Hôm nay, Thẩm Huy mang vẻ mặt bi thống
tiến vào phòng nghỉ của các tiên sinh, các vị tiên sinh đang nghỉ ngơi
đều dừng việc đang tiến hành, nhìn Thẩm Huy.
Thẩm Huy nhìn một vòng chung quanh, sau đó thương cảm nói, “An vương gia… đi rồi.”
Các tiên sinh kinh ngạc. An vương gia…. Đi rồi?
“Đây…. Chuyện xảy ra khi nào?” Thẩm Nghị
đứng lên, không dám tin hỏi. An vương gia ngoại trừ việc giúp một đại ân trong chuyện Cao Chuẩn, thì hắn vẫn luôn cảm kích An vương gia, sao lại không chút tiếng động, nói đi liền đi vậy?
Thẩm Huy thở dài, “Tin tức sáng nay đưa
tới, An vương gia đi vào đêm qua. Tuổi ngài ấy đã cao, lúc trước khi ta
tới vấn an thì đã phải nằm trên giường, nhưng lúc ấy ngài ấy nhìn vẫn
coi như còn sáng suốt, còn nhận ra được mọi người. Thật không nghĩ tới,
vừa mới qua vài ngày đã…”
“Aiz…. An vương gia quả thật là người tốt!”
“Đúng vậy.”
Các vị tiên sinh đều cảm thán, thư viện
Tùng Nhân là tâm huyết của An vương gia, nếu không có An vương gia, thư
viện Tùng Nhân không thể nào được như hôm nay.
“Vài ngày nữa hẳn tin tức này sẽ được
truyền đi, thư viện do An vương gia mở, chờ khi đưa tang An vương gia,
chúng ta nghỉ học một ngày, đều tới tiễn linh.” Thẩm Huy dặn.
“Được.” Mọi người đều gật đầu, đây là chuyện nên làm.
Quả nhiên vài ngày sau, triều đình báo
tang, An vương gia về cõi tiên, hưởng thọ tám mươi sáu tuổi, hoàng đế vô cùng bi thống, tự mình tiễn linh An vương gia.
Thư viện cũng nhận được tin, bởi thư viện do An vương gia lập, cho nên lúc này sau khi biết tin An vương gia ra
đi, mọi nơi trong thư viện đều phải treo vải trắng.
Đến ngày đưa tang, Thẩm Huy mang theo viện thủ, phó viện thủ các viện cùng học thủ của tứ đại viện làm đại biểu tới tiễn linh.
Suốt một con phố đều treo đầy vải trắng,
màu trắng trước mắt khiến Thẩm Nghị chưa kịp tiến tới linh đường đã cảm
thấy vô cùng bi thương. Càng đến gần vương phủ, tiếng khóc lại càng thêm lớn.
Vương phủ rất lớn, những thứ trong vương
phủ cũng đều trân quý, bởi vậy có thể thấy được An vương gia có vị trí
thế nào trong lòng Hoàng thượng. Văn võ bá quan đều tiến lên phúng
viếng, thấy bọn họ đến, đều tự dành ra vị trí.
Thẩm Nghị thấy thân ảnh màu trắng ở chính giữa linh đường, tiểu hoàng đế mặc long bào thường phục, vẻ mặt hắn bi
thương nhìn chiếc quan tài thật to trong điện, trong mắt có lệ quang,
thỉnh thoảng lặng lẽ quay mặt qua nơi khác, tiểu thái giám bên cạnh lanh lợi tùy thời đưa qua khăn tay.
Thẩm Nghị theo Thẩm Huy tiến tới, quỳ
bái, đứng dậy, lại bái, đứng dậy, tam bái, đứng dậy. Hắn nhìn lướt qua
chung quanh, An vương phi đã đi trước An vương phi, thế tử cùng thế tử
phi mang theo toàn bộ gia quyến trong vương phủ khóc vô cùng thương tâm.
Hoàng đế không để ý tới sự phản đối của
mọi người, cố ý đưa linh cho An vương gia, Thẩm Nghị đi theo đám người
thật dài, cảm thấy mình như đã đi tới đoạn đường cuối cùng của đời
người.
Cuộc đời An vương gia cũng coi như truyền kỳ, cuộc sống trải qua vô số phong ba, nhưng tấm lòng vì nước vì dân
mọi người đều biết. Thẩm Nghị không thân quen với An vương gia, hắn cùng An vương gia thậm chí không tiếp xúc nhiều, nhưng trong ấn tượng của
hắn, người được thiên hạ tôn đệ nhất vương kia, cũng chỉ là một lão nhân hiền lành mà thôi.
Bất luận hắn đã trải qua biết bao sóng gió, đều không tránh khỏi việc đi lên đoạn đường cuối cùng này.
