Tú Tài Nương Tử

Chương 19: Sinh sống ở thôn mới Bạch Hà…




Năm mới, thư của Thẩm An lại được gửi về, nói Trương thị đã sinh, là một nữ nhi, đặt tên là Thẩm Gia Thược. Năm nay cũng vẫn không về được, hỏi thăm tình trạng của Khâm nhi, lại chúc mừng Trinh nương cập kê, nói rất nhiều lời áy náy.

Trong lòng Thẩm Phong tuy rằng không vui, nhưng vẫn gửi thư lại báo tin rằng mọi việc trong nhà đều tốt, để bọn họ yên tâm đón năm mới. Nhưng khi trở về vẫn nhịn không được nói với Thẩm Nghị vài câu, “Hai năm nay, không biết nhị đệ xảy ra chuyện gì? Năm trước đã nói không về, năm này cũng không về nữa, khiến cho người trong nhà đến cả dịp năm mới cũng chẳng được đoàn tụ.”

Thẩm Nghị cười cười trấn an hắn, “Có lẽ nhị ca có việc gì đó, hoặc cũng có thể là do Trương lão thái thái luyến tiếc cháu gái. Trong nhà không phải có đệ với Trinh nương hay sao? Đúng rồi, năm nay tam ca có về hay không vậy?”

Hắn không đề cập tới còn tốt, hắn vừa nhắc tới, Thẩm Phong lại đầy một bụng lửa giận, “Cũng viết thư nói là không trở lại! Thật không biết hai người chúng nó xảy ra chuyện gì! Ở bên ngoài đón năm mới có gì tốt chứ hả? Làm sao so được với ở nhà…”

Thẩm Nghị chỉ có thể cười khổ. Hắn cũng không biết nhị ca tam ca xảy ra chuyện gì mà hai năm rồi đều không trở lại. Nhị ca thì tốt rồi, tam ca còn chưa biết hoàn cảnh ra sao, chỉ nói có việc không về được.

Năm nay đón năm mới so với năm ngoái còn hiu quạnh hơn. Trong lòng Thẩm Phong không thoải mái. Liêu thị lại có thêm một đứa nhỏ nữa cần quan tâm. Mọi người ngồi cùng một chỗ ăn cơm tất niên, thả pháo trúc, liền tự mình quay về nghỉ ngơi.

Buổi sáng đầu tiên của tháng giêng đến, Trinh nương liền phát hiện tuyết rơi, cảnh sắc chung quanh đều một màu trắng xóa, đẹp không sao tả xiết. Thẩm Nghị từ sau lưng ôm lấy nàng, đặt cằm lên đầu vai nàng, “Nàng nói xem chúng ta cũng rời nhà được không?”

Trinh nương thả lỏng thân thể, mềm mại dựa vào trong vòng tay ấm áp của hắn, nhẹ nhàng hỏi, “Tại sao phải rời đi? Một mình đại tẩu vừa phải chiếu cố Khâm nhi lại vừa phải chiếu cố Tranh nhi, làm việc không dứt ra được.”

Thẩm Nghị ôm nàng chặt hơn, mặt mày có chút buồn bực, “Ngày nào đại ca cũng bộn rộn đi cửa hàng, nhị ca ở Chu Châu buôn bán, tam ca thì làm phu tử ở thư viện. Ta lại cả ngày ngồi trong nhà, cái gì cũng không làm được… Hoàng thượng mới lên ngôi được một năm, cũng chưa thấy có tin tức gì nói khi nào sẽ mở khoa thi. Ta không muốn ở nhà chờ mãi như vậy. Ta định tới thôn Bạch Hà làm phu tử. Về phần đại tẩu đã có Hỉ nhi. Thôn Bạch Hà cách trấn ta không xa, ngồi xe bò gần đến trưa là tới. Cha nàng lưu lại cho Diệu nhi ba mươi mẫu ruộng đều thuộc thôn Bạch Hà, chỉ là… Nếu mà đi, so với hiện giờ có thể phải khổ hơn một chút.” Thẩm Nghị nói xong, mắt nhìn nàng mang theo tia chờ đợi.

Trinh nương mỉm cười, nhìn Thẩm Nghị, ánh mắt nhu hòa, “Được, mang theo Diệu nhi, huynh đi đâu chúng ta theo đó.”

