Sau đó vẫn là nước chảy mây trôi, hoàng
đế lúc không bận chính vụ, thường sẽ tới nghe giảng, quan hệ với đồng
học cùng lão sư cũng tốt hơn. Có thể vì từng thổ lộ chuyện riêng với
Thẩm Nghị, có chút yêu thích Thẩm Nghị hơn.
Triều đình từ cao đến thấp nghiêm lệnh
điều tra rõ vụ án quan viên tham ô mưu phản, vụ án An tiên sinh bồi
dưỡng môn khách, thư viện Tùng Nhân bị liên lụy cứ vậy tuyên bố không
thu đệ tử mới, hơn nữa đệ tử trong thư viện tạm thời không tham gia khoa cử.
Bọn nhỏ Thẩm gia cũng chậm rãi lớn lên.
Lại một cuộc thi cuối năm nữa trôi qua,
Hàn Nhuận Trác vẫn là học thủ Dương Xuân viện như trước, nhưng năm nay
cũng không đuổi kịp học thủ Hàn Đông viện, Dương Xuân viện như trước
đứng thứ hai, không còn cách khác, một năm này mọi người đều liều mạng
học tập, áp lực của học thủ Hàn Đông viện rất lớn, thành tích của Hàn
Nhuận Trác đuổi sát theo hắn, hơi thả lỏng chút thì có thể sẽ bị Hàn
Nhuận Trác vượt qua.
Tranh nhi năm nay thế nhưng tiến bộ rất
lớn, năm trước là đệ tử đưng thứ bảy mươi hai năm nay nhảy vọt đến vị
trí thứ mười lăm, mặc dù cách giấc mộng học thủ của hắn còn rất xa,
nhưng cũng đã không tồi.
Đáng mừng tổng thành tích năm nay của
Dương Xuân viện đứng ngang với Noãn Hạ viện, chuyện này khiến mọi người
trong Dương Xuân viện rất vui mừng, sự thay đổi của Dương Xuân viện mọi
người đều nhận thấy, ba viện khác đã muốn đồng lòng đặt ra mục tiêu cho
Dương Xuân viện, đều âm thầm cổ vũ.
Khóa đức nghệ cũng bắt đầu giảng dạy ở tứ viện, thành tích của khóa đức nghệ cũng trở thành một phần của cuộc
thi, nhưng mọi ngươi chưa từng tham gia thi đức nghệ bao giờ, vì lợi ích chu toàn, Thẩm Nghị trong năm trước đã vài lần tổ chức thi thử cũng đều thành công, đệ tử cũng rất phối hợp.
Người không cao hứng nhất là tiểu hoàng
đế, hắn cũng tham gia cuộc thi của Dương Xuân viện, đứng thứ mười tám,
tức lên vừa hồi cung liền gọi thái phó đến phiền muộn, thẳng tới khi
thái phó phải khen hắn tuổi trẻ tài cao. Kỳ thực kết quả thi các khoa
khác của hắn đều tốt, nhưng mà khóa tạp nghệ, năm nay thi trồng trọt….
Học tập ở Dương Xuân viện đối với hoàng
đế là rất hữu ích, bởi vì kiến thúc tại thư viện Tùng Nhân rất lớn, hắn
hiểu được rất nhiều việc trước kia hắn ở trong cung không hiểu được. Hơn nữa cùng chung sống với các đệ tử cũng biết được tình huống cuộc sống
các nơi, điều này khiến hắn khi làm chính vụ cũng càng thêm thuận buồn
xuôi gió, không có Cao Chuẩn động tay động chân, hơn nữa còn có Hàn
tướng, An vương gia cùng Dương thượng thư duy trì đại cục, thần tử trong triều cũng không dám lơ là, làm việc cũng càng thêm cẩn thận.