Tiễn bước An vương gia, tiểu hoàng đế hạ ý chỉ, các vị tiên sinh trong thư viện Tùng Nhân, cùng văn võ bá quan
trong triều cùng theo hắn hồi cung, hắn có chuyện cần nói.
Lần đầu tiên bước vào Kim Loan điện, Thẩm Nghị có chút hoảng hốt, nếu năm đó không vì chuyện của nhà Trần đại
nhân, hắn hẳn đã sớm bước chân vào Kim Loan điện này đi.
Tiểu hoàng đế nhận lấy chiếc khăn ấm do
thái giám đưa tới, lau lau trên mặt, thần sắc dẫn bình ổn lại. Vẻ mặt
nghiêm túc nói, “Hoàng thúc vừa đi, trẫm không chỉ mất đi một hoàng thúc luôn yêu thương trẫm, cũng giống như đã mất đi cả nửa giang sơn vậy,
khiến trẫm thương tiếc.”
Mọi người cùng quỳ xuống, quần thần hô to, “Xin hoàng thượng bảo trọng long thể.”
Hoàng đế dùng nửa giang sơn để hình dung
An vương gia, đây xem như là điều khẳng định có giá trị nhất đối với
cuộc đời An vương gia!
Tiểu hoàng đế nói tiếp, “Trước kia khi
hoàng thúc còn sống, có rất nhiều chuyện trẫm đều có thể yên tâm giao
cho hoàng thúc, nay hoàng thúc đã mất, trẫm dù có lo cũng chẳng thể giãi bày cùng ai. Hôm nay gọi các ngươi đến, vì trẫm có việc muốn nói với
các ngươi.”
“Thẩm sơn trưởng.”
Thẩm Huy đứng ra, lại quỳ xuống, “Có thảo dân.”
Tiểu hoàng đế mỉm cười, “Sơn trưởng tận
tâm tâm sức với thư viện, cần cù và thật thà, trẫm đều thấy trong mắt,
trẫm hôm nay muốn thưởng cho ngươi, coi như đáp lại ân nghĩa của sơn
trưởng với trẫm, coi như thay Hoàng thúc cảm ơn người đã dụng tâm quản
lý thư viện như thế. Nhưng trẫm lại không biết thưởng gì mới tốt, sơn
trưởng hãy tự nói đi, muốn điều gì cứ nói, trẫm nhất định đáp ứng
ngươi.”
Mọi người ồ lên, muốn gì cũng đáp ứng,
đây chính là một ân điển thật lớn đó! Thế nhưng ân điển này có phải quá
nặng rồi, nếu dã tâm của sơn trưởng này hơi lớn chút, chẳng phải….
Lập tức có người bước ra khỏi hàng, quỳ
trên mặt đất, “Xin Hoàng Thượng cân nhắc, Hoàng Thượng nếu muốn thưởng
cho Thẩm sơn trưởng, có thể trước nghe được ước muốn của sơn trưởng, nếu sơn trưởng muốn có được vật hiếm thấy trên thế gian, chẳng phải…”
Tiểu hoàng đế liếc mắt nhìn hắn, “Trẫm
quý vì Thiên Tử, Thiên Tử nhất ngôn cửu đỉnh, lời đã nói ra sao có thể
thu hồi, ngươi muốn khiến trẫm nuốt lời sao?”
“Việc này….”
“Được rồi! Ngươi không cần nói nữa, trẫm
tin tưởng Thẩm sơn trưởng.” Tiểu hoàng đế nâng tay để vị đại thần kia
lui ra, vị đại thần này tâm không cam tình không nguyện lui về vị trí
ban đầu.
Thẩm Huy nghĩ nghĩ, “Khởi tấu Hoàng
Thượng, thảo dân hiện tại thực không có điều gì muốn cầu, nếu Hoàng
Thượng nhất định ban thưởng…. Vậy xin vì thư viện Tùng Nhân ban thưởng
một tấm bản hiệu đi ạ. Thư viện giờ tuy là thư viện hoàng gia, nhưng lại không có được bút tích của Hoàng Thượng, thật sự đáng tiếc, thảo dân có nên xin Hoàng Thượng vì thư viện Tùng Nhân đề danh không ạ?”
Tiểu hoàng đế khẽ gật đầu, “Việc này
không khó, trẫm sẽ tự mình viết tên thư viện, vài ngày nữa sẽ đưa đến
thư viện Tùng Nhân. Sơn trưởng còn thỉnh cầu nào khác không?”
Thẩm Huy lắc đầu, “Thảo dân không còn.”