Thẩm Nghị vui vẻ nở nụ cười, hắn biết nàng sẽ không phản đối.

Chuyện này nói ra, Thẩm Phong cũng không có phản ứng gì lớn. Chuyện khoa cử không biết thế nào, để Thẩm Nghị nhàn rỗi mãi cũng không phải chuyện tốt. Thôn Bạch Hà không xa, lại là tới đó làm phu tử, nói là khổ nhưng nếu Thẩm Nghị tự mình nguyện ý, hắn cần gì phải cản trở.

Liêu thị có chút mất hứng. Trinh nương ở nhà thì có thể giúp đỡ nàng vài việc. Nàng đi rồi, chính mình phải chiếu cố cả hai hài tử, lại thêm việc chủ trì mọi chuyện trong nhà, mặc dù có Hỉ nhi nhưng nào có tốt bằng Trinh nương chứ.

Nhưng nàng cũng chỉ dám nói thầm với Thẩm Phong, Thẩm Phong lại không đồng ý. Nói Trinh nương đã cập kê, Thẩm Nghị cũng nên có đứa nhỏ. Hai vợ chồng cùng đi là chuyện tốt.

Chuyện đã quyết định như vậy, Thẩm Nghị trước tới thôn Bạch Hà xem qua, cũng không có khổ như trong tưởng tượng. Dù sao cũng khá gần trấn trên, tuy không giàu có, thôn dân phổ biến đều là nông dân, thôn trưởng họ Hứa. Ngay trưa hôm đó, Thẩm Nghị ở lại nhà của thôn trưởng ăn cơm.

Thôn Bạch Hà có một học đường. Trước đây là do một tú tài họ Vương dạy bọn nhỏ học chữ, khi trèo lên nóc nhà mình để sửa phòng thì bị tẽ ngã gẫy chân, vài ngày sau vết thương nhiễm trùng dẫn đến sốt cao rồi qua đời. Vương tú tài là một lão tú tài, cả đời nghèo khó, nhưng khi sống tầm mắt rất cao, nên lúc hôn sự thì chọn tam lấy tứ. Đáng thương khi lâm chung một người thân bên cạnh để chăm sóc cũng không có. Tang sự đều do người trong thôn gom tiền làm cho.

Không có phu tử, mấy đứa nhỏ không có người dạy. Thôn trưởng phải tới trấn trên hỏi thăm một hồi mới tìm được Thẩm Nghị. Thẩm Nghị vừa nghe liền động tâm, lập tức quyết định nhận lời.

Sau khi ăn cơm ở nhà thôn trưởng, Thẩm Nghị đi dạo một vòng quanh học đường. Một gian phòng khá rộng rãi sáng sủa, bên trong có rất nhiều loại bàn. Thôn trưởng ngượng ngùng nói, “Mấy đứa nhỏ đi học trong thôn, bàn đều do phụ thân bọn chúng làm, trước kia phu tử cũng không nói cần làm theo kiểu dáng gì, cho nên…”

Thẩm Nghị cười cười nói, “Không có việc gì, có thể sử dụng là tốt rồi.”

Thôn trưởng âm thầm nhẹ nhàng thở ra. Trong thôn, hầu hết mọi người đều là nông dân chất phác, làm mấy cái bàn cho bọn nhỏ đi học nào có chú ý nhiều như vậy. Trước kia phu tử ngại khó coi, trong thôn có nhiều người không vui, vất vả lắm mới làm được cái bàn, dùng không được mấy năm lại coi như gỗ mục đem đi đốt, rất đau lòng.

Trong thôn có phu tử mới, mọi người đều vây đến học đường xem náo nhiệt, thấy Thẩm Nghị tuổi còn trẻ đã là tú tài, lớn lên lại tuấn tú, đều lặng lẽ hỏi thăm chuyện của Thẩm Nghị.

Một nam oa kháu khỉnh từ đâu chui ra, nhìn về phía Thẩm Nghị lớn tiếng hỏi, “Sau này, người sẽ làm phu tử của chúng ta sao?”