Án quan viên tham ô mưu phản cũng xử lý
ngày càng thuận lợi, chứng cứ cũng thu thập ngày càng nhiều, án tử của
tri phủ Hồ Châu Trần Dịch năm đó cũng được moi lên, hoàng đế cầm công
văn được chuyển đến mới phát hiện, án tử Trần Dịch năm đó thế nhưng còn
liên lụy đến Thẩm nghị, hắn triệu An vương gia tới hỏi thăm tình huống
năm đó, bởi năm đó vì Thẩm Nghị, Thẩm Huy từng cầu xin An vương gia, An
vương gia lập tức kẻ tường tận.
Hoàng đế bắt đầu tự thẩm tra án trư này,
Thẩm Nghị cũng nhân án kiện này mà bị triệu vài lần, hoàng đế sợ bị Thẩm Nghị nhận ra, mỗi lần đều để người khác thẩm vấn, mình thì núp ở phía
sau nghe, vụ án dần dần sáng tỏ, mọi chứng cứ đều thể hiện hình phạt cho Trần Dịch quá nặng, mưu phản cũng là bị vu hãm, tìm hiểu nguồn gốc thì
tra ra Cao Chuẩn.
Cùng lúc đó, ba vị quan viên khác bị vu án cũng có mặt, mọi chuyện đều bắt nguồn từ Cao Chuẩn.
Chân tướng đã rõ, chỉ chờ một mệnh lệnh của hoàng đế, thì có thể trực tiếp xử quyết.
Hoàng đế lén tới gặp Cao Chuẩn, Cao Chuẩn đã bị giam tại lao ngọc hơn một năm, bởi thái độ của hoàng đế vẫn chưa
rõ ràng nên đãi ngộ của hắn tại lao ngục cũng không tệ lắm, người chỉ có chút gầy, tinh thần bơ phờ còn những mặt khác vẫn khỏe.
Vừa thấy hoàng đế đến, Cao Chuẩn vội vàng di qua, bắt đầu dập đầu đùng đùng, vừa dập đầu vừa khóc, “Hoàng Thượng
a, Hoàng Thượng phải cứu nô tài, nô tài không muốn chết, Hoàng Thượng….”
Mặt hoàng đế không chút thay đổi, nhìn hắn trước mặt mình kêu khóc.
Không có thanh âm, không có đặc xá được
dự liệu trước bên trong. Cao Chuẩn hơi hơi ngẩng đầu, lại thấy một hoàng đế hoàn toàn xa lạ, vẻ mặt của hoàng đế, có bi thương, không hề nhẫn
nại, càng nhiều lại là kiên quyết.
“Hoàng Thượng….” Cao Chuẩn thì thào gọi.
Hoàng đế nhìn Cao Chuẩn đáng thương trước mắt, trong đầu không ngừng hiện lên những bằng chứng chính xác, những
hồ sơ oan tình đầy máu….
“Cao Chuẩn, ngươi biết tội chưa?”
Cao Chuẩn hơi quỵ xuống, chẳng lẽ lần này Hoàng Thượng không muốn tha cho hắn?
“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng a, nô tài hầu hạ ngài vẫn luôn cần cù và tận tâm, chưa bao giờ dám có suy nghĩ khác,
Hoàng Thượng, ngài phải tin nô tài a…..” Cao Chuẩn vùng lên, ôm chân
hoàng đế.
Hoàng đế cúi đầu, nhìn đôi tay đang ôm
lấy chân mình kia, bên cạnh lập tức có thị vệ tách Cao Chuẩn ra, “Cao
Chuẩn, ngươi vẫn không muốn cho trẫm một câu thành thật sao?”
Trong mắt hoàng đế khắc sâu bi thương,
“Trẫm từ nhỏ đã cùng sinh hoạt với ngươi, ngươi là người thế nào, ngươi
đã làm những gì, trẫm đều rõ! Người đối xử tốt với trẫm, trẫm cũng đối
ngươi không tệ, nhưng ngươi…. Hiện tại nhân chứng vật chứng đều đầy đủ,
ngươi vẫn không muốn nhận tội sao? Cho dù ngươi không thừa nhận, với
những bằng chứng này, trẫm cũng có thể phán tội ngươi! Hôm nay trẫm đến, chỉ muốn hỏi ngươi một câu thôi, Cao Chuẩn, ngươi biết tội chưa?”
