Đã gần cuối năm, hàng tết đều đã chuẩn bị hết. Năm nay Thẩm gia hơi có chút đặc thù, hàng tết hầu hết đều do mấy
nam nhân đi mua, Liêu thị cần gì thì ghi ra, Thẩm Phong mang theo mấy
huynh đệ đi chọn mua.
Bốn phụ nhân trong nhà, ngoại trừ Liêu
thị còn có thể tiếp tục đứng vững chỉ huy, Thược nhi một tuổi hoàn toàn
không rời được Trương thị, Hoa Đào và Trinh nương thì mang thai lại nhàn đến kinh người.
“Tranh nhi, con là đại ca, phải dẫn hai
đệ đệ đi chơi. Con nhìn nhị thẩm phải chăm sóc muội muội, tam thẩm, tứ
thẩm đều không tiện di chuyển. Diệu nhi, con cũng phải để ý một chút,
hôm nay trời lạnh đường trơn, nếu muốn xuất môn thì phải ôm Khâm nhi,
bảo Diệu nhi và Hâm nhi cầm tay nhau để tránh bị ngã. Con phải nhớ kỹ
nhé.” Liêu thị trịnh trọng dặn dò Tranh nhi, Hỉ nhi cũng không thể luôn
luôn để ý bọn chúng, trong đám nhỏ, Tranh nhi là lớn nhất, nghiễm nhiên
ctrở thành ông vua trong đám trẻ nhà Thẩm gia, nhiệm vụ chăm sóc mấy đứa nhỏ còn chưa hiểu chuyện liền đặt lên vai nó.
Tranh nhi mỉm cười, “Mẫu thân yên tâm,
Con sẽ để ý bọn họ.” Liêu thị vui mừng cười cười, con nàng thật sự càng
lúc càng hiểu chuyện.
Bên này, Trinh nương cũng không quên dặn
dò Diệu nhi, “… Phải nghe lời Tranh nhi, không được gây chuyện, gần đây
trong nhà bận rộn, đệ phải ngoan một chút. Bài học mỗi ngày cũng không
được quên, biết không?”
Diệu nhi ngồi trên ghế, chăm chú vẽ hoa
mai cắm trong bình trên bàn, hoàn toàn không để ý Trinh nương nói cái
gì, chỉ theo bản năng ừ hai tiếng.
Hoa Đào cầm đồ thêu tìm Trinh nương giải
sầu, bắt tay vào làm quần áo lót cho con, cười với Trinh nương, “Diệu
nhi rất hiểu chuyện, sao muội còn sợ nó gây chuyện?” Khi nói chuyện cầm
quần áo khoa chân múa tay, “Nha, nhìn xem, bộ quần áo này trông thế
nào?”
Trinh nương nhận lấy bộ quần áo, xem xét
kỹ càng, chất vải vô cùng tốt, tơ lụa mềm mại, cho trẻ con mặc không còn gì tốt hơn, may cũng rất tinh tế. Trinh nương chậc chậc thở dài, “Tay
nghề của Hoa Đào tỷ càng ngày càng tốt, người cũng càng ngày càng ôn
nhu, nào còn cái bộ dáng cô nương đanh đá nhất trấn Tú Thủy nữa. Nhìn bộ dáng hiện giờ của tỷ, người không biết, nhất định không nghĩ được đây
là cái người đánh người khác tuyệt đối không nương tay a.”
Cũng đúng thôi, hiện giờ, toàn thân Hoa Đào tràn ngập mẫu tính nhu hòa, mỗi chữ mỗi từ đều toát ra sự ôn nhu.
Hoa Đào làm bộ đanh đá nghiêm mặt đoạt
lấy xiêm y, cười thối một cái, “Tỷ nhìn bộ dáng hiện giờ của muội, cũng
không thể nào nghĩ được cái bộ dáng ôn nhu, điềm đạm lúc trước đâu. Nghe câu nói kia của muội, là tỷ biết lão tứ làm hỏng muội rồi!”
Mặt Trinh nương đỏ ửng không đồng ý nói, “Hoa Đào tỷ, tỷ lại trêu ghẹo muội!”
