Tử Tâm Thế Thân

Chương 5




Đỗ Thực cả người ngã vào cánh tay của Niếp Tập Dịch, bất luận Niếp Tập Dịch lay động, lớn tiếng như thế nào…… Đôi mắt nhắm chặt vẫn không mở ra.

Chính mình thấy thân thể dần dần trở nên băng lãnh của Đỗ Thực không ngừng tràn ra máu tươi… làm hắn lần đầu tiên biết được cảm giác toàn thân phát lạnh là như thế nào.

Không có khả năng… Ngươi không thế… liền như thế……

Không thể kiềm chế được sợ hãi trong lòng, Niếp Tập Dịch đưa tay kiểm tra trên khuôn mặt tái nhợt…… rồi đình trụ.

Vẫn còn hơi thở!

“Mau! Mau đi tìm Thất Dĩnh đến đây!”

Niếp Tập Dịch một mặt không biết làm sao liền cấp rống người  hầu, một mặt dùng song chưởng  nâng thân thế bất động trong lòng lên.

“Thư Nguyệt, mau đem thấp bố đến đây.” (*thấp bố: vải bố được thấm ướt)

Hắn dặn dò Thư Nguyệt, cũng nhẹ nhàng đem Đỗ Thực trải lên giường……

Đột nhiên—— một hương thơm quen thuộc tràn vào trong hô hấp của hắn.

Hắn hơi ngẩng đầu, mắt thấy chính là… trên giường gắn đầy những đóa hoa đỏ tươi.

“Nhất khắc hoa……”

Loại hoa độc nhất trong Niếp phủ, sao lại xuất hiện trong phòng của Kỳ? (*ế? Đang ở phòng tiểu Thực mà???)

Tiếp nhận thấp bố Thư Nguyệt mang đến, hắn nhẹ nhàng lau đi vết máu nơi khóe miệng Đỗ Thực, không thể nào nghĩ ra đã từng thấy hắn đã che dấu những thứ này.

“Thư Nguyệt… Ngươi phụ trách chiếu cố sinh hoạt thường ngày của Thực, hẳn ngươi phải biết Thực lấy “Nhất khắc hoa” làm gì… Không cần giấu diếm ta, mau nói…” Hắn khẩu khí ngưng trọng hỏi.

“Này… Công tử hắn là… là…” Thư Nguyệt chần chừ không biết có nên nói ra hay không.

Đã từng… Công tử đã từng cầu ta, ngàn vạn lần không thể để lộ chuyện hắn ăn “Nhất khắc hoa”, nhất là với thiếu gia.

Bởi vì hắn muốn cho tất cả mọi người nghĩ đến, hắn chỉ đơn thuần là bị bệnh nặng.

Chính là bản thân hiểu thật rõ tâm tình của công tử… biết… công tử ngoài miệng nói bởi vì không muốn mơ hồ sống đến qua thời khắc cuối cùng, nhưng trong lòng cũng muốn sớm một chút ly khai thế giới này… cho nên mới ăn “Nhất khắc hoa”, gia tăng gánh nặng lên thân thể.

Tất cả những điều này đều là vì Tập Dịch thiếu gia… gây ra quá nhiều thống khổ cho công tử, nhiều đến mức… công tử khó có thể thừa nhận… khó có thể đối mặt…

Hiện giờ… ta có nên nói ra hay không?

“Công tử ăn “Nhất khắc hoa” … bởi vì công tử muốn… muốn… sớm một chút ngủ yên…” Dù trong lòng vẫn không ngừng lo lắng… nhưng Thư Nguyệt vẫn cắn chặt răng đem sự thật nói ra.

Công tử, thực xin lỗi… Ta đã không tuân thủ ước định, nhưng mà… ta cũng chỉ là vì muốn giúp người mà thôi.

Muốn… Thực?! Nghe vậy, động tác chà lay trên đỉnh đầu Thực của Niếp Tập Dịch dừng trụ……

Ngươi muốn chết!? Nhìn khuôn mặt tái nhợt trên giường… hắn vẫn không nói gì.

Các ngươi đều giống nhau… Hận không thể ly khai ta thật xa.

Kỳ đã đi… Ngươi cũng muốn như vậy?