Tiểu hoàng đế trầm ngâm một chút, “Trẫm
đọc sách tại thư viện, nhờ sơn trưởng chiếu cố, lại được tiên sinh chiếu cố. Huynh đệ hai người sơn dài cùng tiên sinh, dạy học giáo nhân, trải
khắp thiên hạ. Một nhà Thẩm gia, không hổ là dòng dõi thư hương, cũng
nên đề tên, trẫm sẽ ban thưởng Thẩm gia ngươi một tấm biển dòng dõi thư
hương được không?”
Loại chuyện như tặng tấm biển này nọ,
nhất là có thể được hoàng đế tự tay viết này, khả ngộ bất khả cầu. Là
chuyện cực kỳ vinh quang, người khác có muốn cũng không được.
Thẩm Huy do dự chút, “Đại ca thảo dân
cùng nhị ca đều là thương nhân, ga đình có thương hộ, không thể coi là
dòng dõi thư hương. Điều này không hợp quy củ, Hoàng Thượng có thể ban
thưởng cho thư viện đã là vinh quang to lớn, thảo dân không thể cầu xin
gì thêm nữa.”
Hoàng đế cười khẽ, “Ai nói nhà có thương
hộ thì không thể mang danh thư hương, trẫm nói có thể thì có thể! Được
rồi, người không cần nói nữa, ý trẫm đã quyết.”
Thấy Hoàng Thượng đã quyết định, Thẩm Huy cùng Thẩm Nghị chỉ có thể dập đầu tạ ơn.
Hoàng đế cảm thán một tiếng, “Trẫm ở thư
viện, chính là được vị Thẩm Nghị tiên sinh này dạy, tiên sinh đức nghệ
khóa giảng dạy cũng rất nhiệt tình. Trẫm mỗi khi có nghi vấn, đều nhớ
tới những đạo lý mà tiên sinh đã giảng qua.
Hoàng đế bước xuống khỏi long ỷ, tự nâng
Thẩm Nghị dậy, dùng ngữ khí tha thiết nói, “Tiên sinh, đệ tử sau này
phải chuyên tâm chính sự, không thể thường xuyên tới nghe tiên sinh
giảng bài nữa, nhưng không biết tiên sinh có thể đáp ứng một thỉnh cầu
nho nhỏ của đệ tử hay không, nếu đệ tử cần, tiên sinh có thể nhập cung,
vì đệ tử mà mở một khóa giảng hay không?”
Hoàng thúc thỉnh thoảng từng nói qua với
hắn, nếu trong lòng có hoang mang, nên tìm người khai thông, tuy nói
hoàng đế quý vì Thiên Tử, nhưng Thiên Tử cũng l à người, cũng có thất
tình lục dục, đã có thất tình lục dục, vậy sẽ có những chuyện phiền
lòng, nếu bên cạnh có người phù hợp, nói một câu, cũng là chuyện tốt.
Tiểu hoàng đế cảm thấy hồi ức tốt đẹp
nhất trong cuộc đời mình là những ngày ở thư viện Tùng Nhân, ngeh giảng
bài, nhàn hạ, trèo tường, trốn học… cùng các đệ tử ăn chén cơm, uống
cùng bát nước, nếu ngẫu nhiên gặp được chuyện không thoải mái, còn có
thể tìm Thẩm Nghị tâm sự.
Hắn không có suy nghĩ gì khác, hắn chỉ
thầm mong có được một người, có thể không bận tâm đến thân phận hoàng đế của hắn, có thể không kiêng kỵ gì dạy bảo hắn. Tựa như ngày đó hắn cùng Thẩm Gia Minh trèo tường trốn học, thân phận của hắn dù đã bị vạch
trần, nhưng thái độ Thẩm Nghị vẫn không chút thay đổi, không như những
người khác, biết hắn là hoàng đế thì lập tức thay đổi, hoặc nơm nớp lo
sợ, hoặc a dua nịnh nọt hắn.
Thẩm Nghị không thay đổi, hắn vẫn giống như bình thường, mạnh mẽ phê bình hắn, sau đó lại kiên nhẫn dạy bảo.
Tiểu hoàng đế không hy vọng những điều
này thay đổi, mặc kệ vào thời điểm nào. Cho nên hắn gọi Thẩm Nghị tiên
sinh, tự xưng đệ tử, mà không xưng trẫm.
Thẩm Nghị mỉm cười, “Trù dù sao cũng là
đệ tử của ta, nào có tiên sinh không dạy học vì đệ tử chứ? Nhưng mà
không thể xung đột với việc học trong thư viện.”
Tiểu hoàng đế lúc này mới trở lên cao
hứng, hắn trở lại trước long ỷ, lớn tiếng tuyên bố, “Thẩm Nghị tiên sinh là đế sư của trẫm, trâm hôm nay phong Thẩm Nghị tiên sinh của thư viện
Tùng Nhân là thái phó, thời gian còn lại thái phó có thể tiếp tục ở lại
thư viện giảng bài, nếu ngày sau trẫm đọc sách có điều gì còn chưa tỏ,
lại xin thái phó vào cung giải đáp thắc mắc cho trẫm.”
