Tu Tẫn Hoan

Chương 2: Hạ mã uy




" Không được."

Tuyên Thành xưa nay là kiểu người không thèm hiểu hay không nhưng có một đạo lý nàng vẫn biết, "dưa hái xanh thì không ngọt"

Nếu như mạnh mẽ bức bách đối phương thì chính mình không có lợi. Không khéo lợn lành lại chữa lợn què.

Đến thời điểm vào cung chữa trị, đối phương chỉ cần đổi một phương thuốc không khéo phụ hoàng lại mất mạng.

Nàng thu lại tính khí, thở dài trong lòng quyết tâm, nhất định phải mời được thần y về chữa bệnh cho phụ hoàng.

Thị vệ cúi đầu hướng nàng hỏi ý kiến: " Công chúa bây giờ tính sao.."

Nàng ra lệnh: " Ngay tại chỗ này, dựng lều trại nghỉ ngơi".

Nàng không tin, thần y cả đời sẽ không ra ngoài, chỉ cần hắn đi ra khỏi cửa sẽ có cơ hội gặp hắn, thuyết phục hắn hồi cung chữa bệnh cho phụ hoàng.

" Nhưng là nàng thật sự rất lo lắng, Thái Tử truyền tin thời gian của nàng không còn nhiều..."

" Nàng nghĩ, không còn nhiều cũng vẫn phải chờ." biết đâu có kì tích.

Ban đêm.

Mây đen gió lớn, gió thổi qua rừng trúc, cây trúc san sát gió thổi tạo ra tiếng kêu xào xạc.

Trang viện ở bên ngoài đất trống, lửa trại đốt lên hừng hực tiếng nổ lách tách của củi khô. Dù sao vẫn còn là mùa đông, ban ngày có ánh mặt trời chiếu sáng ấm áp không cảm thấy lạnh lẽo, nhưng màn đêm buông xuống, nhiệt độ giảm xuống lại là rưng núi hoang vắng.

Tuyên Thành ngồi bên đống lửa, vẫn cảm thấy hơi lạnh phả vào người xâm nhập vào trong cơ thể, lạnh lẽo, nàng ôm chặt lấy cánh tay mình, không khỏi rùng mình.

" ở ngoài hoàng cung, cơ sở bất tiện, thiếu thốn, công chúa ủy khuất chịu thiệt thòi.". thị vệ thấy nàng lạnh, đưa cho nàng một bịch găng tay.

"Không việc gì.". Tuyên Thành tiếp nhận ý tốt của hắn.

"Nếu như không có việc gì. Công chúa đi nghỉ sớm một chút, nơi này đã có thần bảo vệ."

Tuyên Thành lắc đầu một cái, từ chối ý kiến nghị của hắn.

Cứ như vậy, thị vệ cũng không giám có ý kiến gì nữa, hắn đi lại vài vòng nhặt thêm ít củi bỏ vào đống lửa cháy, ngày càng cháy to.

Ở một chỗ khác cách đó không xa. Tiếng nói chuyện của hai ba thị vệ vọng đến, nhưng tử viện kia lại tĩnh mịch, giống như là không có ai ở trong.

Tuyên Thành nghĩ trước khi rời kinh, phụ hoàng của nàng nằm trên long sàng dáng vẻ già nua khổ sở, còn có ngự y bắt mạch, mặt mũi trầm xuống bất đắc dĩ lắc đầu. Đáy lòng nàng lại thấp thỏm bất an. Lòng như có ngọn lửa đang thiêu đốt.

Nàng cùng Thái Tử hoàng huynh từ nhỏ đã mất mẫu thân, phụ hoàng tuy là thiên tử vua của một nước, bận trăm công nghìn việc, thế nhưng chỉ cần hắn có thời gian, hắn sẽ lại bên cạnh họ, tìm cung nữ ma ma tốt nhất hầu hạ bọn họ. Hắn chỉ sợ hắn bận rộn lại sơ sẩy bọn họ có việc gì.

Nàng không thể nào tưởng tượng được nếu mất đi phụ hoàng, nàng nên phải làm sao, còn có ai gối đầu, ôm nàng dỗ dành, để cho nàng làm nũng, dung túng nàng mọi chuyện khi nàng gây rối.

