Ngày hôm sau khi rời giường, thẩm Nghị
đau lòng nhìn hai mắt thâm quầng của Trinh nương, có chút áy náy nói,
“Nếu không phải vì ta muốn tới chỗ này, nàng đã không phải ở đây chịu
khổ, nhìn hai mắt đều thâm quầng lên rồi này.”
Trinh nương có chút chột dạ, “Tướng công
nói cái gì vậy. Huynh muốn đi đâu Trinh nương tất nhiên là theo đó. Lại
nói… Lại nói chỉ là ta ngủ không ngon mà thôi….” Cả đầu đều là chuyện
viên phòng, cả đêm đều suy nghĩ xem làm thế nào để mở miệng nói với Thẩm Nghị, có thể ngủ ngon mới là lạ.
Thẩm Nghị đương nhiên không biết Trinh
nương suy nghĩ cái gì, nghĩ là chắc là do bữa tiệc tối quá nên không ngủ được cũng là bình thường, gật gật đầu, đồng ý với câu giải thích của
Trinh nương.
Trinh nương rửa mặt chải đầu xong xuôi
thì tới nhà bếp, múc nước, đem nhà bếp tẩy sạch cho tốt, chỗ nên lau
liền lau chỗ cần tẩy liền tẩy. Lại đem chút muối mắm dấm chua linh tinh
ngày hôm qua mang tới xếp gọn lại đặt ở chỗ thuận tay cầm.
Thu dọn phòng bếp xong xuôi liền ra sau trường lấy củi thôn trưởng chuẩn bị cho đến chỗ bếp, chuẩn bị nhóm lửa nấu cơm.
Khi Thẩm Nghị bước vào đã thấy Trinh
nương ngồi trên chiếc ghế nhỏ, một bên đảo cơm canh trên bếp một bên
thêm củi. Hắn liền xắn tay áo, “Để ta thêm củi cho, nàng đi nấu cơm đi.” Nói xong kéo lấy chiếc ghế Trinh nương vừa ngồi, cầm lấy mấy khúc củi
trong tay nàng, lấy cái bễ rồi vù vù thổi thổi. (cãi bễ: 1 dụng cụ hơi
hơi giống cái ô, dùng để thổi lửa trong bếp)
Trinh nương cười ấm áp, ôn nhu hỏi hắn,
“Trong nhà có chút thịt, còn có rau cần và dưa chuột, đảo qua chút rau
cần với thịt băm, trộn ít dưa chuột, chúng ta hầm chút cháo ăn, thế
nào?”
Thẩm Nghị cười gật đầu, “Cổ nhân nói,
quân tử tránh xa nhà bếp. Là ý nói quân tử cần phải mũ áo chỉnh tề, tay
cầm thi thư, nhã nhặn có lễ. Ta lại cảm thấy quân tử thì lòng dạ nên
khoáng đạt, không để ý tiểu tiết, thông hiểu trăm điều. Việc nấu cơm này cũng có rất nhiều chỗ cần phải học a.”
Trinh nương lưu loát nấu nước thêm gạo,
nhanh nhẹn thái rau, nghe Thẩm Nghị nói như vậy, cũng vừa nói vừa cười,
“Nấu cơm cũng không dễ đâu nha, giống như việc hầm cháo này, khi nào cần thêm khi nào cần bớt nước, cho nhiều nước thì loãng, cho ít nước thì
khô. Thích loãng hay thích khô lại là do khẩu vị từng người. Gạo cũng có loại cần nhiều nước, loại cần ít nước, cho nước phải căn cứ vào lượng
gạo và từng loại gạo, mỗi loại lại có một lượng khác nhau. Hôm nay tướng công mới biết nấu cơm cũng có nhiều điều phải học sao?”
Thẩm Nghị ha ha cười, “Ta không biết nấu
ăn, tự nhiên cũng sẽ không biết những điều mà nàng nói. Xem ra “trăm
người thư sinh cũng không dùng được một” lời này chính là nói về những
người như ta. Tuy nhiên ta tuy rằng không biết nấu ăn , nhưng mà giúp
nương tử thêm củi đốt lò vẫn có thể làm được. Chỉ hy vọng nương tử không chê ta đây là thư sinh vô dụng thì tốt rồi.”
Hai người cười nói, chỉ chốc lát sau cơm
nước đã xong xuôi. Có thể là vì đổi nơi ở mới, cũng có thể là vì trong
nhà chỉ còn có ba người, cả hai người đều cảm thấy thoái mái lên nhiều.
Cơm chín, Thẩm Nghị bê bàn ra sân, cực kì hưng phấn nói: “Lần đầu tiên nhìn thấy cái sân này, ta đã muốn làm như
vậy. Ngồi trong sân nhỏ, xa xa là cánh đồng trải dài, gần có tiếng nước
chảy róc rách. Nương tử, nhanh bưng cơm lên đi.”
