Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 421: Phiên ngoại - Hằng ngày (5)




Vốn dĩ nói lúc hưu mộc cùng đi ngoại thành đạp thanh, nhưng vì Lục Vân Khai lâm thời bị gọi vào cung, cho nên cuối cùng năm người biến thành bốn người đi.

“Tổ mẫu không đi cùng chúng con sao?” Noãn Noãn kéo tay Lục mẫu, làm nũng: “Tổ mẫu, cùng đi với bọn con đi mà.”

Bởi vì miệng Lục mẫu không thể nói chuyện, luôn luôn ít qua lại với người, sau khi tới kinh thành, trừ phi là trường hợp tất yếu, bà cũng rất ít xuất hiện trước mặt người bên ngoài.

Lục mẫu khoa tay múa chân nói không đi, “Noãn Noãn là tỷ tỷ, sau khi rời khỏi đây giúp đỡ nương con trông nom hai đệ đệ.”

Song bào thai không phân rõ phải trái, mạnh mẽ lôi kéo Lục mẫu ra ngoài, “Tổ mẫu, đi đi đi.”

“Cẩn thận đừng kéo tổ mẫu ngã sấp xuống.”

Tống Tân Đồng tiến lên đỡ Lục mẫu, “Nương, hôm nay thời tiết tốt, chúng ta cùng đi đi, nếu như hôm nay người không đồng ý, tôn tử tôn tử người sợ là sẽ không bỏ qua.”

Song bào thai ừ ừ gật đầu: “Không bỏ qua.”

Cuối cùng Lục mẫu vẫn là không bẻ qua hai tôn tử bảo bối được, chỉ có thể cùng đi theo.

Mùa xuân trăm hoa kiều diễm, ánh nắng ấm ấm áp áp, người du xuân rất nhiều.

Bọn họ tìm chỗ rộng rãi dựa núi gần nước, mang đồ chơi xuân ăn cơm dã ngoại hết lên, sau đó ngồi trên ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần.

Bên tai nước chảy róc rách trong suốt dễ nghe, gió xuân hơi phất dịu dàng tinh tế, thực sự là vô cùng thích ý.

Lục mẫu thì nhìn chằm chằm vào ba đứa nhỏ đang thả diều giấy, sợ bọn họ té ngã hay thế nào.

Ba đứa bé tuổi tác đều rất nhỏ, Noãn Noãn lớn nhất cũng mới 6 tuổi, ba bé gian nan kéo diều giấy mà chạy, nhưng thế nào cũng không thả lên được.

Tuy rằng vẫn luôn té, cứ không thả lên được, nhưng ba đứa bé cũng không ủ rũ, hỉ hả cười đến thật vui vẻ.

Các phu nhân tiểu thư đi ngang qua bên cạnh thấy một màn như vậy, rất không đồng ý lắc đầu, cô nương lớn như vậy còn điên đến điên đi, y như cái nha đầu nông thôn.

Tống Tân Đồng chưa bao giờ nghĩ bắt buộc các bé, ra chơi chính là muốn thả thiên tính, nếu không ra làm gì? Ở nhà học quy củ học các loại nhạc khí lễ nghi, ra chơi còn bưng tư thái, có mệt hay không hả? Có còn để cho người ta có thời thơ ấu hay không a? Lại không cần tham gia thi khoa cử.

“Nương, lau mồ hôi.” Màn Thầu chạy đã mệt, thở hổn hển chạy về bên người Tống Tân Đồng, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn muốn lau mồ hôi.

“Ai da, đều toát mồ hôi.” Tống Tân Đồng lau mồ hôi cho Màn Thầu, lại sờ sờ phía sau lưng bé, không có ướt, nhưng cũng nóng hổi như lò lửa nhỏ.

“Đừng chạy, toát mồ hôi, cẩn thận nhiễm phong hàn.” Tống Tân Đồng lấy cuộn vải sửa phía sau lưng cho bé, “Gọi đệ đệ con đến đây.”

Hoa Quyển bị gọi qua đây, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, “Nương.”