Lòng Cao Chuẩn lạnh lẽo, chẳng lẽ Cao Chuẩn hắn sẽ chết ở đây sao? Không! Không! Không! Hoàng đế sẽ không giết hắn! Không!
Hắn giãy thoát khỏi hai thị vệ, vừa khóc
vừa kêu, “Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Là có kẻ hãm hại thần! Là có người hãm hại thần mà Hoàng Thượng! Hoàng Thượng! Nô tài vẫn luôn trung thành và tận tâm với ngài a!….”
Hoàng đế lắc đầu, thật sự thất vọng rồi.
Hắn bước lùi về sau, “Ngươi thật sự….. sai-mãi-không-sửa!” Hắn từng chữ
một nói ra câu này, Cao Chuẩn mền oặt ngã xuống, Hoàng Thượng….. thực sự muốn xử trí hắn sao?
Hoàng đế rời khỏi nhà lao, nói với người bên ngoài, “Thẩm tra hắn rõ ràng cho trẫm!”
Rầm rầm, cửa lao lại một lần nữa bị khóa lại.
Cao Chuẩn nắm lấy cửa lao, tuyệt vọng gọi Hoàng Thượng, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn hoàng đế cách hắn ngày càng xa……
Cao Chuẩn rất nhanh đã nhận tội, có thể
thấy đã hết hy vọng, nhận định hoàng đế sẽ không cứu hắn nữa, nhưng
nguyên nhân lớn nhất vẫn là không chịu nổi khổ hình, chẳng những nhận
hết tội danh, còn cung khai ra không ít người trong bè đảng.
Theo lời khai của hắn, triều đình lại bắt một vài quan veien, xét nhà, lưu đày, bãi quan, mà Cao Chuẩn bị phán
chém eo, Triệu Thiên Đao cũng bị phán lăng trì.
Thẩm Nghị biết tin, nhanh chóng vào kinh, chỉ vì muốn nhìn tận mắt việc tử hình Cao Chuẩn cùng Triệu Thiên Đao.
Cao Chuẩn bị chém eo xong cũng chưa thể
chết ngay, vẫn cứ mãi hô Hoàng Thượng, nhóm dân chúng cầm trứng gà cải
trắng ném vào người hắn cũng không phải ứng.
Triệu Thiên Đao trước khi bị hành hình
thì nhìn thấy Thẩm Nghị trong đám người, đôi mắt nhỏ vô lại ngày đó của
hắn tràn đầy ngoan lệ, nay chỉ còn lại sợ hãi khi đối mặt với tử vong,
khi hắn nghe thấy thanh âm mài đao vì hắn, hắn không kiềm chế được run
rẩy.
Thẩm Nghị lạnh lùng nhìn, thấy Triệu
Thiên Đao bị hắt một chậu nước lạnh, nhìn đao phủ rất nhanh giơ đao chém xuống cắt từng miếng thịt, Thẩm Nghị cuối cùng không chịu nổi cảnh
huyết nhục như vậy, xoay người qua chỗ khác.
Bè phai Cao Chuẩn bị diệt, những thượng
thư đệ tử bao che cũng bị liên lụy, năm năm không được tham gia khoa cử. Vài đệ tử cầm đầu gây sự, bị tước công danh, kiếp này không thể tham
gia khoa khảo. Qua chuyện này, danh tiếng của thư viện Tùng Nhân càng
lớn, hoàng đế hạ chỉ ca ngợi An vương gia, hơn nữa xếp thư viện Tùng
Nhân thành thư viện hoàng gia.