Thẩm Nghị vừa cùng thôn trưởng đi ra, gặp nam oa này liền tủm tỉm cười nói, “Sau này, ta chính là phu tử của các con. Ta họ Thẩm, con tên gì?”

Nam oa này sửng sốt một chút, mặt có chút hồng, nhưng vẫn lớn tiếng trả lời, “Thưa phu tử, con kêu Cẩu Đản.” Thẩm Nghị gật gật đầu, đứa nhỏ này có vẻ có lễ phép. Hắn nhìn Cẩu Đản mỉm cười, “Thật là một đứa trẻ ngoan.” Một câu nói khiến cho Cẩu Đản cảm thấy có chút ấm áp trong lòng, tiểu hài tử mà, luôn thích được lão sư khích lệ.

Thôn trưởng âm thầm gật đầu, cười hỏi Thẩm Nghị, “Thẩm tú tài, ta dẫn tiên sinh đi xem qua mấy chỗ khác.”

Thẩm Nghị gật gật đầu, làm một động tác mời. Thôn trưởng nhìn đám người vây xem, khụ một tiếng, một đám cô nương, phụ nhân đỏ mặt chạy nhanh tránh chỗ. Quay đầu lại nhìn Thẩm Nghị, trưởng thôn nói, “Thẩm tú tài, chúng ta đi thôi.”

Thẩm Nghị gật đầu, ánh nhìn thẳng tắp đi theo thôn trưởng ra ngoài. Phía sau lập tức có tiếng một đám tiếng bước chân theo hắn. Đám nữ nhân líu ríu nhỏ giọng thảo luận, còn có thể nghe thấy vài tiếng cười.

Tay Cẩu Đản ngoắc ngoắc, vài tiểu hài tử khác liền nhanh nhảu chạy đến. Cẩu Đản nhìn theo phương hướng rời đi của Thẩm Nghị, “Phu tử mới của chúng ta rất được nha, không giống với Vương phu tử trước kia, luôn luôn lấy lỗ mũi nhìn người.” (ý là khinh thường người khác)

Một hài tử trên mặt còn nước mũi dùng sức khụt khịt, ồm ồm nói, “Đúng vậy, người đó lớn lên thật xinh đẹp a.”

Cẩu Đản đánh một cái mạnh vào gáy hắn, hắn đau co rụt lại. Cẩu Đản ghét bỏ nói, “Ngươi nghĩ phu tử mới là đàn bà hay sao mà nói lớn lên xinh đẹp hả?”

Vài đứa nhỏ thấy vậy liền cười lớn một tiếng, khiến cho hài tử vừa rồi đỏ bừng mặt.

Thôn trưởng chỉ vào một tiểu viện nhỏ nói với Thẩm Nghị, “Thẩm tú tài, đây là phòng ở thôn chúng ta chuẩn bị cho tiên sinh, tiên sinh xem xem.”

Thẩm Nghị theo hướng ngón tay trưởng thôn chỉ nhìn thấy hai gian nhà nhỏ, ở giữa có một gian phòng bếp, bên ngoài dùng hàng rào vây quanh làm thành một tiểu viện nhỏ, trong viện là một gốc lê đã già, cách học đường không xa, đi vào chục bước có thể tới đường lớn trong thôn, rất tiện lợi. Vừa nhìn đã biết phòng ở này đã được chuẩn bị rất tỉ mỉ.

Thôn trưởng chỉ vào một chiếc lu nước trong viện nói, “Cạnh thôn chúng ta chính là sông Bạch, lấy nước cũng tiện.” Hắn đánh giá Thẩm Nghị một chút, thấy dáng người hắn mảnh khảnh gầy gò, tốt bụng nói, “Tú tài không cần phải làm mấy việc nặng nhọc. Tiên sinh chỉ cần dạy học cho đám hài tử. Việc lấy nước chúng ta sẽ thay phiên nhau giúp tiên sinh. Quần áo đệm chăn của tiên sinh cũng có thể giao cho nhóm nữ nhi trong thôn làm, không sao cả.”