Trinh nương đi và phòng Diệu nhi gọi Diệu nhi rời giường, giúp tiểu đệ rửa mặt chải đầu ngay ngắn sau đó bế nó đi ra. Diệu nhi vừa thấy là được ăn cơm ở trong sân, cũng hưng phấn hệt
như Thẩm Nghị, tự thân vận động nhảy lên trên băng ghế ngồi, vui vẻ hô,
“Tỷ tỷ, nhanh nhanh bưng cơm lên đi a.”
Trinh nương bất đắc dĩ bưng cơm lên, oán
trách nhìn Thẩm Nghị liếc mắt một cái, “Không ở trong nhà ăn cơm cho
tốt, thế nào lại phải ăn ở bên ngoài .” Thẩm Nghị cười to ra tiếng, ba
người ngồi xuống ăn cơm, ngẫu nhiên có thôn dân đi ngang qua sân liền
hướng bọn họ chào hỏi. Thẩm Nghị cũng rất nhiệt tình. Trinh nương ăn cơm mới đầu bị người ngoài nhìn thấy có chút thẹn thùng, sau đó cũng dần
dần tự nhiên trở lại.
Diệu nhi hưng phấn hắc hắc cười, ăn được
mấy miếng cơm lại bắt đầu nghịch ngợm, chọc cho Trinh nương phải trừng
hắn vài lần hắn mới thành thật, ngoan ngoãn ngồi yên.
Hôm nay hai người cùng nhau thu thập đồ
đạc trong nhà, lau rửa một hồi, sửa này sửa nọ, nhà liền trở nên thoải
mái hơn nhiều. Buổi tối, cơm nước xong, Thẩm Nghị ôm Diệu nhi cùng nhau
ngồi trong sân nghiên cứu việc nuôi mấy con gà, nuôi ở đâu, muốn nuôi
loại gà gì, nói đến loạn thất bát tao.
Trinh nương nhìn bộ dáng Thẩm Nghị ôm
Diệu nhi, cảm thấy từ hắn tản ra tình thương của cha nồng đậm, phảng
phất nghĩ rằng nếu trong lòng hắn là đứa nhỏ của bọn họ…. Sau đó lại
nghĩ đến chuyện viên phòng, mặt liền nóng như lửa đốt.
Thẩm Nghị chính thức bắt đầu dạy bọn nhỏ
trong thôn học tập. Mỗi ngày sau khi tỉnh dậy, chuyện Trinh nương phải
làm đều trở nên đơn giản hơn nhiều, thu thập công việc trong nhà, chăm
sóc Diệu nhi, thêu khăn, may áo, trong lòng đối với chuyện viên phòng
càng ngày càng khát vọng mãnh liệt.
Nhưng mà Thẩm Nghị dường như một chút ý
tứ muốn cùng nàng viên phòng cũng không có. Trong lòng nàng bắt đầu cảm
thấy rối rắm, mỗi ngày đều miên man suy nghĩ.
Trong lúc này, lại nhận được thư của tam
ca Thẩm Huy. Trong thư, đầu tiên là chúc mừng Thẩm Nghị làm tiên sinh,
còn nói về một chút kinh nghiệm dạy học như thế nào. Hoa Đào cũng viết
thư cho Trinh nương, trong thư nói về tình hình gần đây của chính mình,
lại còn không hề e dè hỏi nàng đã viên phòng hay chưa. Chuyện này làm
cho Trinh nương càng thêm sốt ruột chuyện viên phòng.
Trinh nương đã vài lần muốn ám chỉ Thẩm
Nghị, nhưng mà lại không biết mở miệng như thế nào. Dù sao việc này cũng rất dọa người, bảo một cô nương như nàng làm thế nào mà nói ra cho
được.
Thẩm Nghị mỗi ngày đều vội vàng soạn bài
dạy học. Lần đầu tiên làm tiên sinh, Thẩm Nghị không dám qua loa. Trong
đầu còn thật sự cố gắng ngiên cứu đọc lại sách dạy, cố gắng dạy thật tốt cho từng đứa nhỏ. Rất rõ ràng là cố gắng của hắn cũng có được hồi báo,
đám học trò cũng người lớn trong thôn đều rất thích phu tử là hắn, nhất
là đứa nhỏ Cẩu Đản nghịch ngợm nhất kia, hiện tại cũng đã học càng ngày
càng tiến bộ.
Tâm tình Thẩm Nghị chậm rãi thả lỏng liền nhận thấy Trinh nương có chút không thích hợp. Buổi tối chờ Trinh nương dỗ Diệu nhi ngủ xong, Thẩm Nghị vừa định cùng nàng nói chuyện, hỏi qua
xem gần đây nàng làm sao vậy. Trinh nương cũng không hề để ý đến hắn,
lập tức trải chăn, vừa lên giường liền quay mặt về phía trong đưa lưng
về phía hắn.
Thẩm Nghị bất đắc dĩ, leo lên giường
giống như bình thường từ phía sau ôm lấy nàng, lại bị nàng hất ra, sửng
sốt một chút, hỏi nàng, “Nàng làm sao vậy?”
Trinh nương vẫn trầm mặc đưa lưng về phía hắn.
Thẩm Nghị đợi một lúc, thấy nàng vẫn
không phản ứng, lại lui lại gần nàng thêm một chút, “Nàng làm sao vậy?”