“Hoàng Thượng….” Thẩm Nghị đang định từ chối, ánh mắt tiểu hoàng đế nhìn thật sâu vào trong mắt hắn.
Thẩm Nghị biết, việc này không được, hoàng đế dù sao cũng là hoàng đế, việc hắn muốn làm, không ai ngăn được.
Quần thần hô lớn, “Hoàng thượng tôn sự trọng đạo, quả thật là vinh hạnh của thiên hạ! Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Nói xong mọi người đều chúc mừng Thẩm Nghị, “Chúc mừng thái phó đại nhân!”
Thẩm Nghị cười có chút cứng ngắc, hướng về phía triều thần gật đầu, xem như đáp lại mọi người.
Những thần tử đó đã sớm nhìn thấu tình
hình, biết người được gọi là đế sư này không có công danh gì, nhưng có
thể dạy học ở thư viện Tùng Nhân, có năng lực dỗ hoàng đế vui vẻ như
vậy, coi như cũng có chỗ hơn người. Nhưng chỉ là hư danh thái phó, hoàng đế vui vẻ thì tốt rồi, ai cũng sẽ không tại thời điểm này quấy rầy hưng trí của Hoàng Thượng.
Thẩm Nghị không biết hắn trở lại thư viện như thế nào, dọc đường đi đều có người chúc mừng hắn trở thành đế sư,
trở thành thái phó đương triều. Kỳ thật…. hắn thật sự không muốn đế sư
hay thái phó gì cả….
Hắn chỉ là tiên sinh dạy học.
Thẩm Huy nhìn hắn vẫn luôn cúi đầu, vỗ vỗ bờ vai hắn, “Ký lai chi tắc an chi*! Cũng chỉ là hư danh mà thôi.”
(*ký lai chi tắc an chi: chuyện đến đâu hay đến đó, mọi việc đều có thể giải quyết)
Thẩm Nghị khẽ cười khổ, trên đời này có rất nhiều người bởi vì một chút hư danh mà nóng vội luồn cúi cả đời.
Mấy ngày sau, Hoàng Thượng liền phái
người đưa bảng hiệu thiếp vàng tới, trên đó bốn chữ với nét bút rồng bay phượng múa: Thư viện Tùng Nhân! Điều này khiến danh hiệu thư viện hoàng gia của thư viện Tùng Nhân càng thêm vang dội. Hoàng đế còn chi bạc, tu sửa lại toàn bộ thư viện Tùng Nhân, hoàn cảnh trong thư viện đều rất
tốt.
Thẩm gia cũng nhận được bảng hiệu do
Hoàng Thượng ngự ban: dòng dõi thư hương. Bởi vì bảng hiểu này, Thẩm
Phong cùng Thẩm An cũng thành nho thương. Nho thương cùng thương nhân
khác biệt thật lớn, thương nhân địa vị thấp hèn, mà nho thương lại có
thể coi là người tương đối có thân phận.
Cuộc sống Thẩm Nghị lại không có gì thay
đổi, thư viện cũng như vậy, những tiên sinh có thể vào thư viện dạy học, không chỗ nào không tự cho mình là thanh cao. Có thể trở thành đế sư
hay không, làm được thái phó hay không cũng không quan trọng, quan trọng là so xem đệ tử của ai có tiền đồ hơn. Cho nên trong thư viện, mọi
người vẫn gọi Thẩm Nghị là tiên sinh, không có người kêu theo tác phong
quan liêu rằng thái phó, điều này cũng khiến Thẩm Nghị thoải mái ít
nhiều.
Khi Thẩm Nghị cùng Trinh nương nói giỡn đều tự giếu, “Ta đây có được tính là đã đi đến thời điểm rực rỡ nhất của cuộc đời?”
Lấy tư cách một tiên sinh dạy học mà nói, có thể làm đến chức đế sư, quả thật là vinh dự cao nhất.
Trinh nương nhìn Minh nhi đang luyện
quyền cước cách đó không xa, “Dù cho chàng có phải đi đến thời điểm rực
rỡ nhất hay không, vẫn nên giáo dục con cho thật tốt trước đi đã, Minh
nhi gần đây cứ như trúng tà ấy, ngày nào cũng dành ra mấy giờ luyện
quyền cước. Vài ngày trước còn nói với thiếp muốn tòng quân nữa, chàng
nói một đứa trẻ còn chưa tới mười tuổi như con nó, tòng quân gì chứ?”
Nghĩ đến việc này Trinh nương liền thấy đau đầu.
Thẩm Nghị nhìn Minh nhi, rất thấu hiểu mà gật đầu, “Quả thật nên dạy dỗ nó thật tốt mới phải.”