Quan viên triều đình cần quét sạch thì
quét sạch, An vương gia tự nhận tuổi đã cao, cáo ôm không xuất hiện,
không hỏi chuyện trong triều. Ngôi thừa tướng của Hàn tướng càng ngồi
càng vững, mà thượng thư Dương đại nhân vì dốc sức trong việc tra ra án
của Cao Chuẩn được phong Thái Úy, thế cục mới trong triều được hình
thành.
Trước mộ Trần đại nhân…..
Chính xác mà nói, đây chỉ là một khối đất nhỏ, liếc mắt nhìn qua thật bình thường, nhưng bên dưới lại mai táng
một nhà bốn người Trần đại nhân.
Trần đại nhân cũng được sửa lại án sai,
hắn phạm là tội tham ô. Lúc ấy xét nhà đã muốn loại bỏ hành vi phạm tội
của hắn, người nhà Trần đại nhân bị lưu đầy cũng được triệu trở lại, tộc nhà họ Trần trọn đời không thể làm quan cũng được hủy, tộc hắn có thể
tự tham gia thi cử. Nhưng sau ba năm, tộc nhân Trần gia trở về, tâm tính đã sớm không còn như trước nữa.
Hiện tại, bọn họ cùng Thẩm Nghị, còn có
Phùng tiên sinh đang đứng trước mộ Trần đại nhân, muốn mang thi thể cả
nhà Trần đại nhân về, an táng trong phần mộ tổ tiên.
Thẩm Nghị nhìn Phùng tiên sinh nhìn bọn
họ mang người tới đào thi cốt lên, lúc ấy vội vàng mai táng, cũng không
có quan tài, nay đào lên, đã sớm chỉ còn xương trắng.
“Trần đại nhân, cừu hận của nhà các
ngươi, đều được báo rồi! Các ngươi ở nơi âm giới, cũng có thể an nghỉ.”
Hốc mắt Thẩm Nghị lại đỏ.
Phùng tiên sinh đứng bên cạnh cũng vừa gạt lệ, vừa nói liên miên trước mộ phần.
Vị trung niên dẫn đầu đám người Trần gia
đến đây dẫn đầu quỳ xuống trước Thẩm Nghị cùng Phùng tiên sinh, “Thẩm
tiên sinh, Phùng tiên sinh, xin nhận của ta một lạy.”
“Không được! Không được!” Thẩm Nghị cùng Phùng tiên sinh nâng hắn dậy.
Hắn lau lệ trên mặt, vẫn nhất quyết cúi
đầu, “Nếu không phải nhờ hai vị, xương cốt của một nhà đường thúc ta đã
sớm tan hoang nơi bãi tha ma tìm không được nữa rồi. Xin hãy nhận một
lạy của ta!”
Thẩm Nghị cùng Phùng tiên sinh không thể từ chối nữa, đành phải để mặc hắn hành lễ.
“Về sau các ngươi…. Tính thế nào?” Thẩm
Nghị hỏi. Sản nghiệp của Trần gia đã sớm bị tịch thu sạch sẽ, gia thế
sớm không được như trước nữa.
Hắn quay đầu nhìn thoáng qua hướng hoàng
cung, lộ nụ cười sầu thảm, “Trần tộc ta trong trăm năm nữa sẽ không vào
triều làm quan, huyết lệ của đường thúc ta trước đó…. Chúng ta chuẩn bị
di dời đến Giang Nam, nơi đó còn có hơn nửa tộc nhân đang sinh sống,
kinh doanh nhiều năm, chúng ta tới đó cũng dễ sống hơn.”
Thẩm Nghị cùng Phùng tiên sinh đều trầm
mặc, trước kia khi chưa xảy ra chuyện gì, Trầm gia cũng coi như người
kinh thành, hiện tại lại muốn di tản tới Giang Nam.
“Cũng tốt, Giang Nam là nơi giàu có sung
túc, các ngươi đi, cũng dễ dàng tìm được đường sống.” Phùng tiên sinh
cười, Giang Nam cũng là nơi không tồi.