Hắn ngửi thấy từ trên người nàng từng đợt hương khí tỏa ra, quấn quanh
không gian, từng đợt từng đợt nhè nhẹ rơi vào trong lòng hắn, gợi lên
chút cảm xúc ngưa ngứa trong lòng.
Thẩm Nghị hạ thanh âm trầm xuống, mang
theo chút mị hoặc nhè nhẹ nói với nàng, “Nàng không nói, ta liền ngủ
vậy.” Hắn không động nữa, quả nhiên thấy nàng lập tức xoay người lại,
sắc mặt ửng hồng, môi hơi run run, tuy rằng rất nhẹ, nhưng mà hắn nghe
được, mặt của hắn thoáng chốc đỏ bừng.
Ta muốn viên phòng. (>.
Thẩm Nghị nhẹ nhàng nở nụ cười, Trinh nương thấy vậy nhất thời liền giận đã định xoay người, lại bị hắn đè lại.
Một nửa người Thẩm Nghị ở trên người
nàng, đưa tay vén lên vài sợi tóc trên trán nàng, lộ ra khuôn mặt trắng
nõn mịn màng của nàng. Ánh mắt cực nóng, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi
môi mềm mại của nàng, thấp giọng nói, “Được, chúng ta viên phòng.”
Đưa tay cởi bỏ vạt áo của nàng, Trinh
nương có thể cảm nhận được quanh thân mình dần dần có chút mát mẻ, chỉ
một lát liền có một thân hình nóng như lửa đè xuống.
Nàng có thể cảm giác được tay hắn ở trên
người nàng nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó nắm lấy tiểu bánh bao mềm mại trước ngực nàng. Nàng co rúm lại một chút. Thẩm Nghị thở hổn hển, từ trong
miệng hắn phun ra luồng hơi nóng như lửa, phả lên mặt Trinh nương, đôi
môi hạ xuống trên mặt, trên cổ, từng chút từng chút. Trinh nương cảm
thấy mình như say, cả người mềm nhũn phảng phất như lọt trong sương mù.
Trước ngực bỗng thấy có chút đau xót, là
Thẩm Nghị đang cắn cắn cái đỉnh của tiểu bánh bao trắng nộn, cái còn lại cũng bị đại chưởng (bàn tay lớn) nóng như lửa của Thẩm Nghị xoa nắn
vuốt ve. Ánh mắt nàng tràn ngập sương mù, lại có chút bối rối, nhẹ nhàng rên một tiếng, tựa như là khóc tựa như là thoải mái. Thẩm Nghị buông
tiểu bánh bao bị hắn bắt nạt đáng thương hề hề ra, lần tìm đôi môi nàng, đưa lưỡi mình vào cùng nàng trêu đùa. Trinh nương liền nhuyễn ra hoàn
toàn.
Bàn tay Thẩm Nghị lướt qua nơi bụng mềm mại trơn nhẵn của nàng, chạm đến nơi thần bí kia.
Trinh nương thở dốc kinh ngạc, mắt liền thanh tỉnh vài phần. Nàng khẩn trương bắt lấy bờ vai của hắn, thân mình run rầy.
“Ta… Ta sợ…”
Thẩm Nghị dừng động tác, nhìn nàng mỉm cười, “Ta cũng lo lắng, nhưng nàng không cần phải sợ, ta sẽ không thương tổn nàng.”
Trinh nương nhìn khuôn mặt ửng hồng của
hắn, lại nhìn cái trán lấm tấm mồ hôi của hắn, cùng với thân hình vì cố
nén xúc động mà run run của hắn. Trong mắt tràn ngập thương tiếc, cắn
môi, nhắm mặt lại, đưa chính mình dâng lên.
Thẩm Nghị chăm chú nhìn mặt nàng, từ từ
nở nụ cười. Đôi môi mềm mại hạ xuống trên môi nàng, trằn trọc triền
miên, tách đôi chân ngọc thon dài, hít vào một hơi, thân mình ấn mạnh
một cái.
“A…” Trinh nương thống khổ hô to một
tiếng, nhưng đôi môi rất nhanh đã bị Thẩm Nghị chặn lại, tiếng khóc
thoát ra khiến cho Thẩm Nghị đau lòng không thôi.
Thẩm Nghị hôn khắp mặt nàng, nhẹ nuốt đi nước mắt của nàng, “Ngoan, không đau, chút nữa sẽ không đau.”
Trinh nương chờ cho cảm giác xé rách
thống khổ kia đi qua mới hơi hơi mở hai mắt sương mù, cảm nhận được Thẩm Nghị bừng bừng phấn chấn rung động ngay trong cơ thở nàng, cả người
nàng liền run lên, lại cảm thấy rõ ràng được Thẩm Nghị lập tức còn biến
hóa hơn trước.
Ánh mắt Thẩm Nghị đỏ dần lên, nhận thấy Trinh nương tốt hơn một chút mới bắt đầu tăng nhanh động tác.
Ngoài phòng trời đêm ánh sao sáng lạn, trong phòng một trời xuân diễm.