Tú Tài Nương Tử

Chương 64: Học thủ chi tranh




Trung thu, hai huynh đệ Thẩm gia đều không trở về, trong thư viện có không ít đệ tử cũng không về nhà, cho nên Thẩm Huy cùng Thẩm Nghị đều ở lại thư viện trải qua Trung Thu.

Thẩm Nghị cũng gửi thư cho Diệu nhi nói về tình huống hiện nay, Thành Mặc cư sĩ sau khi đọc thư cũng bảo Dương Thanh Phong đưa Diệu nhi tới thư viện, Bọn Thẩm Nghị thế mới biết thì ra thư viện cách nhà Thành Mặc cư sĩ gần hơn, đi mất có ba ngày đường.

Qua tết Trung thu, các đệ tử chuẩn bị cuộc thi học thủ mỗi năm một lần. Kỳ thật cũng chính là cuối thi cuối năm, hàng năm thư viện đều phải kiểm tra tình hình học tập của đệ tử, nội dung cuộc thi so với cuộc thi vào núi thì nghiêm cẩn hơn, chẳng những nghiêm cẩn, nội dung thi cũng nhiều.

Ngoại trừ thi vẫn còn phải thi lễ nghĩa, cưới ngựa bắn cung, quyền cước, nhạc khí, lễ nghi, y dược, bói toạn, tạp nghệ, tất cả đều phải kiểm tra, đức nghệ thuộc chương trình học mới mở, hơn nữa cả thư viện cũng chỉ có một khóa, cho nên năm nay không thi. Mà thi tập nghệ gì đó thì đều cổ quái ly kỳ, ví như vấn đề về nông canh có thể thi, nhân tình lễ nghi cũng có thể, điều gì cũng có thể xảy ra, đều dựa vào sở thích của tiên sinh.

Các đệ tử đều tập trung tinh thần, chẳng những muốn tranh ngôi học thủ, tứ viện cũng muốn tranh cao thấp, hàng năm danh bài của các việc đều dựa vào thứ tự học thủ để sắp xếp. Dương Xuân viện hàng năm đều bị ba viện khác đè đầu, này cũng bởi lẽ đệ tử tốt nhất mới nhập học hàng năm thì đều đã bị các viện khác chọn hết, còn lại đều xếp vào Dương Xuân viện, cứ thế mãi, về chỉnh thể Dương Xuân viện có nền tảng kém hơn nhiều so với các viện khác.

Năm nay bởi vì Thẩm Nghị muốn khác biệt, đã đem tất cả những đệ tử mới nhập học đều xếp vào Dương Xuân viện, khiến cho những đệ tử vốn có của Dương Xuân viện có áp lực thật lớn, gần một năm học tập, trong số những đệ trư mới nhập học đã có không ít người có thành tích sánh bằng bọn họ, nhất là Hàn Nhuận Trác đã có thành tích dẫn đầu thật xa.

Các đệ tử của viện khác cũng không dám lười biếng, việc cạnh tranh học tập trong thư viện rất mạnh, bởi vì thư viên có một tiêu chuẩn thống nhất, một khi không đạt đủ thành tích yêu cầu, rất có thể sẽ bị đuổi đi, còn nếu muốn vào thư viện thì phải học lại từ đầu. Điều này đối với từng đệ tử mà nói thì so với việc không giành được hạng nhất thì càng thêm hổ thẹn.

Nhất là từ khi xây dựng thư viện đến nay, không có đệ tử nào bị rớt cả, nên càng không có ai nguyện ý trở thành người đầu tiên.

Tuy nhiên thư viện Tùng Nhân không giống như các thư viện khác, vừa đến gần kỳ thi, chuyện gì cũng không làm chỉ chăm chăm đọc sách. Thư viện vẫn sẽ tổ chức cho bọn họ tiến hành thể nghiệm trời đông giá rét hàng năm.