Hoa Đào đắc ý cười, “Là muội ra đòn trước a, sao ta nói chút lại giận rồi? Vẫn là bộ dáng trước kia thôi. Tuy
nhiên a, tỷ tỷ như tỷ bắt nạt muội ngày trước thì còn được, bởi tỷ tỷ
bắt nạt muội muội là chuyện thiên kinh địa nghĩa, ta cũng đành nhận lấy
bêu danh này. Nhưng bây giờ a, không giống với trước kia nữa rồi, có
người ta làm chỗ dựa, muội đừng có nói là tỷ bắt nạt muội, không chút
nữa cái vị kia nhà muội lại tới tìm tỷ gây phiền toái a.”
“Hoa Đào tỷ!” Trinh nương xấu hổ không
chịu được, đành cúi đầu bắt tay vào khâu túi Bách Tử Thiên Tôn (trăm con ngàn cháu), không để ý đến Hoa Đào nữa.
Hoa Đào cười ha ha, vội nhận sai với
Trinh nương, “Muội muội tốt, tỷ không nói nữa, tỷ không nói nữa được
chưa? Đừng giận mà.” Trinh nương cười liếc nàng một cái, ngay sau đó Hoa Đào lại tiếp thêm một câu, “Tỷ thật sự cũng rất sợ lão tứ tới tìm tỷ
gây phiền toái a.” Dứt lời lại nở nụ cười, cười không ngừng khiến Trinh
nương đỏ bừng cả mặt.
“Cứ nói muội, cũng không nhìn xem tam ca
quan tâm tỷ tỷ chặt đến mức nào. Đi ra ngoài mua đồ thì sợ tỷ buồn, còn
tự mình đưa tỷ tới, tự mình giúp tỷ nằm lên giường, ra khỏi nhà thì quay đầu ba cái. Chậc chậc, chả trách mọi người nói tam ca là người thâm
tình a, tướng công cũng chưa chắc đã cẩn thận như vậy đâu.”
“Ô ô, mồm mép lưu loát chưa này,” Hoa Đào thoải mái cười, “Hay là muội ghen tị? Có muốn tỷ tỷ đây nói với lão tứ
giúp muội không? Nói muội muội ta a, trách hắn không đủ cẩn thận… Ha ha
ha.”
Hoa Đào làm mặt trêu chọc, không ngờ lại
chọc giận Trinh nương. Trinh nương vừa thẹn vừa giận, hừ một tiếng, quay mặt qua chỗ khác.
Hoa Đào vội vàng hết xin lỗi lạ dỗ dành, mãi mới khiến cho sắc mặt Trinh nương tốt lên một chút.
Nói đến Thẩm Huy, Hoa Đào vỗ về cái bụng
oán giận nói, “Mỗi ngày đều quản ta chặt chẽ, không biết rốt cuộc là
quan tâm ta hay quan tâm đứa nhỏ nữa. Nói thế nào cũng không cho đi lại, cả ngày chỉ ước sao ta nằm trên giường đừng xuống nữa.”
Trinh nương liếc nàng một cái, “Vừa mới
nói muội ghen tị, giờ lại nói người ta quản mình chặt quá, nào có người
không biết chừng mực như vậy?”
“Lúc ở thư viện phát hiện tỷ mang thai
đứa nhỏ, hắn liền như vậy, khiến tỷ…” Hoa Đào nhìn Diệu nhi đang chuyên
tâm vẽ vẽ, hạ thấp thanh âm, tiến đến gần Trinh nương ghé mồm nói, “Tỷ
cũng không biết mình có, hắn cũng không chú ý, kết quả là khi sinh hoạt
vợ chồng, nhìn thấy máu, hắn bị dọa cho mặt mũi trắng bệch.”
Hoa Đào ngồi lại chỗ, vẻ mặt bất đắc dĩ
nói, “Tuy nói không có chuyện gì, nhưng sau đó nhìn hắn tự trách mình
ghê gớm quá, tỷ nói tỷ vẫn tốt, nhưng nhìn hắn như vậy tỷ cũng đau lòng, đành để kệ hắn quản tỷ như vậy.”
Trinh nương lắp bắp kinh hãi, cau mày nhỏ giọng nói, “Hai người còn… Cái kia a, a di đà phật, may mà không có
chuyện gì!” Nói xong hung hăng trừng mắt nhìn Hoa Đào, “Tam ca không
biết cũng thôi đi, nhưng tỷ tại sao lại không chú ý như vậy chứ.”
