Tú Tài Nương Tử

Chương 81: Hai huynh đệ trí dũng song toàn




Minh nhi rất xa đã bắt đầu kêu lên, “Cha, nương, con đã về đây!”

Thẩm Nghị cùng Trinh nương sửng sốt một chút, Trinh nương đẩy đẩy tay Thẩm Nghị, “Thiếp hình như nghe thấy tiếng Minh nhi…”

Cẩn thận nghiêng tai lắng nghe một chút, Trinh nương trở lên cao hứng, “Là Minh nhi, là Minh nhi!” Trinh nương lập tức mở cửa, nghênh đón, quả nhiên thấy Minh nhi một thân nhung trang đang chạy về phía bọn họ.

Cẩm nhi cùng Trân muội cũng từ trong phòng chạy nhanh ra, “Đại ca!” Hai hài tử đều vui mừng chạy tới. Ba huynh muội ôm chặt lấy nhau, Minh nhi ôm Trân muội ôm trong ngực hết hôn lại thơm, lại xoa xoa đầu Cẩm nhi, ba người ở cùng nhau thật vui vẻ.

“Minh nhi của nương!” Trinh nương khóc chạy tới ôm lấy Minh nhi, hốc mắt Minh nhi cũng đỏ, “Nương…” Hắn thì thào khẽ gọi.

“Minh nhi!” Thẩm Nghị lau lau khóe mắt, mỉm cười nhìn Minh nhi.

“Cha….” Minh nhi rời cha mẹ còn chưa tới một năm, giờ phút này lại cảm giác như đã trải qua mấy đời rồi, trên chiến trường, biết bao đêm, hắn đều dựa vào những nhớ nhung về thân nhân trong gia đình, nghĩ đến những chuyện từ nhỏ đến lớn mà vượt qua.

Thẩm Nghị liên tục gật đầu, vỗ vỗ bờ vai hắn, “Chúng ta về nhà đi, trở về lại nói sau, trở về lại nói sau.”

Cả nhà ôm nhau trở về, Trinh nương vào nhà bắt đầu chuẩn bị nấu cơm, sau khi vào nhà Minh nhi nói chuyện trên chiến trường cho Thẩm Nghị cùng đệ đệ muội muội, nói đến khi phấn khích còn khoa chân múa tay vài ba cái, nhất là khi nói đến lúc đuổi theo Sơn Mộc tướng quân vào sâu trong thảo nguyên, một đao chặt bỏ thủ cấp của hắn, Trân muội kinh hô một tiếng lui vào trong lòng Thẩm Nghị.

Trinh nương đứng ngoài phòng nghe, vui vẻ cười không ngừng, nhi tử trở về bình an, so với điều gì càng thêm quan trọng.

Thẩm Nghị vuốt vuốt lưng Trân muội trấn an, cũng nói về những phát sinh trong nhà mấy tháng nay, nghe tới Trinh nương vì mong hắn có thể trở về bình an mà bắt đầu ăn chay trở thành tín nữ, Minh nhi trầm mặc.

Khi Trinh nương bưng thức ăn vào, Minh nhi đỡ Trinh nương ngồi trên kháng, bản thân thì dập ba lạy với Thẩm Nghị cùng Trinh nương, Trinh nương cầm khăn tay che miệng, nước mắt tựa như viên bi tròn tròn thi nhau rơi xuống.

“Nhi tử bất hiếu, khiến cha mẹ lo lắng!”

Minh nhi ngẩng khuôn mặt tràn ngập thanh xuân lên, Trinh nương nhìn, tay run run sờ lên, ôn nhu nói, “NƯơng cho tới bây giờ đều không muốn để con tham gia quân ngũ, nhưng đây lại là ước mơ của con. Nương chỉ hy vọng con có thể bình bình an an, bình an thì tốt rồi.”

Thẩm Nghị kéo Minh nhi, “Được rồi, chúng ta ăn cơm thôi. Minh nhi ở bên ngoài chịu khổ, không ăn được thức ăn do nương làm, mau đứng dậy ăn cơm.”