Cái gọi là thể nghiệm trời đông giá rét chính là để cho tất cả đệ tử đi về sau núi tìm một đỉnh núi, ở nơi đó ba ngày hai đêm, ngoại trừ những đồ dùng thiết yếu thì không thể mang theo gì khác, tự mình chặt củi, tự mình nhóm lửa sưởi ấm, tự mình ăn, tự mình nấu cơm, mỗi ngày sẽ chạy 10 vòng quanh đường nhỏ trên núi, các vị tiên sinh cũng sẽ cùng ăn cùng ở, còn phải giảng bài giữa băng thiên tuyết địa.

Quan trọng nhất là các đệ tử còn phải thời thời khắc khắc đề phòng xem xung quanh có gì nguy hiểm không, cuộc sống dã ngoại cũng không hề dễ dàng, tuy rằng mùa đông không có xà trùng quấy rầy, nhưng vẫn có khả năng xuất hiện những dã thú hung mãnh, đến lúc này, những tri thức của khóa học quyền cước sẽ phát huy tầm quan trọng của nó.

Nhiều người cùng đi, đệ tử của tứ viện ở cùng nhau phải có đến gần hai ba trăm người, hai ba trăm người này phải sắp xếp thế nào, chính là chuyện mà nhóm học thủ phải quyết định, học thủ của từng viện đã ở mấy ngày trước nghiên cứu ra một phương án thích hợp, phân bao nhiêu người thành một tiểu đội, mỗi tiểu đội cần bầu ra một tiểu đội trưởng, mỗi tiểu đội cần làm những gì, mỗi ngày cần làm những nhiệm vụ, đều có hạn mức hết. Đệ tử tứ viện đều phải tự mình sắp xếp, nhóm học thủ chỉ phụ trách phân phối tổng hợp, quản lý tiểu đội là tiểu đội trưởng, mỗi tiểu đội xảy ra vấn đề gì sẽ ảnh hưởng đến tất cả mọi người, sự đoàn kết là vô cùng quan trọng tại thể nghiệm trời đông giá rét.

Mỗi lần diễn ra thể nghiệm trời đông giá rét, bất luận là đối với thân thể, hay là tâm lý, đều là một lần luyện tập.

Hơn phân nửa tiên sinh trong thư viện mang theo chúng đệ tử chậm rãi xuất phát, vừa đi ba ngày, thư viện một mảnh hoang vắng.

Những đệ tử lần đầu tiên tham gia thể nghiệm trời đông giá rét đều cảm thấy mới mẻ vô cùng, dọc đường đi đàm luận thật hăng say, đến nơi mới choáng mặt hoa mắt, khắp nơi phủ đầy tuyết trắng phau phau, liền ở lại nơi này?

Những đệ tử có kinh nghiệm đều đã tập mãi thành quen, nơi các vị tiên sinh lựa chọn mỗi lần đều ngạc nhiên cổ quái, một lần có vẻ tốt duy nhất là chọn ở lại trong một sơn động, sơn động quả thật có thể che gió che tuyết, nhưng cách cửa sơn động không xa lại có gấu ngủ động, khi nhóm lửa không dám huyên náo xôn xa, còn phải che kín cửa động lại, từ một đầu khác đào một đường đi mới, thật sự khổ không nói hết.

Có đệ tử lập tức trêu ghẹo, “May mà không chọn ở gần vách núi, không cần lo lúc ngủ bị lăn xuống núi.”

Các đệ tử sau khi phân phối xong thì bắt đầu hành động, chặt cây làm phòng nhỏ, chung quanh thiết đặt cạm bẫy, cầm vũ khí đi xung quanh tìm đồ ăn, bận rộn cả ngày, các đệ tử đã dựng được một phòng ở giản đơn, sau đó bọn họ sẽ ở trong đó trải qua ba ngày hai đêm.

Thẩm Nghị cũng cùng các đệ trư làm việc, Phùng tiên sinh còn có nhã hứng muốn làm thức ăn cho các đệ tử, buổi còn có đệ tử gác đêm, tất cả đều tiến hành ngăn nắp tuần tự.