Đôi mày nhanh chóng chau lại… Niếp Tập Dịch đưa hai tay xoa nhẹ lên đôi má không nhiệt độ, ngón tay thon dài chậm rãi vẽ lên mi gian* trơn bóng, lên sống mũi cao thẳng… cùng đôi môi tựa cánh hoa mềm tái nhợt đêm hôm đó chủ động hôn hắn… (*Mi gian: là khoảng giữa hai hàng lông mày á:3 mình nghĩ cái này ai cũng biết hết trơn rồi luôn:3*

… Cuối cùng… Ngón tay dừng tại hồng ấn.

Ngươi biết không? Các ngươi thật giống nhau…… từng nơi đều cơ hồ không có một chút sai lệch.

Nhưng… Ngươi đã từng cho ta một lời thề mà ngay cả Kỳ cũng chưa từng lập với ta…… Ngươi nói sẽ mãi ở bên người ta.

Nhưng ngươi… thời gian trôi qua, ta vẫn nhớ rõ giờ đây cách thời điểm ngươi nói ra lời ấy còn chưa đến ba tháng… Ngươi muốn phá hủy lời thề của chính mình! Cũng thật giống với Kỳ —- rời bỏ ta!! Vì ta đã đánh ngươi hay sao!? Cũng là vì ngươi đùa giỡn mà nói dối ta!?

A! Đừng có nói giỡn!

Ngươi cho rằng mình có thể chết như bản thân mong muốn hay sao!? Hay ngươi cho rằng mình có thể giống Kỳ có cơ hội chạy trốn?

Không có khả năng! Ta sẽ không tái phạm bất cứ một sai lầm nào giống như thế nữa!

Ngươi vĩnh viễn vĩnh viễn chỉ có thể ở lại bên cạnh ta, đừng bao giờ nghĩ muốn giống Kỳ cùng với một kẻ đáng chết bỏ ta mà ly khai!

Thời điểm ta đem ngươi cứu ra khỏi “Tiểu quan quán” thối nát kia… đã định rằng ngươi chỉ thuộc về mình ta.

Hết thảy… hết thảy… đều là của ta! Nắm lấy bàn tay đặt trên giường… Suốt một đêm chủ động nắm chặt lấy bàn tay xương xương không rời… trong đầu cố chấp ý muốn chiếm hữu khiến hắn bất giác dùng lực nắm chặt không buông.

Ta sẽ không buông tha ngươi! Vĩnh viễn cũng sẽ không! Dù Diêm La vương muốn bắt ngươi đi… ta cũng sẽ không thả người!

“Ta sẽ không cho ngươi giống Kỳ mà rời đi… Vĩnh viễn cũng sẽ không!” Đôi môi bạc tình… phun ra những lời thật kiên quyết.

Niếp Tập Dịch kiên định nói, ngữ điệu như ra lệnh, khiến Thư Nguyệt ở một bên nghe nhất thanh nhị sở không khỏi đau khổ lau lệ……

Công tử… Người có nghe được hay không?

Thẳng đến cuối cùng… Người vẫn không thể thay thế bóng ma của Kỳ thiếu gia trong lòng người kia…



“Oa —— muốn làm cái gì vậy nha…… sao lại có một vũng huyết thế kia a? Là cái tên không sợ chết kia muốn biểu diễn cái trò hộc máu a…… Thần kinh!”

Trước cửa chợt xuất hiện một gã áo lam một thân công tử hoa phục, bộ dáng điếu nhân lạp đương* cầm một cái giỏ nhìn không ra đồ vật này nọ gì bên trong, đi vào trong phòng. (*Đùa chứ mình chịu ko biết dịch thế nào luôn TT____TT)

“Thất Dĩnh công tử.” Thư Nguyệt tiến lên tiếp nhận giỏ đồ trên tay người vừa tới, cung kính khom lưng.

Chỉ khi thiếu gia mời thì hắn mới đi, giải độc sư riêng mà Niếp phủ bồi dưỡng, đến vì công tử chữa bệnh……

Thật sao… đối với công tử chẳng có chút tình phân?

“Ta nói a… ta đang muốn ngủ một chút sau khi ăn no, ngươi không có việc gì sao bỗng dưng lại gọi người đến làm gì a?” Đi đến chỗ Niếp Tập Dịch, đứng cạnh giường, Thất Dĩnh bạch liễu tha nhất nhãn*, rồi ánh mắt dừng trên bộ dạng tái nhợt trên giường. (*bạch liễu tha thất nhãn: lườm hắn một cái)

Ai… Sao lại trở thành thế này nhanh như vậy! Đỗ Thực a… Đỗ Thực… Ngươi thật không muốn sống nữa chăng?