Hoa Đào tựa đầu vào đầu giường gần lò
sưởi, lười biếng nói, “Tỷ biết ngay muội sẽ nói như vậy mà. Cái này sao
có thể trách tỷ, là do nương tỷ sinh tỷ vốn thể hàn, nguyệt sự không
đúng hạn đã tới. Tỷ gả cho hắn hai năm mới mang thai, năm đầu tiên còn
mất bao nhiêu công sức để điều trị thân thể đó. Muội thấy nhà ai mà con
gái qua cửa đã hai năm, con dâu mười tám tuổi mới mang thai chưa? May
nhờ có nhị ca, hai năm này ở Hồ Châu đều nhờ huynh ấy chiếu cố.”
Trinh nương cũng nghĩ đến Thuận An, quan tâm hỏi, “Thuận An ca ca có khỏe không?”
Hoa Đào nhìn nàng một cái, “Rất tốt, hiện giờ đã là đại trưởng quỹ rồi.”
Trinh nương gật đầu, tay vẫn không ngừng
thêu, thuận miệng hỏi, “Thuận An ca ca còn chưa cưới vợ sao? Vài năm nay ở bên ngoài gặp nhiều người như vậy, tầm mắt cũng cao lên, thật không
biết sau này cô nương nhà ai có phúc khí này đây.”
Hoa Dào lại âm thầm thở dài, một người
trong lòng không bỏ xuống được, vẫn cự tuyệt ý tốt cầu hôn của người
khác. Một người vô tâm vô phế, hoàn toàn không biết có người không quên
được mình. Đây là cái chuyện gì a!
“Muôi mặc kệ huynh ấy đi, tùy ý huynh ấy
đi, có bản lĩnh thì cả đời không lấy vợ, đến lúc già tỷ cho con tỷ đi
chăm huynh ấy, chăm sóc người thân trước lúc lâm chung a.” Hoa Đào nói
bâng quơ. Nàng không tin Thuận An có thể cả đời không bỏ xuống được.
Trinh nương không đồng ý lắc đầu, “Tim
của tỷ là đá tảng à? Không giúp đỡ khuyên nhủ huynh ấy lại còn nói lời
này. Thật không biết tỷ không phải là người của Lưu gia hay Thuận An ca
ca không phải người Lưu gia nữa.”
Hoa Đào cười ha ha, “Chưa từng nghe qua
câu nữ nhi ra ngoài là như bát nước đổ đi hay sao? Dù sao đại ca tỷ cũng có con rồi. Lưu gia cũng đã có người nối dõi tông đường, nếu không cũng còn có Bình An, có huynh ấy cũng được, không có huynh ấy cũng được. Nếu huynh ấy có thể cả đời cô độc, tỷ nhất định sẽ cho con tỷ nuôi huynh
ấy! Nhiều chuyện làm gì!”
Trinh nương bất đắc dĩ, cũng không biết trong đầu Hoa Đào còn có cái ý tưởng kinh hãi thế tục nào nữa hay không.
“Lời này tỷ có thể nói với muội, nhưng đi ra ngoài thì đừng có nói lung tung đấy.” Loại chuyện này mà nói ra
ngoài, nước miếng phỉ nhổ cũng dủ làm người ta chết đuối.
Khóe miệng hoa Đào hơi giương lên, “Muội
cho tỷ là đồ ngốc hay sao? Cũng chỉ có muội tỷ mới nói mấy chuyện này,
người bên ngoài có cầu tỷ tỷ cũng không thèm nói đâu.”
“Bình An đã mười bốn tuổi rồi, chuyện hôn nhân đã có chưa? Lần trước Lưu thúc vội vàng đến Bạch Hà thôn, rồi lại
đi, muội cũng không tiện hỏi nhiều. Lần này tỷ trở về đã gặp chưa?”
“Sang năm là tới kỳ thi cho đám học trò
nhỏ rồi. Hiện giờ đang cắm đầu vào đọc sách, lòng dạ nó cao, sau này mới muốn kết hôn. Nương tỷ sợ ảnh hưởng đến việc học của nó, mấy nhà đến
nói bóng gió đều nhẹ nhàng từ chối.”
Hoa Đào vươn tay lấy một đĩa hoa đào cao
trên bàn ôm vào trong ngực, đút một miếng cho Diệu nhi, lại đưa cho
Trinh nương, “Nếm thử đi, đây là thứ tướng công tỷ thường mua, Hoa đào
cao này thật thơm, tỷ ngày nào cũng ăn mà không thấy chán. Hiện tại mỗi
ngày đều rất nhanh đói, lại không dám ăn nhiều, sợ đứa nhỏ lớn quá lại
khó sinh.”