Minh nhi gật gật đầu, cả nhà vây quanh bàn ăn, vô cùng cao hứng ăn cơm, Trinh nương không ngừng gắp rau cho ba đứa nhỏ, trìu mến nhìn bọn nó líu ríu ồn ào, ngẫu nhiên đưa mắt nhìn Thẩm Nghị, trong mắt phu thê hai người đều là sự thỏa mãn.

Minh nhi trộm chạy về nhà, hoàng đế biết được, Mộ Dung tướng quân biết hắn nhớ nhà đến sốt ruột, mở một mắt nhăm một mắt làm như không biết, sau lại lén cầu xin hoàng đế hạ chỉ, dù sao Minh nhi hiện tại là tướng quân, tham gia tiệc mừng công xong hẳn phải hồi quân doanh, tự ý rời quân doanh thì phải bị xử trí theo quân pháp.

Hoàng đế nghe thấy có lý, hạ chỉ, đại ý khen ngợi Uy Vũ tướng quân anh dũng giết địch, phê chuẩn riêng cho Uy Vũ tướng quân về thăm nhà ba ngày.

Minh vốn đang chuẩn bị cưỡi ngựa cả đêm chạy về, không nghĩ tới sáng sớm hôm sau ý chỉ đã tới rồi, cũng an an tâm tâm ở lại nhà ba ngày.

Ba ngày này đúng là mệt chết Minh nhi, phu thê Thẩm Huy gọi hắn đi ăn cơm, đồng học cũng mời hắn đi ăn cơm, còn phải đi tạ ơn lão sư, cứ như vậy, thời gian Minh nhi chân chính ở nhà cùng cha mẹ cũng không được bao nhiêu, nhưng dù cho như vậy, hắn cũng thwcj vui vẻ, cùng bằng hữu thân nhân cùng ở một chố, tụ tập một chút, cả thẩ xác lẫn tinh thần đều trầm tĩnh lại.

Sau ba ngày nghỉ, Minh nhi đi đại doanh Kinh Giao, hắn hiện tại là chính nhị phẩm Uy Vũ tướng quâ, có những chuyện phải tự phụ trách.

Không vài ngày sau, Hoàng Thượng truyền chỉ, mời cả nhà Thẩm Nghị tiến cung, ngoài ra cũng chẳng nói gì thêm, Thẩm Nghị cau mày hỏi công công đến truyền chỉ, “Công công, ngài biết Hoàng Thương sao lại triệu cả nhà ta tiến cung không?”

Vị công công kia tươi cười, “Thái phó đại nhân a, Hoàng Thượng đây cũng chỉ vì muốn ngài vui vẻ thôi.”

Thẩm Nghị vội hỏi, “Mong công công nói rõ chút.”

Công công cười nịnh nọt, “Thái phó đại nhân, đại công tử lần này, không không, hẳn phải gọi là Uy Vũ tướng quân, tương quân đại nhân lần này lập được công lớn, đánh người Uy quốc chạy trối chết, hiện tại Uy quốc phái sứ giả tới tiến cống, Hoàng Thượng cố ý triệu ngài cùng phu nhân nhập cung, còn có tiểu công tử cùng tiểu thư nữa nhập cung vui chơi một chút thôi.”

Thẩm Nghị mỉm cười, “Thì ra là như vậy, được, chúng ta lập tức đi ngay.”

Công công nghĩ nghĩ một lát mới nói, “Thái phó đại nhân, có chuyện này xin ngài để ý chút.”

Thẩm Nghị nói, “Mời nói.”

Công công nghiêm mặt nói, “Chúng ta nghe mấy vị đại nhân trong triều nghj luận, lần này Uy quốc tuy rằng đại bại, nhưng bọn họ vẫn không phục, sứ thần đến đây dường như vẫn thật kiêu ngạo, nghe nói trong đoàn sứ thần có một võ tướng, chỉ đích danh tướng quân đại nhân yêu cầu tỉ thí đâu.” Hắn thấy sắc mặt Thẩm Nghị hơi trầm trầm, vội nói, “Đại nhân ngài yên tâm, Uy Vũ tướng quân của chúng ta võ công cái thế, kẻ kia tất nhiên không thể là đối thủ của tướng quân!”

Thẩm Nghị gật gật đầu, “Cảm ơn hảo ý của công công.”