“Cứu hắn.” Nhìn người trước mắt, hắn chỉ nói ra một câu ngắn ngủn này…

Sau một hồi lâu… Thất Dĩnh đều không có đáp lại, y nghiêng đầu có chút đăm chiêu nhìn biểu tình người trước mặt mình… là vẻ cô đơn khó thấy của Niếp gia thiếu gia.

Trong lòng có chút hứng thú muốn biết hắn là vì ai mà cô đơn như thế……

“Ta không cứu!” Thực căn bản không muốn sống nữa! Y sao có thể làm hại người này, để hắn tiếp tục sống mà chịu mọi đau khổ……

Không nói thêm bất cứ cái gì… Thất Dĩnh quay đầu bước đi.

“Đứng lại! Ta nói cứu hắn!” Niếp Tập Dịch phẫn nhiên đứng dậy, giữ chặt lấy Thất Dĩnh đang định rời đi.

Y bất quá chỉ là một giải độc sư nho nhỏ, trong phủ này cũng còn nhiều người có thế thay Y làm, nhưng nếu không phải bởi vì y tinh thông dược lý thì căn bản cũng không cần đến y.

“Hắn chính là không muốn sống nữa, ta vì sao lại phải cứu một cái xác trống rỗng!” Thất Dĩnh tỏ thái độ không hề lỗ mãng, ngược lại mặt mày dựng thẳng cãi lại người kia.

Thường tiếp xúc với Thực y sao lại có thể không biết được nguyên nhân khiến hắn không còn muốn sống? Chỉ có hắn, Tập Dịch… người duy nhất từng có mối quan hệ tối thân mật với Thực là không biết!

Hắn không biết Thực sống thật khổ sở, thật đau đớn, Thực hội biến thành như bây giờ tất cả cũng chỉ bởi vì hắn!

Hắn lại bằng cái gì mà có thể quyết định sinh tử của Thực.

“Ai nói hắn không muốn sống… Ta muốn hắn phải sống! Nếu hắn chết…… Ta cũng sẽ không sống nữa!”

Hắn nói ra những lời này… khiến người trong phòng không ai không khiếp sợ.

“Hắn chết… ta cũng không sống nữa……” Niếp Tập Dịch lặp lại lời chính mình vừa nói ra… mà không biết tại sao……

Vì cái gì khiến hắn nói ra những lời này? Vì cái gì…… Chẳng lẽ là vì bản thân không muốn thả hắn đi sao?

Niếp Tập Dịch vì nguyên nhân này mà khổ sở suy nghĩ… Ngay bản thân cũng không thế cấp chính mình một đáp án.

Công tử… Ngươi có nghe được hay không? Thư Nguyệt vui mừng nhìn Thực từ đầu đến giờ không hề có động tĩnh.

Hừ! Nói là muốn hi sinh đi… vậy so với muốn Thực tự mình dâng hiến lên thì thế nào hả?

Nhìn kẻ đang thất thần trước mắt mình, Thất Dĩnh oán hận lườm hắn một cái, nói: “Được rồi! Cứu!:

Nếu hắn nói như thế… Có lẽ… Có lẽ trong lòng hắn đối với Thực cũng có chút tình phân đi!

Thực… Cho dù ngươi đã bị tổn thương quá nhiều lần, nhưng… có lẽ ngươi còn có cơ hội…

Đừng trách ta vì sao để ngươi sống……

Căm giận đẩy chướng ngại vật đầy chướng mắt đằng trước, Thất Dĩnh tiến lên vén vạt áo của người nằm trên giường lên……

“Sách! Sao lại gầy đi đến thế này! Ngươi không phải là người a… Không để hắn ăn uống còn đi đùa bỡn thân thể hắn! Ngươi đồ con heo!”

Nhìn người trong ngực tái nhợt như tuyết mà thanh âm có chút ứ đọng… Thất Dĩnh vẫn phẫn nộ không tha, mở miệng mắng không ngừng.

Mà người bị mắng chính là Niếp Tập Dịch, khuôn mặt có điểm xanh mét.

“Thực hắn ăn “Nhất khắc hoa” bao lâu rồi? Mỗi lần phân lượng như thế nao?” Thất Dĩnh một mặt từ trong ngực lấy ra một lọ dược bình một mắt đem quần áo trên người Thực bỏ đi, miệng vẫn hỏi Thư Nguyệt.