Tuyên Thành viền mắt ửng đỏ, bên trong cảm thấy ẩm ướt, nàng giât mình vội vã nháy mắt vài cái, đem nước mắt nuốt vào trong. Quay đầu đi hướng khác.

Hơn nửa tháng nay, nàng bỏ ra rất nhiều thời gian và sức lực, đáng tiếc cánh cửa gõ kia luôn khép chặt, chỉ cách thần y một bức tường, nàng lại bị cự tuyệt ở bên ngoài này. Không biết phải làm sao.

Nàng chỉ có thể ở trong lòng yên lặng khẩn cầu, hi vọng phụ hoàng có thể kiên trì thêm một khoảng thời gian nữa, chỉ cần qua một khoảng thời gian nữ, nàng nhất định sẽ thuyết phục được thần y, theo nàng hồi cung chữa bệnh.

Tuyên Thành đôi mày thanh tú nhíu lại, hai mắt ngây ngốc nhìn đống lửa đang cháy, đột nhiên có một thanh âm đánh gãy suy nghĩ của nàng: "Công chúa không cần quá mức lo lắng, Hoàng Thượng cát nhân thiên tướng con của trời, nhất định sẽ bình an vô sự:"

Nàng nhìn về phía người đang lên tiếng, mặt hắn bị lửa trại hơ hồng, người kia ý thức được công chúa đang nhìn mình, cổ họng khô khốc, tim đập rộn ràng mang theo căng thẳng, hắn lại nói: " chỉ cần chúng ta đem thần y về, hoàng thượng nhất định sẽ khỏe lại."

Tuyên Thành suy nghĩ một lát, nhìn hắn đang ngồi phía đối diện mình, hỏi: " Ngươi tên là gì?"

" Bẩm công chúa, thần tên Sài Uy Long." thị vệ đáp

Lần này xuất cung ra ngoài làm việc trọng đại không mang theo cung nữ hầu hạ, đều mang thị vệ làm tùy tùng, trong ngoài chăm sóc nàng. Là những người thận trọng, quy củ, có thể dùng được.

" Sau khi ngươi trở về, ngươi chính là người của bản công chúa."

" Đa tạ công chúa!". Sài Uy Long thụ sủng nhược kinh, chắp tay quỳ xuống đất khấu đầu tạ ân.

Ngày thứ 2, mặt trời mọc lên từ phía đông chuyển lặn qua phía tây. Đoàn người ở trước cửa viện đợi cả mọt ngày, bên trong sân vẫn không có động tĩnh, vừa không có ai đi ra, lại chẳng thấy ai đi vào.

Ngày thứ ba, Thái Tử từ trong cung gấp gáp gửi thư thúc giục thuộc hạ càng nhanh càng tốt gửi thư cho công chúa, Tuyên Thành cầm thư trong lòng lo lắng, sau khi xem xong, mặt mũi tái nhợt, mím môi cắn đến ra máu.

Hoàng thượng tính mạng đáng lo, chỉ sợ không kiên trì được thêm mấy ngày, thái tử muốn nàng lập tức hồi cung.

Nàng tức giận, không nhẫn nhịn được đem thư quẳng xuống đất, trực tiếp lao đến trước cửa viện, một quyền tàn nhẫn đấm lên cửa.

Một quyền lại một quyền cứ thế nện lên, tay dần biến đỏ,trong chớp mắt trầy da chảy máu.

Hôm nay mặc kệ thế nào, nàng nhất định phải gặp được cái người gọi là thần y này.

" Công chúa" sài long uy cả đám thị vệ cùng nhau quỳ xuống thỉnh cầu.

" Hoàng thượng long thể nguy hiểm, xin công chúa cho thần xông vào!"

Mấy ngày nay bọn thị vệ vừa chờ mong, vừa lo lắng. Mặc kệ trong sân có bao nhiêu người, lần này cùng công chúa đến đây đều là các thị vệ cao thủ trong cung, phần thắng không cần nói cũng biết trước.

Thị vệ được huấn luyện vừa thô lại vừa thẳng, miễn là công chúa ra lệnh một tiếng, bọn họ ngay lập tức đạp tan cánh cửa viện kia ra, cái gì cũng không quan tâm, cũng phải đem cái người gọi là thần y kia áp giải về kinh thành.