Thẩm Nghị vừa nghe liền xua tay, cười nói với thôn trưởng, “Đa tạ ý tốt của mọi người, không cần phiền toái mọi người như vậy. Hôm nay ta trở lại chuẩn bị thu dọn đồ đạc một chút, cuối tháng này sẽ mang theo nội tử lại đây.” Hiện giờ là giữa tháng, đến cuối thàng cũng không còn mấy ngày. (nội tử: cách gọi phu nhân)

Thôn trưởng buồn cười nhìn một đám cô nương thất vọng nháy mắt, mới quay ra cười nói với Thẩm Nghị, “Hóa ra tú tài đã có nương tử rồi a.”

Thẩm Nghị cười, “Trong thôn chúng ta có ba mươi mẫu đất của người khác họ, đó chính là của đệ đệ thê tử tiểu sinh.”

Thôn trưởng “Nga” một tiếng, “Hóa ra phu nhân tú tài là nữ nhi của Hà lão gia có cửa hàng tạp hóa đấy a. Hắn cũng có nhà trong thôn, hai năm trước mới mời ta tìm Lý Chính làm hộ khẩu cho con của hắn. Tú tài vừa nói ta liền biết ngay.”

Hai người nói chuyện phiếm một lúc, Thẩm Nghị liền cáo từ rời đi. Thôn trưởng gọi người, chạy lên trên xe bò tự mình đưa Thẩm Nghị đến trấn trên.

Sau khi về nhà Thẩm Nghị đem tình huống nói qua một lần. Thẩm Phong nghe xong cũng không nói gì. Lúc hắn đi thu mua gạo cũng ngẫu nhiên đi qua thôn Bạch Hà, đối với tình huống trong thôn đã sớm có hiểu biết nhất định. Hiện giờ nghe thấy nhà cũng có rồi, liền bảo Liêu thị đi xem vợ chồng Thẩm Nghị có thiếu cái gì không còn chuẩn bị.

Trinh nương mất ba ngày mới thu dọn xong, nhìn một phòng đồ đạc chất đống bắt đầu kiểm kê. Quần áo của thẩm Nghị, quần áo của nàng, quần áo của Diệu nhi, mang theo. Đệm chăn, đồ dùng, mang theo. Sách vở của Thẩm Nghị, mang theo. Còn có, Liêu thị lo lắng phòng mới lạnh lẽo, còn chuẩn bị trước cho bọn họ bếp lò cùng đồ ăn, cũng mang theo nốt.

Hôm xuất phát, Liêu thị do phải chăm sóc mấy đứa nhỏ nên chỉ đưa được tới cửa. Thẩm Phong kêu tiểu nhị đi theo để giúp chuyển đồ đạc. Trinh nương ôm Diệu nhi, Thẩm Nghị đỡ bọn họ ngồi lên xe bò, bắt đầu chuyện sinh sống ở thôn mới Bạch Hà.

Đến Bạch Hà thôn, thôn trưởng nhận được tin đã dẫn người ra cổng thôn đứng chờ. Trong thôn không ít người biết Thẩm Phong, liền chào vài câu. Thẩm Phong cũng chắp tay chào, cười nói, “Sau này xin nhờ mọi người chiếu cố đệ đệ và đệ muội của ta.”

Thôn trưởng vội cười nói, “Thẩm lão bản nói gì vậy. Tú tài nguyện ý đến thôn chúng ta, chúng ta cao hứng còn không kịp nữa là.”

Nói xong liền bảo mọi người cũng nhau hỗ trợ chuyển đồ đạc. Thẩm Nghị kéo Trinh nương sang một bên mới đi chuyển đồ. Diệu nhi hưng phấn la hét muốn xuống đất chới. Trinh nương lấy khăn tau lau mồ hôi cho Diệu nhi, rồi vỗ mông hắn một cái, “Đệ an phận chút cho tỷ.”

Diệu nhi chu chu cái miệng, ngoan ngoãn ngồi yên cho Trinh nương ôm, một lúc sau tựa như phát hiện ra đại lục mới, liền dắt Trinh nương đi xem, “Tỷ tỷ, nhìn, có ngan! Nhìn, còn có cả gà!…”

Cho dù là ở Hà gia hay ở Thẩm gia, đều không có nuôi động vật. Trước kia chỉ có lúc Thẩm Nghị ngẫu nhiên đưa Diệu nhi đi chơi có dạy cho hắn mấy con động vật này. Hiện giờ có thể nhìn gần như vậy, khiến cho Diệu nhi hưng phấn không thôi.