“Công tử hắn…” Thư Nguyệt đưa mắt nhìn sượt qua Niếp Tập Dịch một cái… thấy hắn bộ dáng không có biểu tình gì… mới than thở nói: “Công tử hắn… ăn “Nhất khắc hoa” ước chừng khoảng hơn ba tháng… Mỗi lần đều chỉ ăn một đóa nhỏ……”

Ba tháng? “Không đúng nha…  đóa “Nhất khắc hoa” đôc tính không mạnh như thân cây… hẳn mọi người cũng đã rõ ràng! Nếu không dùng một lượng lớn… độc tính cũng sẽ tự tiêu tán…… Ba tháng cũng có thể cho là thời gian đủ để Thực tự làm độc tính lan ra khắp cơ thể. Độc tố có thể còn sót lại… nhưng sẽ không ảnh hưởng quá nhiều đến thân thể. Nhưng vì sao thân mình của Thực lại càng ngày càng hỏng bét thế này?”

“Hơn nữa… thân thể Thực tuy rằng vốn là suy yếu cũng như đã chịu qua phong hàn…… Mà cho dù bị độc tính của “Nhất khắc hoa” ảnh hưởng, cũng không thể đến mức nôn ra máu nghiêm trọng rồi hôn mê đến chỉ còn nửa mạng như thế này… Rốt cuộc người gốc Trung Nguyên này thế nào lại…..”

Thất Dĩnh nghi hoặc nói… Một mặt động tác hướng hạ thân của Thực kiểm tra…

Chợt phát hiện… bụng Thực có hiện tượng ứ sưng đọng máu, hai đầu gối có vết da non bị rách…… “Sao thương thế lại như thế này?”

Thất Dĩnh nghiêm khắc quay đầu lại trừng Niếp Tập Dịch, hiển nhiên là muốn hỏi hắn.

“Ta vừa mới đánh hắn… khiến hắn đụng vào cầm tòa……” Ngắn ngủn chỉ có một câu này… Niếp Tập Dịch nói không chút cảm xúc, tựa như hắn chỉ đang kể lại một câu chuyện bình thường.

“Ngươi này súc sinh!!”

Thất Dĩnh không nhịn nổi tức giận, xông lên phía trước — đối với Niếp Tập Dịch tung ra một trận quyền cước, đáng tiếc võ công của hắn không cao, nên Niếp Tập Dịch đều thoải mái tránh thoát.

Đánh không trúng được con người đáng giận kia, Thất Dĩnh cố gắng đè nén cơn giận hồ đồ trong đầu xuống, rồi theo Thư Nguyệt đang cầm cái giỏ mình mang đến trên tay hướng Niếp Tập Dịch, bất chấp tất cả tức giận mắng: “Ngươi thật ngoan độc… Thực hắn đã làm cái gì để ngươi đánh hắn mà không để ý đến tình trạng thân thể hắn hả!? Ngươi chẳng lẽ không biết thân thể của hắn chỉ tựa như trẻ sơ sinh không chịu nổi một kích hay sao?!”

Thực trên bụng bị ứ thương, không cần tỉ mỉ kiểm tra… dùng mắt cũng có thể nhìn ra bên trong đã bị máu đọng! Hơn nữa hắn lại vừa ói ra một vũng huyết như thế… muốn hắn không chết cũng khó.

“Hắn không nên phản bổi ta… tự mình bao che cho Kỳ trốn đi!”

“Thế nào lại kêu không nên?” Lời nói của hắn khiến Thất Dĩnh cảm thấy buồn cười, “Hắn để cho Kỳ chạy trốn là không nên… Kia dù là hắn yêu ngươi nhưng chính là xứng đáng nhận được nha!!”

Yêu ta!? Nghe vậy, Niếp Tập Dịch đột nhiên ngẩng đầu oán giận nhìn Thất Dĩnh.

“Cáp… ngươi cuối cùng cũng đã biết đi! Đáng tiếc… ngươi đã không kịp chứng thực nữa rồi!!” Thất Dĩnh cười khẩy người nam nhân nực cười trước mắt.

Hai tay đặt trên người Thực… rồi đặt lên chiếc cổ trắng nõn…… Lúc mọi người còn chưa phát hiện liền hung hắn mà bóp chặt!

“Công tử người đừng làm chuyện điên rồ a—–

“Đáng chết! Ngươi làm cái gì vậy? Buông hắn ra!!”

Thư Nguyệt cùng Niếp Tập Dịch đồng thời phát hiện ra ý đồ của hắn, vội vàng tiến lên ngăn cản.

Bàn tay đang bóp chặt cổ Thực bị Niếp Tập Dịch tiến lên vặn bung ra ngăn cản, Thư Nguyệt nhanh chóng kéo Thất Dĩnh đang kích động tránh xa khỏi Đỗ Thực.