" Chủ nhân không đồng ý, khách liền muốn phá cửa mà vào, đây chẳng phải giống quân trộm cướp à?"

Lại là âm thanh này, Tuyên Thành vừa nghe thấy vừa nghiến răng nghiến lợi.

" Tôn sư phụ đến cùng mà muốn thứ gì? Bất kể thứ gì chỉ cần có thể cứu phụ thân tại hạ một mạng, tại hạ sẽ dâng hai tay đưa lên." Tuyên Thành khàn cả giọng gằn hỏi.

Tuyên Thành không biết rằng, chính mình nói những lời ấy, người bên trong viện lại nghe thành nàng đang sỉ nhục sư phụ hắn

Trong viện chốc lát trầm mặc, sau đó lại nói: " Sư phụ ta không giống các ngươi tưởng tượng lòng tham không đáy. Xin khuyên các vị vẫn là mau chóng rời đi, bằng không đừng trách tại hạ vô lễ." nói cách khác, đây chính là khuyên các nàng không cần uổng công, bằng không sẽ không nể tình.

Tuyên Thành nào có phải người dễ dàng bỏ cuộc, nhưng nghĩ người trong viện lãnh mạc không cảm xúc, trong lòng bắt đầu tức giận cuồn cuộn, nắm đấm trên cửa lại nặng nề gõ xuống hai lần, còn chê không đạp thêm một cước cho hả dạ, trong lòng căm phẫn, lửa giận đùng đùng.

Không biết từ nơi nào bay ra một đám ngân châm, phụt một tiếng, kèm theo túi phấn thảo dược, phấn rơi loạn xạ trên đỉnh đầu người ngoài sân. Sài long uy kinh hô một tiếng.

" Công chúa cẩn thận!" Sài Long Uy lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng hai tư thế, mở áo choàng của mình ra, che lên đỉnh đầu Tuyên Thành.

Thị vệ ai cũng không nghĩ đến sẽ xảy ra tình huống này, ngoại trừ Tuyên Thành được sài long uy bảo vệ, trong viện đám thị vệ ai nấy ít nhiều đều dính bột phấn, sài long uy vì đỡ che cho nàng, hắn một thân bột phấn đầy người.

Bột phấn lúc đầu dính trên người không có hiện tượng gì, nhưng sau đó không lâu bọn thị vệ cảm thấy da dẻ bại lộ trong không khí dần dần ngứa, càng ngày càng ngứa, ngứa điên cuồng, dùng sức mà gãi cũng không hết được, mỗi người vừa muốn khóc lại vừa muốn cười, ngã lăn xuống đất, lăn lộn qua lại, hận không thể lột đi bộ da trên người mình.

Tuyên Thành kéo xuống áo choàng phủ trên đầu mình, nhìn thấy tình cảnh, nghiến răng nghiến lợi tức giận quát, "Ngươi đã làm gì cái gì với bọn họ?".

"Lúc nãy bộn phấn chỉ là bột ngứa, dùng khăn lông ướt lau đi, liền có thể giải, ta khuyên các ngươi vẫn nên đi khỏi đây, nếu dây dưa không chịu đi, lần sau, không chỉ là mỗi bột phấn ngứa đâu." nói xong, âm thanh này liên mất tăm tích. Để lại khoảng sân viện im ắng.

Mặc cho Tuyên Thành ở bên ngoài cưỡn.g bức dụ dỗ, bên trong vắng lặng đều không có ai đáp lại.

Tuyên Thành tức giận nghiến răng, chân tay quơ lung tung đấm đá phát tiết. Sau một hồi nàng bình tĩnh lại.

Bọn thị vệ nghe theo lời người trong viện nói, mang nước đến, lau chùi lẫn nhau đến khi hết ngứa.

Sài long uy cả người ướt sũng nước tí tách nhỏ đi tới gần Tuyên Thành, hỏi " Công chúa tiếp đến chúng ta phải làm sao?", tình huống lúc nãy hắn vẫn còn sợ hãi, đánh không đánh được, thị vệ như bọn hắn rèn rũa trong quân đội không sợ đao kiếm chảy máu, chỉ sợ địch âm hiểm xảo trá dùng độc.

Cửa chính không vào được, lẽ nào bản cung không có biện pháp khác sao?