Cẩm nhi cùng Trân muội đều lần đầu tiên tiến cung, Trinh nương thay cho mỗi người trong nhà một bộ quần áo mới, trên đầu Trân muội còn buộc một dậy buộc trân châu hoa cỏ mà ngày thường căn bản không dùng đến, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa đáng yêu. Dọc đường đi ngồi xe ngựa, Trân muội hưng phấn nhích tới nhích lui.

Đến hoàng cung, quả nhiên vì nghênh đón sứ giả Uy quốc mà tổ chức yến hội, Thẩm Nghị mang theo Trinh nương cùng hai hài tử xuống xe ngựa, lập tức được người đón vào nơi yến hội.

Yến hội còn chưa bắt đầu, đoàn sứ thần còn chưa đến, hoàng đế cũng chưa đến, một vài đại thần đã tụm năm tụm ba lại nói chuyện phiếm, chỉ có một nhà Thẩm Nghị khác biệt.

Bỏi Thẩm Nghị không mặc triều phục, quan viên khác đều khaocs triều phục, Thẩm Nghị không như vậy, hắn còn mặc trang phục mà thư viện cấp riêng cho tiên sinh, Trinh nương cho rằng cũng chỉ như bình thường, trên đầu cũng không cắm thêm cây trâm châu ngọc nào, giữa một đám phu nhân hoa lệ có vẻ không hợp.

Thê nhưng ai cũng không dám coi thường nhà họ, nhiều năm trôi qua như vậy, hoàng đế vẫn càng thêm tôn kính với thái phó, hơn nữa Minh nhi mới mười tám tuổi đã trở thành Uy Võ đại tướng quân, tiền đồ sau này không thể đoán được.

Không thiếu phu nhân dò xét hỏi thăm Trinh nương về hôn sự của Minh nhi, Trinh nương cũng đều cười ứng phó, câu được câu không nghe nhóm phu nhân bên cạnh nói chuyện phiếm, chỉ toàn tâm toàn ý chăm lo cho hai hài tử.

Không hài lòng chỉ nửa câu thôi, nói vài câu cũng không có ai nguyện ý theo bọn họ nói chuyện nữa, một lát sau, công công cao giọng hô, “Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương giá lâm!”

Hoàng đế cùng hoàng hậu mặc hoa phục, dáng vẻ cao quý, phía sau là Minh nhi uy phong lẫm liệt, chỉ thấy bên hông hắn đeo một thanh trường kiếm, đứng dưới long ỷ, cả người dày đặc khí chất không giận tự uy!

Trân muội vui vẻ nói với Cẩm nhi, “Nhị ca, đại ca thật oai phong đó!”

Thanh âm nó không lớn, nhưng mọi người ở đây đều đang chờ hoáng đế lên tiếng, hoàng tiếng còn chưa nói, tiếng nói mềm mại của nàng cứ vậy thoát ra lập tức trở nên đặc biệt, vừa nói xong liền khiến tầm mắt của mọi người đều đưa lại đây, Trân muội khẽ co lại một chút, nghe thấy chung qua có tiếng cười nhạo.

Minh nhi nhìn về phía Trân muội mỉm cừi, Cẩm nhi đối nàng ra hiệu “xuỵt”.

Hoàng đế vui vẻ, vẫy vẫy tay với nàng, “Đây là Thẩm Gia Trân đi, lại đây, lại cho trẫm nhìn xem, trẫm lần trước gặp ngươi, ngươi chỉ vừa mới học nói thôi, gặp ai cũng gọi cha nữa đó.”

Tiếng cười biến mất, hoàng đế luôn đối xử thân thiết với Thẩm gia, những lời kia đã tỏ rõ thái độ của hoàng đế.

Trân muội nhìn nhìn cha mẹ, Thẩm Nghị khẽ gật đầu với nàng, Trân muội co chút ngượng ngùng nhẹ nhàng bước đến gần long ỷ, hoàng đế kéo nàng nhìn trái lại nhìn phải, gật gật đầu, “Ừm, lớn lên giống thái phó hơn chút. Hoàng hậu, đến nhìn đi, có phải cũng đáng yêu giống như Đức Phượng của chúng ta không?”

