Thư Điện Hợp không rõ nàng làm sao, bất đắc dĩ, đuổi theo sau nàng.
Hai người một người đuổi theo, một người đến. Một thân khinh công phiêu dật, nhảy trên nóc nhà cũng chỉ thời gian một chén trà nhỏ là tới của phủ thừa tướng.
Không ngoài dự liệu của Thư Điện Hợp, trước cửa của phủ thừa tướng, nhìn thấy hai tướng lĩnh canh gác, mà nhìn thấy hai người, mặc kệ thân phận dơ thương ngăn cản, quát lên: "Người tới phương nào?"
Tuyên Thành không nói một lời lấy ra kim bài nạm ngọc tượng trưng thân phận, thì Thư Điện Hợp cũng đáp chân xuống đất.
Bọn thị vệ nhìn thấy công chúa giá lâm, cho nhau một ánh mắt trao đổi, người thì hướng vào trong phủ thông báo, người thì mời bọn họ vào trong phủ.
Thư Điện Hợp vừa tới cửa phủ thừa tướng còn chưa kịp liếc mắt nhìn đã bị Tuyên Thành kéo vào.
Đối đãi hai người ở phòng khách lớn. Tuyên Thành lập tức nới lỏng tay áo của Thư Điện Hợp ra, lắc mình cùng hắn giữ khoảng cách nhất định.
Thư Điện Hợp: ".......?"
Thư Điện Hợp đối với bộ dáng phản ứng kì quái của Tuyên Thành không tìm ra manh mối, há mồm định hỏi. Vừa vặn Trường sử của phủ thừa tướng ra đón, ngăn lại lời nàng muốn nói.
Trường sử cũng tiếp vài vị quan to có giao tình với phủ thừa tướng, há có thể không nhân ra vị Tuyên Thành công chúa được đương kim thánh thượng sủng ái nhất. Cho dù đối phương đang mặc nam trang vẫn bị con mắt khôn khéo của hắn nhận ra thân phận.
Hắn bước nhanh tới trước mặt của Tuyên Thành cung kính qùy xuống mà thi lễ: "Không biết công chúa điện hạ đại giá quang lâm, tiểu nhân chưa từ xa nghênh đón, xin công chúa trách phạt."
"Đứng dậy đi." Tuyên Thành vắt tay ra sau lưng, bưng một bộ dáng công chúa cao quý, không khách khí ngồi xuống ghế chủ tọa. Cùng trước mặt của Thư Điện Hợp tựa hồ trước mắt như hai người khác nhau
Trường sử cảm ơn, đứng dậy. Lúc này nha hoàn của phủ thừa tướng cũng bê trà vào.
Trường sử tiếp nhận, đến trước mặt Tuyên Thành cung kính dâng lên "Mời công chúa uống trà."
Tuyên Thành trước đó ở trà lâu đã uống no rồi, không có khẩu vị để uống tiếp, đi thẳng vào vấn đề: "Chủ nhân của nhà ngươi hôm nay có ở trong phủ không?"
Trường sử nghe vậy lộ vẻ mặt khó xử: " Công chúa đến không khéo, thừa tướng hôm nay vào cung yết kiến Hoàng thượng, chưa có trở về." dứt lời, hắn khom người đứng bên cạnh Tuyên Thành, ý tứ rõ ràng Thư Điện Hợp không phải là cái nhân vật gì quan trọng.
" Ồ." Tuyên Thành nhìn về phía của Thư Điện Hợp, nhìn ra trong mắt hắn có vẻ tiếc nuối. Nàng lại không muốn hắn trắng tay trở về, hướng hỏi: "Cái kia phùng thừa tướng khi nào sẽ trở về?"
"Bình thường vào lúc này, thừa tướng cũng đã sớm trở về nhà. Hôm nay chậm chạp chưa về, có lẽ trong cung còn có việc trì hoãn. Tiểu nhân không dám phát ngôn chính xác canh giờ nào thừa tướng trở về đúng, xin công chúa thứ tội." Trường sử trả lời.
"Không biết công chúa đột nhiên đến đây, tìm thừa tướng là vì chuyện gì? Nếu như công chúa bất tiện đợi lâu, tiểu nhân thay ngài truyền đạt lại."
"Cũng không phải bản cung có việc..."
Thư Điện Hợp tiếp nhận câu nói của Tuyên Thành, đứng lên nói: "Là thảo dân có việc đến bái kiến Phùng Thừa tướng."
Trường sử xoay người nhìn, trong mắt lộ rõ vẻ mặt khó có thể tin nổi.
Thảo dân thân phận của dối phương quả nhiên như hắn dự liệu, nhưng có thể đến cùng công chúa, quan hệ cũng không phải nhỏ.
Ngày thường đối với những người này, hắn xem thường để vào mắt. Lúc này có công chúa tọa trấn, hắn đối đãi với Thư Điện Hợp có chút khách khí, không tức giận nói: "Không biết các hạ là vì chuyện gì mà bái phỏng thừa tướng nhà ta?"
"Thảo dân được cố thân của Phùng thừa tướng nhờ vả, đến thăm hỏi thân thể của Phùng thừa tướng, cũng đưa cho thừa tướng một phong thư." Thư Điện Hợp từ trong tay áo móc ra thư của sư phụ đưa cho nàng, giao cho Trường sử.
"Cố thân." Trường sử tay nhận thư của Thư Điện Hợp. Thấy trong thư không e dè mà nhắc tới đại danh của thừa tướng nhà mình, có hơi nhướng mày, nói: " Ủy thác cho các hạ là quan hệ cố thân như nào vơi thừa tướng nhà ta?"
"Huynh trưởng."
Trường sử biết rõ trên dưới của phủ thừa tướng, cùng với gia cảnh, nhưng chưa từng nghe tới thừa tướng có huynh trưởng. Trong lòng nghi ngờ không thôi. Ở trong đầu tìm tòi đối sách, quay về phía Tuyên Thành cười nói: " Thân thể thừa tướng nhà ta rất tốt, chỉ là tiểu nhân nông cạn, chưa từng nghe nói thừa tướng nhà ta có huynh trưởng..." ám chỉ đối phương có phải tìm lộn người.
Tuyên Thành nghe ra hắn ý tại ngôn ngoại, dùng tay miết nắp trà trên miệng cốc, con mắt cũng không thèm ngẩng lên, toát ra lạnh buốt, lạnh lùng nói: "Hắn nói có, chính là có."
Trường sử sững sờ, lập tức đáp lại nói: "Tiểu nhân rõ ràng, sau khi thừa tướng trở về, sẽ đem phần tin tức này nói cho thừa tướng biết."
.....
Editor: chồng ta nói có chính là có. Vớ vẩn đem chém hết. chưa gì công chúa đã tính nóng như kem, bào vệ phò mã rồi.
Tuyên Thành: ngươi nam, ta nữ = ái tình
Thư Điện Hợp: ngươi nữ, ta nữ, quen biết hời hợt không sai
Thư Điện Hợp: công chúa muốn thảo dân vào cung làm gì?
Tuyên Thành: ta xem người mặt mũi cũng không tệ, an bài cho ngươi làm công công đi.
+
Thư........... Ngươi có phải chỉ nhìn thấy mỗi gương mặt ta.