Hắn gật gật đầu, “Phần lớn người trong
gia tộc chúng ta đã qua đó, bên đó vẫn có thể. Nhị vị tiên sinh, đại ân
của các vị, Trân gia ta không thể bồi đáp, ngày sau nếu tới Giang Nam,
chỉ cần nói ra tục danh của hai người, nếu có thể giúp đỡ, chúng ta
nghĩa bất dung từ*!”
(*nghĩa bất dung từ: làm việc nghĩa không quản khó khăn, ý chỉ sẵn sàng giúp đỡ hết mình)
Thẩm Nghị cùng Phùng tiên sinh liên tục nói không cần.
Tiễn người Trần gia rời đi, Thẩm Nghị có
chút buồn, hắn nhìn ra phương xa, nói với Phùng tiên sinh, “Tiên sinh,
trong kinh Phật nói trên đời này có luân hồi chuyển thế, ngài nói một
nhà Trần đại nhân, kiếp sau có thể hạnh phúc hơn chút không?”
Phùng tiên sinh khẽ gật đầu, “Có thể.”
Vĩnh Bình vụ án hoạn quan lộng quyền,
quan viên tham ô cuối cùng cũng kết thúc, cuộc sống của Thẩm Nghị cũng
từ từ không phục lại bình thường.
Hoàng đế vẫn thường cải trang thành An
Duệ đến thư viện học tập, vẫn như trước tại khóa tạp nghệ bị lão sư phê
bình sâu sắc, bởi vì hắn thật sự quá ngốc, ngay cả một chút thường thức
cơ bản cũng không biết….
Vì không để bị bạn học cười nhạo không
chăm chỉ, hoàng đế tại hoàng cung chăm chỉ thực hành, ngày đầu tiên lao
động một lúc đã dọa cho hoàng hậu hôn mê, nghĩ rằng hoàng đế phát điên,
khiến cho thái y viện gà bay chó sủa….
Thư viện Tùng Nhân lại tiếp tục chiêu
sinh, nhưng bởi vì trở thành thư viện hoàng gia nên yêu cầu chiêu sinh
càng thêm nghiêm khắc, cũng cho phép đệ tử trong thư viện tham gia khoa
cử, đương nhiên thành tích tích vẫn tốt trước sau như một.
Diệu nhi như trước gửi đến những bức thư
thật dài cùng một tệp tranh, Minh nhi cũng dần dần trưởng thành, Thẩm
Nghị cảm thấy cuộc sống thật vô cùng thoải mái.
Chỉ trừ một chuyện…. Minh nhi càng ngày càng lớn! Càng ngày càng thích gây chuyện!
Thật vất vả đến ngày nghỉ, thời tiết cũng tốt, Thẩm Nghị chuẩn bị mang theo Trinh nương cùng con đi ra ngoài dạo
chơi, vừa định đem ý tưởng này nói cho Trinh nương, bên ngoài sân đã
truyền đến tiếng tiểu hài tử.
“Thẩm thúc thúc, Thẩm thúc thúc….” Oa nhi bên ngoài nãi thanh nãi khí*, là đứa con nhỏ nhất của viện thủ Hàn Đông viện Bàng Lập, gọi Bàng Hiếu Uyên.
(*nãi thanh nãi khí: giọng trẻ con)
Thẩm Nghị cùng Trinh nương mở cửa, “Sao
vậy” Trinh nương ôn nhu nói, con sáng sớm đã cùng đám tiểu hài tử trong
thư viện đi chơi, sẽ không xảy ra chuyện gì chứ.
Bàng Hiếu Uyên chỉ ra bên ngoài, “Thúc
thúc thẩm thẩm mau tới xem đi, Thẩm Gia Minh nhà thúc đánh khiến Uông
Thừa Trạch khóc rồi.”
TĐHS: giành cho những ai đã và đang theo dõi bộ “Tú tài nương tử”
Nhà ta đã hoàn bộ này nhé, và h cũng đã có eb nữa rồi, và sau đây là tiết mục tặng quà