Hoàng hậu nhìn kỹ, cười gật đầu, “Quả thật đáng yêu, tiểu cô nương ở tuổi này đều thực đáng yêu.”

Hoàng đế cười nói với Trân muội, “Trẫm còn nhớ ngươi năm nay sáu tuổi, đúng không?”

Trân muội lắc đầu, “Ta năm nay tám tuổi rồi đó, ngươi quên mất hai tuổi rồi.”

Hoàng đế cười ha ha, “Nữ nhi trẫm gọi Đức Phượng, năm nay cũng tám tuổi, ngươi có muốn qua đó ngồi cùng nàng hay không?” Hoàng đế chỉ vào một cô bé mặc cẩm phục, cô bé kia đang mang vẻ ghen tị nhìn Trân muội, Trân muội hơi nhăn nhăn mũi, “Ta không muốn, ta muốn ngồi cùng nương cơ.”

Ý cười trên mặt hoàng hậu ít đi một chút, hoàng đế không chút để ý nói, “Được, vậy ngươi trở về đi.”

Nhìn Trân muội trở lại bên người Trinh nương, hoàng đế nhìn về phía Đức Phượng đang mất hứng nói, “Đức Phượng, Thẩm Gia Trân muốn ngồi với nương nàng, con có muốn lại đây ngồi cung phụ hoàng mẫu hậu không a?”

Đức Phượng lúc này mới trở nên vui vẻ, vui mừng chạy tới giữa đế cùng hậu ngồi xuống, hoàng hậu xoa xoa đầu nữ nhi, sắc mặt tốt hơn rất nhiều. Hoàng đế đều nhìn thấy, cũng không nói gì thêm.

“Sứ thần Uy quốc cầu kiến.”

Đoàn sứ giả Uy quốc tổng cộng có năm người, một người mang dáng quan vă, hai võ tướng vẻ mặt sát khí, một đứa nhỏ chừng mười bốn mười năm tuổi, còn có một hạ nhân.

Năm người tiến vào, thái độ cũng không quá cung kính, nhất là một võ tướng trong đó, ánh mắt oán hận cứ nhìn chằm chằm Minh nhi, sau khi bái kiến hoàng đế, cũng nói chuyện được vài ba câu, người đó đã đề nghị, luận võ cùng Minh nhi.

Tâm Trinh nương khẽ run một chút, nàng dường như xin giúp đỡ nhìn Thẩm Nghị bên cạnh, Thẩm Nghị khẽ lắc đầu, ở thời điểm này, hết thảy đều phải vì tôn nghiêm quóc gia, phỉa xem hoàng đế nói thế nào.

Hoàng đế cùng Minh nhi dường như đã sớm đoán được sẽ có chuyệ này, hoàng đế hơi nhìn về phía Minh nhi, Minh nhi khẽ gật đầu, Hoàng đế lúc này mới đồng ý, “Được! Tỷ thí thì tý thí, tuy nhiên…. Uy Vũ tướng quân….”

Hoang đế mỉm cười nhìn Minh nhi, “Khanh cần hạ thủ lưu tình a, cũng chỉ là tỷ thí mà thôi, không nên làm tổn hại hòa khí.”

Minh nhi quỳ xuống hô vâng, võ tướng sứ thần bên dưới tức đến mặt cũng tái đi rồi.

Trong sân đã sớm chuẩn bị tốt, còn xây một đài cao, hoàng đế hoàng hậu ngồi chính dưới, bên trái là mọi người bên mình, bên phải là đoàn sứ thần Uy quốc.

Minh nhi sớm thay một thân trang phục, tay cầm một thanh trường đao, uy phong lẫm liệt đứng ở giữa sân. Võ tướng đối phương cầm trong tay một thanh đao vừa dài vừa nặng, hung thần ác sát đứng ra.

Hai người vừa đứng, cũng không nói gì mà đánh luôn, võ tướng muốn huy một đao qua, Minh nhi không chút hoang mang tránh đi, còn phản lại một đòn, khiến võ tướng này lui từng bước về sau.

Cuộc tỷ thí tiếp theo đó có thể nói vô cùng nguy hiểm, căng thẳng lên xuống, Trinh nương nắm chặt lấy tay Thẩm Nghị, sợ con sẽ xảy ra chuyện gì, Thẩm Nghị cũng nhìn chằm chằm giữa sân, cuối cùng lấy một đao của Minh nhi kề lên cổ võ tướng kia mà kết thúc.