Sau khi thể nghiệm trời đồng giá rét hoàn thành thì cố hết sức ôn luyện cuộc thi cuối năm, thi xong không bao lâu, bảng vàng các viện được dán lên, mọi người lật đật tới xem. Tranh nhi tính tính, bản thân thế nhưng xếp thứ bảy mươi hai, Dương Xuân viện tổng cộng có một trăm người, thành tích của nó có vẻ không tốt.

Mà năm nay người đứng đầu Dương Xuân viện thế nhưng lại là Hàn Nhuận Trác, Hạ Đình đành phải xếp thứ hai, sắc mặt của hắn thật khó nhìn, cái này có nghĩa rằng, Hàn Nhuận Trác chính là học thủ mới của Dương Xuân viện.

Không ít người đã sớm đoán được kết quả này, Hàn Nhuận Trác từ sau khi vào Dương Xuân viện được các tiên sinh hết lời khen ngợi, cuộc thi năm nay có thể có thực lực cạnh tranh cao thấp với Hạ Đình cũng chỉ có mình hắn, cho nên Hàn Nhuận Trác đứng nhất, cũng là chuyện có thể đoán trước.

Buổi chiều phát ra thứ tự của học thủ bốn viện, bảng này vừa xuất hiện, toàn thư viện đều oanh động. Trong quá khứ, thứ hạng bốn học thủ luôn là đông, thu, hạ, xuân, Dương Xuân vienj đứng cuối, nhưng hôm nay, sự sắp xếp này lại là Hàn Đông viện, Dương Xuân viện, Lãnh Thu viện, Noãn Hạ viện đứng cuối!

Hàn Nhuận Trác chẳng những trở thành học thủ của Dương Xuân vienj, còn áp chế được Lãnh Thu viện cùng Noãn Hạ viện! Đệ tử Dương Xuân viện đều kích động, bị chèn ép nhiều năm, cuối cùng cũng vùng lên rồi!

Mọi người đều tìm Hàn Nhuận Trác để nói cho hắn tin tức tốt này, Hàn Nhuận Trác chỉ thản nhiên cười, “Thành tích của mình ta cao thì có ích gì, ngày mai sẽ đưa ra thứ hạng của bốn viện, Dương Xuân viện chúng ta có lẽ lại đứng cuối thôi!”

Hắn vừa nói ra lời này, mọi người đều trầm mặc, đúng vậy a, thứ tự của học thủ có thể đại biểu cho tứ viện, nhưng sự thật khi so sánh tổng thể năng lực của tứ viện, Dương Xuân viện khẳng định không thê sánh kịp.

Ngày hôm sau, tổng thành tích của tứ viện được đưa ra, không ngoài dự liệu, Dương Xuân viện đứng cuối.

Thành tích đi ra có người vui có người buồn a! Thành tích vừa công bố, thư viện cũng chuẩn bị cho nghỉ đông, dựa theo lệ thường, thư viện sẽ tiến hành họp hàng năm.

Họp hàng năm chính là các tiên sinh cùng đệ tử tập trung lại tổng kết kết quả học tập trong năm qua, bởi vì thành tích của Dương Xuân viện năm nay tốt hơn, năm nay trụ trì buổi họp là Dương Xuân viện, nhưng viện thủ Dương Xuân viện Phùng tiên sinh bị bệnh, đành phải để phó viện thủ Thẩm Nghị chủ trì.

Thẩm Nghị nhìn hơn hai trăm tám mươi đệ tử ngồi bên dưới, mỉm cười nói, “Thành tích được công bố, cảm giác thế nào a?”

Các đệ tử đều trầm mặc, năm nay thành tích so với trong tưởng tượng tốt hơn, nhưng cũng kém hơn. Không giống Dương Xuân viện hưng phấn, đệ tử Noãn Hạ viện đều có chút nặng nề. Học thủ Noãn Hạ viện lại cúi đầu, từ đầu đến cuối, khuôn mặt chẳng hề thay đổi.