Một ý nghĩ vừa lóe, dần dần hiện lên trong đầu vị công chúa nhiều âm mưa.

" Kế trước mắt, không có biện pháp khác." nàng nói. " đợi đến trời tối, bản cung muốn đích thân đi gặp vị thần y này." vẫn lo lắng người lúc sáng cản nàng ở cửa viện.

Sài Long Uy kinh ngạc hỏi: "Công chúa, Lẽ nào người muốn trời tối lẻ vào bên trong biệt viện?"

Tuyên Thành gật đầu, không tỏ rõ thái độ.

Lễ với nghĩa, cùng nàng là công chúa giờ này không có chút quan hệ nào. Nàng không quản nhiều như vậy, không thể chờ được nữa, phụ hoàng của nàng không thể chờ được, cái gì lễ nghĩa của một công chúa, đều không quan trọng bằng tính mạng của phụ hoàng nàng.

Sài long uy quỳ xuống đất cúi đầu cầu xin nói: "Trong viện tình huống không rõ ràng, công chúa là thiên kim chi điệp, thân thể ngàn vàng, vạn lần không thể mạo hiểm, không bằng để thuộc hạ thay công chúa đi." vừa nãy công phu của người nọ hắn đã được lĩnh giáo, hắn đã chứng kiến. Trong viện sợ là không có đơn giản như vậy.

Công chúa vạn nhất xảy ra chuyện gì, bọn họ một đám thị vệ chỉ sợ khó thoát tội. Lại nói, hán là một nam nhân, cũng không thể trơ mắt nhìn công chúa một nữ tử yếu đuối đi mạo hiểm.

"Không, bản cung muốn đích thân đi." Tuyên Thành từ chối thẳng thắn.

" Tính mạng của phụ hoàng đang an nguy, bản cung không thể không đi. Việc này có là gì, ai là nữ tử trong hoàn cảnh của bản cung đều cũng sẽ lựa chọn như vậy. Một khi bản cung nhìn thấy thần y, những hành động lúc sáng bản cung sẽ hướng thần y tự mình xin lỗi."

Tuyên Thành lời lẽ quang minh chính đại. Khiến sài long uy liên tục kinh ngạc, đều nghe người trong cung đồn thổi vị Tuyên Thành công chúa nghịch ngợm hay gây sự, bây giờ tận mắt nhì thấy. Đúng là không thể tin được những lời bịa đặt.

Hắn đã nhìn nhận nàng làm chủ nhân, cả đời dùng tính mạng bảo vệ nàng. Hắn ở trong lòng xin thề nhất định đời này bảo vệ công chúa một đời bình an.

Đêm vắng lặng như tờ, Tuyên Thành đang chờ để xuất phát.

Sài long uy vẫn lo lắng cho an nguy của nàng, muốn tiếp tục khuyên công chúa, đành bất lực thở dài, công chúa là chủ, hắn chỉ là thần. không có cách nào khuyên được nàng, muốn đi theo công chúa lại bị nàng ngăn lý do là nhiều người theo càng dễ bại lộ.

Hắn chỉ trơ mắt nhìn công chúa, một thân y phục thích khách màu đen, phi thân nhảy vào trong sân biệt viện.

Nàng hoàn mỹ bay lên không trung, hoàn mỹ vượt tường... Nhưng không hoàn mỹ đặt chân.

Bởi vì chưa quen thuộc bố trí trong sân, lại thêm trời khá tối, Tuyên Thành không chú ý, liền rơi xuống ao nước, vô cùng trật vật.

Ai biết, trong ao lúc này có hai con vịt, bị động tác của nàng thức tỉnh, vung vẫy cánh rối loạn, kêu to hai tiếng cạc cạc. Hướng về phía Tuyên Thành đập cánh, nước bắn tung tóe lên mặt nàng.

Tuyên Thành:?????

" Hỏng bét!" Tuyên thành kêu lên.

Quả nhiên, ngay khi nàng vừa từ ao bò lên,màn đêm thăm thẳm, không biết là ai, lôi kéo cổ họng kêu to một tiếng, " Có tặc xông vào viện!"

Một tiếng kêu thét lên, như lưỡi dao sắc xé tan tĩnh mịch của đêm tối, trong nháy mắt toàn bộ đèn trong viện đều sáng lên.