Nữ nhân trong thôn đều tò mò chạy tới xem tú tài nương tử có bộ dạng gì. Chỉ thấy Trinh nương da trắng bóc, trên khuôn mặt trái xoan có chút hồng vì hơi nóng, chỉ nhìn từ xa đã thấy một thân khí chất nhu hòa uyển chuyển. Xem xong, mọi người ai nấy đều ủ rũ, cảm thấy không bằng.

Quá trưa một chút mọi việc mới miễn cưỡng chuẩn bị xong, chỉ còn cần thu dọn cẩn thận thêm chút nữa là được. Tuy nhiên mọi người đều quá mệt. Trinh nương vốn định tự mình nấu cơm thiết đãi mọi người, nhưng thôn trưởng ngăn nàng lại, một lòng muốn mời bọn họ ăn cơm, thịnh tình không thể chối từ, đành phải đi theo thôn trưởng tới nhà của hắn. Trinh nương nghĩ rồi, mai này nhất định phải mời lại một lần.

Bữa cơm này quả thực rất có tư vị. Mọi người đều đói bụng nên rất náo nhiệt. Rượu quá ba tuần liền bắt đàu tám nhảm. Người trong thôn không có kiêng kỵ nhiều, trên bàn cơm cái gì cũng đều nói, ngay cả Trinh nương ngồi ở mâm của nữ quyến cũng có người nói lời trêu ghẹo. Trinh nương xấu hỏ, một lòng chuyên chú đút cơm cho Diệu nhi. Một người là con dâu Triệu gia trêu chọc nàng.

“Tú tài nương tử a! Khi nào thì chuẩn bị cùng tú tài sinh oa nhi đây?” Trong thôn Triệu gia nổi danh là nữ nhân lớn mật, uống vài chén rượu liền nổi hứng trêu đùa Trinh nương.

Nàng khơi mào câu chuyện, nữ nhân khác trên bàn liền hùng hùng hổ hổ lên tiếng hỏi Trinh nương.

“Tú tài nương tử, các ngươi thành thân khi nào a!”

“Lúc ta nhìn thấy oa nhi này (Diệu nhi) còn tưởng là hài tử của tú tài a. Ta còn thấy kỳ quái, tú tài nương tử còn trẻ như vậy làm sao lại có hài tử lớn như thế! Hóa ra là đệ đệ của tú tài nương tử a.”

Trinh nương không kịp trả lời, đề tài đã bị chuyển sang vấn đề mấy đứa nhỏ, nhà ai có đứa nhỏ nghe lời, con dâu nhà ai muốn sinh con trai đến điên rồi mà lại sinh ra một nữ nhi…

Trinh nương nghe vậy, trong lòng có chút rối rắm. Nàng cũng đã cập kê, có nên cùng Thẩm Nghị viên phòng rồi sinh hài tử hay không đây? Đột nhiên nghĩ tới sẽ có một oa nhi mềm mềm kiều nộn kêu nàng là nương, kêu Thẩm Nghị là cha, trong lòng nàng dâng lên một loại kích động khó hiểu.

Tiễn bước Thẩm Phong uống say khướt, phân phó tiểu nhị chú ý đến hắn, Thẩm Nghị liền đưa Trinh nương cùng Diệu nhi về nhà mới của mình.

Trong viện, lu nước đã đầy. Trinh nương đun chút nước sôi, dỗ Diệu nhi ngủ say, mệt mỏi cả một ngày, lại hầu hạ Thẩm Nghị say rượu nghỉ ngơi xong mới nằm xuống.

Nhưng ở trên giường làm gì cũng không ngủ được. Cả đầu đều là chuyện đứa nhỏ. Nàng nghiêng người nhìn khuôn mặt đang ngủ say của Thẩm Nghị, trong lòng rối rắm vạn phần. Nên nói với huynh ấy như thế nào về việc mình muốn cùng huynh ấy viên phòng đây?

Tác giả nói ra suy nghĩ: Hôm nay nhận được hợp đồng do biên tập gửi đến, rất nhanh hẳn sẽ có thể trở thành tác giả chính thức (???)… tiếp tục cố gắng!