Thẩm Nghị lắc đầu, “Nếu cuộc thi nhập núi năm nay phân viện, các trò thử nghĩ xem, thành tích có thể khác bây giờ không?”

Làm sao có thể giống chứ? Hàng năm, những người tốt đều bị phân đến viện khác, đệ tử giống như Hàn Nhuận Trác đã sớm bị lãnh Thu viện hoặc Hàn Đông viện chọn đi rồi.

Thẩm Nghị nhìn đệ tử phía dưới với những vẻ mặt khác nhau, cười hỏi, “Cuộc thi nhập núi hàng năm, đệ tử tốt nhất đều được các viện, cứ như vậy mãi, chẳng phải tốt thì vẫn cứ tốt mà không tốt thì vĩnh viễn đuổi không kịp sao? Chỉ riêng năm nay không phân mà thôi, thành tích lập tức liền thay đổi, các trò còn có thể nghĩ rằng bản thân đã nỗ lực hết sức sao?”

“Đệ tử Hàn Đông viện, các trò đều là những đệ tử có trụ cột tốt nhất toàn thư viện, nhưng cứ liên tục đứng nhất nhiều năm, các trò giờ còn có được sự bốc đồng khi mới nhập học sao? Có phải đã mai một rất nhiều hay không?”

“Đệ tử Lãnh Thu viện, các trò phải chăng năm nay mới cảm thấy có áp lực? Có phải năm nay mới bất tri bất giác cảm thấy đã có người có thể đuổi kịp các trò?”

“Đệ tử Noãn Hạ viện, các trò có phải chưa từng nghĩ tới việc sẽ bị đệ tử Dương Xuân viện vượt qua? Không nghĩ tới rằng, cũng đã có người lặng lẽ vượt qua các trò rồi.”

“Còn có nhóm đệ tử Dương Xuân viện, các trò phải chăng không thể ngờ rằng mình cũng có thể thắng được Lãnh Thu viện Noãn Hạ viện?”

Các đệ tử đều cúi đầu, Thẩm Nghị nói đúng, bọn họ quả thật bị danh bài bấy lâu nay che mắt, đều đã quen việc Hàn Đông viện là tốt nhất, Dương Xuân viện kém cỏi nhất, đã sớm không còn tâm tư đi tranh đoạt giải nhất.

Thẩm Nghị nhìn một vòng xung quanh, “Mỗi vị tiên sinh của các trò đều là danh sư đương thời. Tiên sinh các viện cũng đều đi tới viện khác giảng dạy, các trò còn cảm thấy tất cả những điều này có liên quan đến tiên sinh nữa hay không?”

“Bài danh của tứ viện vẫn luôn như vậy, trong lòng các trò chắc đã sớm hình thành lối mòn. Cảm thấy dù làm thế nào cũng sẽ không đuổi kịp Hàn Đông viện? Dương Xuân viện dù cố gắng đến mấy cũng sẽ vẫn là kẻ đứng bét? Nếu các trò trước đó không có niềm tin, vậy dù có làm thế nào đi chăng nữa, các trò cũng sẽ mãi dừng chân tại chỗ, trì trệ không tiến! Đều không gắng hết sức học tập, hiện tại có thành tích như vậy không oan chút nào!”

Thẩm Nghị dừng một chút, nhẹ giọng lại, “Sắp nghỉ đông rồi, về nhà suy ngẫm cẩn thận đi, sang năm nên làm thế nào, vẫn cứ cố giữ thành tích này? Hay gắng hết sức đoạt được nhất bảng?”

Toàn trường yên lặng, mỗi người đều suy ngẫm trong lòng.

Từ kỳ nghỉ động trở về, tình trạng rõ ràng thay đổi nhiều, càng thêm tích cực học tập, học tập cũng càng thêm cẩn thận.

Vừa khai giảng không bao lâu, Hàn Nhuận Trác đi tới nơi nghỉ ngơi của các tiên sinh, tìm Phùng tiên sinh cùng Thẩm Nghị.

“Đệ tử muốn thi Hàn Đông viện.