“Con xem đầu con đầy mồ hôi này.” Tống Tân Đồng lau cho bé, “Đừng động.”

Hoa Quyển ngoan ngoãn bất động, “Sẽ nhiễm phong hàn, sẽ uống thuốc đắng đắng.”

“Đúng.”

Hoa Quyển thở dài, “Lần trước uống thuốc đắng đắng đến muốn khóc.”

Noãn Noãn chọc thủng lời tiểu đệ đệ, “Đệ đệ ngươi vốn đã khóc, khóc đến thảm.”

Hoa Quyển sĩ diện, lập tức mất hứng, “Đệ không có.”

Noãn Noãn cũng hư, “Có, cha nương còn có tổ mẫu, còn có đại cữu cữu tiểu cữu cữu đều biết.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoa Quyển lập tức suy sụp, “Đệ không nhớ, chính là không có.”

“Ca ca cũng không nhớ, đúng hay không?”

Màn Thầu gật đầu thật mạnh, “Ừm, không nhớ.” Hai huynh đệ cùng nhau nhiễm phong hàn, hai bé đều khó chịu đến khóc nhè, cho nên dù nhớ cũng sẽ không thừa nhận.

“Được rồi, đừng nháo hai đứa nó.” Tống Tân Đồng gọi Noãn Noãn qua đây ngồi xuống, cũng lau lau mồ hôi cho bé, “Xiên thịt Đại Nha nướng hẳn là sắp được rồi, con đi lấy chút qua đây cho tổ mẫu ăn.”

“Dạ.” Noãn Noãn nhảy lên chạy đến cạnh giá nướng phía xa đứng một hồi, sau đó bưng một đĩa thịt nướng đã cắt sẵn về, “Tổ mẫu, nghe thơm quá, người nếm thử.”

Lục mẫu khoa tay múa chân để Noãn Noãn bọn họ ăn.

“Tổ mẫu, chúng ta cùng nhau ăn.”

Mọi người chia thịt nướng ăn xong rồi, nha hoàn bọn họ lại đưa một ít cá tôm rau dưa qua đây, “Phu nhân, nha hoàn phủ Hứa thượng thư qua đây hỏi có thể bán một ít thịt nướng với các nàng hay không, các nàng nói tiểu công tử nhà các nàng nghe mùi vẫn khóc lóc làm loạn đòi ăn.”

Mấy năm nay Tống Tân Đồng cũng theo Lục Vân Khai qua Hứa phủ tham gia yến hội, từng gặp qua mấy vị phu nhân quý phủ mấy lần, có điều không quá quen.

Nhưng trượng phu các nàng đều làm quan cùng triều, Tống Tân Đồng làm phu nhân quan dưới đương nhiên phải duy trì quan hệ tốt đẹp với các vị phu nhân, lập tức đến bái phỏng một chút, đồng thời sai người nướng thêm một ít đưa qua.

Mấy con dâu phu nhân nhà thượng thư cười nhận thịt nướng, “Thịt nướng nhà Lục phu nhân chế tác đích xác vị mỹ, khó trách con trai ta nghe thấy được liền không muốn đi lại.”

“Sao Lục phu nhân nghĩ đến mang đồ này nọ đến đạp thanh?”

Ở hiện đại, ai đi dạo chơi ngoại thành đạp thanh không nướng thịt? Ai không mang chút ít đồ ăn vặt? Cũng do các phu nhân ở đây quá đoan trang.

Tống Tân Đồng cười giải thích nói đứa nhỏ thèm ăn, liền thích đạp thanh ăn chút đồ nướng, cho nên cố ý chuẩn bị.

Lại sau một phen lá mặt lá trái, Tống Tân Đồng cáo từ rời đi, về tới chỗ của mình.

Noãn Noãn vội hỏi: “Nương người đã về rồi?”

Lục mẫu cũng lo lắng khoa tay múa chân: “Mấy phu nhân có làm khó dễ con không?”

Tống Tân Đồng lắc đầu, “Nương, các phu nhân đều rất hòa thuận, sẽ không khó xử con.”

Lục mẫu gật gật đầu, “Vậy là được.”