Minh nhi cũng không làm hắn bị thương, chỉ nói, “Hai quân đối địch tất có kẻ phải chết, ta biết ngươi gọi Sơn Thanh, Sơn Mộc tướng quân là ca ca ngươi, nhưng ngày ấy đổi lại vị trí của hắn và ta, chỉ sợ hắn cũng sẽ làm như vậy, ta không thẹn với lương tâm! Ngày sau các ngươi nếu còn dám dẫn binh xâm phạm, ta sẽ không lưu tình nữa!”

Sơn Thanh mang vẻ mặt dữ tợn, trừng mắt nhìn Minh nhi, chật vật chạy về vị trí sứ thần, hắn cúi đầu nói nhỏ vài câu nghe không hiểu cùng thiếu niên kia, thiếu niên kia mang vẻ mặt khinh thường cười lạnh.

Minh nhi quỳ gối giữa sân, hoàng đế cười ha ha, “Uy Vũ tướng quân không hổ là mãnh tướng mạnh nhất dưới của ta! Trầm rất hài lòng!”

Hoàng đế lại nói với đoàn sứ thần, “Các ngươi muốn tỷ thí thì cũng tỷ thí rồi, không bằng….”

Thiếu niên kia đứng lên chắp tay với hoàng đế, “Hoàng đế bệ hạ, Uy Vũ tướng quân quả nhiên danh bất hư truyền, thực sự lợi hại, đánh thắng Sơn Thanh ca ca của ta. Người Hán các ngươi có câu, ra trận phụ tử binh*. Nghe nói hôm nay đệ đệ của Uy Vũ tướng quân cũng ở đây, Uy Vũ tướng quân đánh thắng ca ca ta, ta cũng muốn thỉnh giáo đệ đệ của Uy Vũ tướng quân, đệ đệ tướng quân hẳn không phải người yếu đuối nhát gan đi!”

(*ra trận phụ tử binh: câu đầy đủ là ra trận phụ tử binh, đánh hổ thân huynh đệ, ý nói cha con ra trận thì sẽ giành chiến thắng, huynh đệ cùng chung sức thì sẽ giết được hổ, hàm nghĩa là huynh đệ đồng lòng thì làm gì cũng đc)

Hắn vừa nói lời này, sắc mặt của mọi người ở đây đều thay đổi. Hoàng đế biết rõ Cẩm nhi không biết võ nghệ, Minh nhi nhanh chóng quỳ xuống, “Khải tấu Hoàng Thượng, đệ đệ của vi thần không dùng võ, chỉ sợ không thể đàm luận cùng sứ thần.”

Thẩm Nghị cũng quỳ xuống, “Hoàng Thượng, khuyển tử quả thật không biết võ a.”

Thiếu niên kia cười lạnh một tiếng, “Uy Vũ tướng quân giết Sơn Mộc ca ca, lại thắng Sơn Thanh ca ca, rồi sao? Hiện tại đệ đệ Uy Vũ tướng quân chẳng biết gì cả sao? Thì ra Uy Vũ tướng quân quả thật rất tài giỏi, nhưng đệ đệ này a…. Chỉ là phế vật!”

Hắn nói không chút khách khí, dẫn tới mọi người ở đây đều thực bất mãn.

“Muốn đánh cũng được, nhưng cần nói rõ trước.” Cẩm nhi chậm rãi đi qua.

“Thẩm Gia Cẩm!” Thẩm Nghị cùng Minh nhi đồng thời quát một tiếng, nó bước ra làm gì.

Cẩm nhi hướng bọn họ làm mặt quỷ, quay đầu nói với thiếu niên kia, “Muốn đánh cũng được, nhưng ta phải hỏi rõ ràng trước đã.”

Thiếu niên cười lạnh, “Ngươi hỏi đi.”

“Ta đánh với ngươi hả?”

Thiếu niên gật đầu, “Đúng vậy.”

Cẩm nhi nghĩ nghĩ nói, “Ta thật sự không biết võ, nếu không thì vậy đi, muốn đánh cũng được. Hai ta một người đánh đối phương ba cái, nhận thua thì dừng lại.”