Lại dặn dò Trinh nương, “Muội cũng cần
chú ý, một ngày đừng ăn nhiều lần, mỗi lần cũng đừng ăn nhiều quá, đứa
nhỏ lớn quá sẽ khó sinh đó.”
Trinh nương vuốt ve cái bụng hơi nhô lên, “Ăn nhiều một chút không tốt sao? Đứa nhỏ lớn thân thể mới cường tráng a.”
Hoa Đào lại ăn thêm một khối Hoa Đào cao
nữa, thỏa mãn cười, “Đây là tướng công tỷ nói, Tôn thị là do ăn quá
nhiều, đứa nhỏ lớn quá mới thế.”
Trinh nương cảm thấy hết chỗ nói, “Tỷ
cũng không biết kiêng kỵ một chút hay sao… Muội… Thật không biết nói
như thế nào với tỷ nữa.” Lúc một người vợ mới mang thai rất kiêng kị
chuyện tán gẫu về việc khó sinh mà chết… Trinh nương nghĩ thế nào cũng
không thấy tự nhiên, so với trước kia Hoa Đào nói chuyện ngày càng tùy
ý, thật sự là không nói đến khi đòi mạng người thì không yên a!
“Cho tới bây giờ chỉ có người sợ Lưu Hoa
Đào tỷ, tỷ nào có sợ ai? Có mà mà phải kiêng dè, tướng công nói rồi, đây là kinh nghiệm! Hắn sợ tỷ giống… Giống cái gì ý nhỉ.” Hoa Đào vẫn như
trước một bộ dáng không sợ trời không sợ đất.
“Giẫm lên vết xe đổ!” Trinh nương dở khóc dở cười, Hoa Đào đi theo Thẩm Huy tới thư viện đã hai năm, tính tình
càng ngày càng trở nên tùy ý.
Hoa Đào giật mình, “Đúng đúng, chính là câu này.”
Trinh nương nhìn Hoa Đào tùy ý nói chuyện lại làm ra vẻ đĩnh đạc, bất đắc dĩ lắc đầu.
Đến hôm ba mươi, Thẩm Gia trở nên náo nhiệt kinh khủng, Tranh nhi ôm Khâm nhi , cùng với Hâm nhi, Diệu nhi đi khắp nơi chơi đùa.
Thẩm Huy cái gì cũng không làm, chỉ chăm
chăm nhìn Hoa Đào. Hiện tại bụng Hoa Đào đã lớn thêm vài phần, ngồi trên giường ngửa người dựa vào trong lòng Thẩm Huy. Liêu thị lén nói với
Trương thị, “Sợ là sắp sinh.”
Đã sớm đánh tiếng với bà đỡ Tống. Bà đỡ Tống đã đáp ứng, mặc kệ là lúc nào, nếu cần sẽ đến ngay.
Liêu thị, Trinh nương và Hỉ nhi gói bánh
trẻo, chỉ mới gói một lúc, Thẩm Nghị đã đau lòng ngồi sau giúp nàng xoa
xoa thắt lưng. Liêu thị nhìn thấy liền cười, “Đi đi đi, mang theo cả
nương tử của đệ đi đến bên kia ngồi đi, đừng ở chỗ này chướng mắt ta.”
Thẩm Nghị lập tức cười hơ hớ giúp Trinh
nương lau tay, “Đa tạ đại tẩu rộng lượng.” Lôi Trinh nương chậm rãi ngồi xuống bên cạnh. Đùa Trinh nương mặt đỏ hồng không được tự nhiên, lại
không muốn làm mất mặt mũi của Thẩm Nghị trước mặt mọi người, vẻ mặt xấu hổ.
Trương thị chơi đùa với Thược nhi, cũng
hùa theo đuổi người, “Đệ muội cũng đừng ngại ngùng. Hiện giờ thân thể
muội nặng nề, ngồi lâu sẽ khó chịu.”
Lại nhìn Thược nhi vui vẻ, vội đặt vào
lòng Thẩm An, “Huynh bế một chút, ta giúp đại tẩu gói bánh trẻo, một gia đình lớn như thế này, hai người gói tới khi nào đây a!”
Còn chưa ngồi xuống đã nghe thấy Hoa Đào ai ui một tiếng, ôm bụng, vẻ mặt thống khổ chui vào trong lòng Thẩm Huy.