Mọi người đơn giản dùng qua cơm trưa, lại đi tới rừng hoa đào thay Noãn Noãn nhặt cánh hoa, Noãn Noãn tính lấy về nhà làm cho mỗi người một cái túi thơm.

Song bào thai nhặt vài đóa sau liền ngại buồn chán, hai bé thấu với nhau thì thà thì thầm mấy câu rồi liền vụng trộm chạy khỏi rừng hoa đào. Tống Tân Đồng quay đầu lại liếc nhìn, thấy có nha hoàn theo liền không nói gì.

Nhưng chưa đợi đến một khắc (chừng 15’), Tống Tân Đồng liền nghe thấy tiếng khóc của Hoa Quyển.

Đã xảy ra chuyện gì? Tống Tân Đồng rất nhanh chạy về phía bờ sông, sau đó liền nhìn thấy Đại Nha đem Hoa Quyển đã rơi vào trong nước xách lên như xách gà con, nước thấm vào áo bông ào ào chảy.

“Mau, trên xe ngựa có quần áo thay.” Tống Tân Đồng hoảng hốt loạn đến hỏng, thúc giục Đại Nha lập tức bế người vào xe ngựa, hiện tại chính là lúc chợt ấm chợt lạnh, nước sông giá lạnh, rất dễ bị cảm.

“Mau, nước nóng!”

“Mau một chút!”

“Êm đẹp sao có thể rơi xuống nước?” Tống Tân Đồng nhìn Hoa Quyển có hơi nóng lên đau lòng không ngớt.

“Phu nhân, là lỗi của nô tỳ, không thấy được chỗ nước bùn kia.”

Thì ra là song bào thai hai bé chạy khỏi rừng hoa đào rồi liền chạy đến bờ sông nhìn người ta câu cá, sau đó đi đi liền không cẩn thận dẫm phải một chỗ trơn trượt liền trượt xuống.

Bởi vì bờ sông đều là công tử tiểu thư nhà người phú quý, bọn nha hoàn không dám dựa vào quá gần sợ chen phải quý nhân, liền đứng ở mấy bước có hơn, kết quả sự tình phát sinh quá đột nhiên, bọn nha hoàn căn bản không có cơ hội bắt được Hoa Quyển.

Việc đã đến nước này, quở trách cũng không bù được chuyện, Tống Tân Đồng ôm Hoa Quyển khóc chít chít lên xe ngựa, “Lập tức trở về thành đi bệnh viện*.” [*: chẳng biết tại sao nữa, chắc lúc này tác giả quên mất là bối cảnh ở cổ đại chăng? Bản tiếng trung cũng là từ bệnh viện nên mình để nguyên đấy.]

Xe ngựa một đường chạy như bay tới chỗ cổng thành, bởi vì người ra vào thành so ra nhiều, có chút chen chúc, rất dễ phát sinh va chạm.

Mã phu của đối phương: “Ai, các ngươi sao lại thế này không có mắt à?”

“Xin lỗi, công tử nhà ta sốt lên, sốt ruột đưa đi y quán, thỉnh phu nhân bỏ qua.”

Tống Tân Đồng lo lắng xốc màn cửa sổ lên, nhìn nhìn xe ngựa của đối phương, bên trên không có bất kỳ tiêu chuẩn gì, “Vị phu nhân này, chỉ vì khuyển tử sinh bệnh sốt ruột đi quán mới vô ý chạm phải phu nhân, còn thỉnh phu nhân bỏ qua.”

Phu nhân đối phương cũng là người làm mẹ, lại thấy đám người Tống Tân Đồng ăn mặc không phải người thường, liền khách khí nói không sao, còn lệnh mã phu nhường đường, để đám người Tống Tân Đồng qua trước.

“Đa tạ phu nhân.” Tống Tân Đồng thả màn cửa sổ, thúc giục mã phu mau vào thành một chút.

Đám người Tống Tân Đồng lòng đầy nôn nóng vội vã vào thành lúc này vẫn chưa chú ý tới trên một xe ngựa ra khỏi thành có nam nhân vẻ mặt khiếp sợ thất thố.