Thiếu niên kia khinh thường nói, “Còn chưa đánh đã muốn nhận thua đâu? Được, liền làm như ngươi nói.”

Cẩm nhi khó xử nói, “Ta tới giờ còn chưa đánh ai bao giờ…”

Thiếu niên đánh giá hắn một chút, tự tin nói, “Nếu như vậy, ta nhường ngươi, để ngươi đánh ta trước.”

Cẩm nhi do dự một chút, “Như vậy được không?”

Thiếu niên không kiên nhẫn nói, “Người Hán các ngươi đúng là quá nhiều lời vô nghĩa, đánh hay không hả?”

Cẩm nhi nói, “Được dùng vũ khí không?”

Thiếu niên nhìn một chút, “Tùy ngươi, ta dùng trúc đao được rồi, miễn làm ngươi bị thương!”

Cẩm nhi đi đến giá đặt vũ khí nói, “Vậy ta dùng cái đoản côn này đi.”

Minh nhi đi qua, nhỏ giọng nói với Cẩm nhi, “Đừng cùng hắn lấy cứng đối chứng, lên sân đánh hai cái rồi nhận thua đi, nghe rõ chưa?”

Cẩm nhi khẽ gật đầu, “Rồi mà, đại ca.”

Lên sân, Cẩm nhi nhìn đoản côn trong tay một chút, nói, “Ta đánh ngươi trước nga, ngươi đừng trốn đó.”

Thiếu niên kiêu ngạo nói, “Ta không né, ngươi đánh đi, đừng khách khí, lát nữa ta cũng không khách khí đâu.”

Cẩm nhi hít sâu một hơi, sau đó rất nhanh, một côn đánh lên bụng thiếu niên, thiếu niên đau lui về sau một chút, không chờ hắn kịp phản ứng, côn thứ hai của Cẩm nhi đã lại đánh lên trên đùi hắn, ngay chỗ đốt xương, thiếu niên bị đánh ngã xuống đất, ngay theo đó, côn thứ ba đã đánh lên xương tỳ bà* của hắn.

(*xương tỳ bà: xương bả vai, đánh vào nơi này thì sau đó rất khó cử động vai. Thế mới nói Cẩm nhi rất phúc hắc, đánh đầu gối=> khỏi đứng, đánh bả vai => không cử động, đánh bụng =>… đau khỏi nói)

Sắc mặt thiếu niên trắng bệch, đau đến mức cả người đều co lại. Đoàn sứ thần đứng lên, lo lắng nhìn về phía thiếu niên.

Cẩm nhi đánh thiếu niên xong, lập tức đứng ra xa, khom lưng về phía thiếu niên, “Thực xin lỗi, ta nhận thua, ngươi quá lợi hại rồi, trận đấu này ngươi thắng.”

Chuyện này rất hí kịch hóa, Cẩm nhi rất nhanh rời khỏi sân, ngồi lại chỗ ngồi. Đoàn sứ thần lúc này mới kịp phản ứng lại, lập tức xông lên, Sơn Thanh ôm thiếu dụng, dùng ngôn ngữ bọn họ không hiểu không ngừng gọi thiếu niên.

Thiếu niên đến tận lúc này, mới hiểu được bản thân bị Cẩm nhi đùa bỡn, hắn giãy dụa đứng lên, hung hăng nói, “Đều nói người Hán giảo hoạt, hôm nay thấy quả nhiên như vậy, ta thật sự không thể không bội phục.”

Nói xong hắn khập khiễng tiến lên vài bước, “Hoàng đế bệ hạ, hôm nay chúng ta mệt rồi, xin đi về trước nghỉ ngơi.”

Hoàng đế nhịn cười, gật đầu nói, “Người đâu, đưa sứ thần về nghỉ ngơi.”

Bọn họ vừa đi xong, trong sân phát ra từng trận tiếng cười, Cẩm nhi tuy rằng nhận thua, nhưng lại khiến đối phương ăn đủ đau khổ. Ngay cả hoàng đế cũng nhịn không được cười ha ha, “Thưởng! Thưởng cho cả hai huynh đệ!”