“Hắn không thể sống tiếp được nữa, sống cũng chỉ bị ngươi thương tổn thêm mà thôi! Yêu ngươi vẫn luôn chỉ thấy thống khổ a! Ngươi đối với hắn vô tình như thế, chỉ làm cho hắn thêm tan nát cõi lòng đến không chịu nổi! Hắn sẽ chết… Đều là vì ngươi, Thực hắn không muốn sống nữa cũng chỉ vì ngươi! Là ngươi chính mình giết chết tâm của Thực, người vẫn luôn yêu ngươi! Là ngươi!” Thất Dĩnh mắt mở lớn… có bi có phẫn tất thảy lôi ra chửi bới.

Một người có thể nhẫn tâm đến mức nào mà thương tổn tâm của người khác… Hắn đến hôm nay cuối cùng cũng đã tận mắt thấy rồi!

Câu nói của Thất Dĩnh… chỉ một câu tiến vào trong lòng Niếp Tập Dịch khiến tâm hắn dao động, làm hắn thật lâu không thể khôi phục.

Ngươi yêu ta……? Nhìn Thực nằm trong lòng mang hơi thở vì Thất Dĩnh thương tổn mà càng ngày càng yếu đi, hắn hỏi mà không thoát ra âm thanh.

“Ta nói cho ngươi biết! Ta sẽ không cứu hắn, hắn từng nói… muốn ta khiến cho hắn cảm thấy an tâm tiêu sái, nếu không phải vì tai ta điếc mà đi tin tưởng lời ngươi nói, hắn dù có chết ta cũng sẽ không cứu!”

Con người vô tình này xứng đáng chịu tội… Hắn thương tổn Thực nhiều như vậy… Y nhất định sẽ bắt hắn cả đời không cảm nhận được niềm hạnh phúc khi được yêu, sẽ giáo hắn hắn, bắt hắn phải bồi thường.

“Ngươi không cứu vậy ta cứu!!”

Ta đã nói rồi, sẽ không cho ngươi rời xa ta!

Ngươi đừng có mơ tưởng… Khi chưa có sự cho phép của ta, có thể tùy ý nghĩ đến việc ly khai ta.

Tựa như ngay lập tức sau khi nói ra lời kia, Niếp Tập Dịch đem chân khí ngưng tụ thủ bộ, tập trung toàn bộ tinh thần, đưa tay để lên lồng ngực đơn bạc trong lòng mình, đem chân khí quán nhập cơ thể của Thực… duy trì sinh mệnh của hắn.

Thế nhưng… ngay khi hắn đưa chân khí vào trong không lâu, người trong lòng khóe miệng lại không ngừng tràn ra máu tươi…… cùng với động tác quán nhập chân khí của Niếp Tập Dịch… máu vẫn chậm rãi chảy ra, mà khuôn mặt vốn không có huyết sắc dần dần chuyển thanh, chuyện này là như thế nào… Bất đắc dĩ Niếp Tập Dịch đành dừng phương pháp quán nhập chân khí này cho hắn.

Thế nhưng huyết vẫn không ngừng nghỉ mà tràn ra……

“A… Ta nói cho ngươi đi! Thực hắn không hề có võ công, thân thể hắn lại bị nhiễm phong hàn… Ngươi lại muốn dùng chiêu này để duy trì sinh mệnh cho hắn, hiện tại làm sao có thể… Hắn là người sắp chết rồi, ngươi như thế… chỉ càng đập mạnh vào gân mạnh hắn, làm cái chết đến nhanh hơn mà thôi! Ha ha—-”

Thất Dĩnh châm chọc cười nhạo hắn ngu dốt, thế nhưng trong lòng nghĩ đến Thực sẽ chết đi… mà lặng lẽ khóc.

“Đi ra ngoài! Các ngươi tất cả đều đi ra ngoài!”

Ảo não… Niếp Tập Dịch đuổi tất cả mọi người trong Cầm Các ra ngoài.

Hắn đóng cửa phòng, chốt then cài, đem Thư Nguyệt không ngừng khóc lóc cầu xin hắn chiếu cố Thực, cùng Thất  Dĩnh không ngừng mắng chửi hắn không phải người, toàn bộ đều ngăn chặn ở ngoài cửa. Chỉ để lại Thực, người đang giáp mặt với tử vong, ở lại cùng hắn……

Niếp tiên sinh cuối cùng cũng biết hi vọng ha ha……