Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 412: Lục mẫu đến kinh




15 tháng 5.

Tống Tân Đồng đĩnh cái bụng tiễn Lục Vân Khai ra cửa tới Hàn Lâm viện đi làm, “Buổi trưa sẽ không để Lý Tuyền về lấy bữa trưa, chàng ở Hàn Lâm viện dùng tạm chút, chờ chút nữa, chờ ta đưa nương về, liền làm đồ ngon hơn cho chàng ăn.”

“Vẫn là ta xin nghỉ với Trương đại nhân, đợi lúc nữa ta ra khỏi thành đi đón nương…” Lục Vân Khai còn chưa nói xong, Tống Tân Đồng liền vội cắt ngang lời hắn: “Hôm nay Hàn Lâm viện có kiểm tra, đừng để người hữu tâm bắt được nhược điểm.”

“Chàng nhanh đi, ta làm việc chàng còn lo lắng sao?” Tống Tân Đồng vỗ nhè nhè nếp uốn trên quan phục của Lục Vân Khai, “Nhanh đi.”

“Vậy nàng cẩn thận một chút.” Lục Vân Khai lại căn dặn Đại Nha bên cạnh, “Cẩn thận che chở phu nhân, lúc đánh xe cũng thong thả một chút.”

“Biết cô gia.” Đại Nha nói.

“Được rồi, chàng mau đi chút đi, đừng để trễ.” Tống Tân Đồng phất phất tay về phía hắn, “Buổi tối nấu canh măng chàng thích ăn.”

Chờ thân ảnh Lục Vân Khai biến mất đầu ngõ rồi, lúc này Tống Tân Đồng mới xoay người lại đi vào trong viện, sờ sờ cái bụng bầu đã hơi hiện, “Xem ta cứ như là Noãn Noãn vậy.”

Đại Nha nhịn cười nói: “Cô nương hiện tại cũng không phải chỉ một người, cô gia tất nhiên lo lắng cô nương ngài.”

“Đều xem ta như người sứ.” Tống Tân Đồng ngọt ngào khổ não, “Nhà cửa đều thu thập xong? Thu thập xong chúng ta cũng chuẩn bị một chút, đi bến tàu đón người.”

“Đón nãi nãi?” Noãn Noãn từ trong phòng đi ra, “Noãn Noãn cũng muốn đi.”

“Được, cùng đi.” Để bé ở nhà, Tống Tân Đồng cũng yên tâm đâu.

Thu thập thỏa đáng rồi, Tống Tân Đồng các nàng liền đánh xe ngựa ra khỏi thành, chạy về phía bến tàu.

Lục Vân Khai vào Hàn Lâm viện rồi, Tống Tân Đồng liền đưa tin cho Lục mẫu báo cáo hỉ sự Lục Vân Khai đỗ Trạng nguyên lại vào Hàn Lâm này, lúc mùng 10 tháng 5, các nàng nhận được tin trả lời của Lục mẫu, nói cặp song sinh cũng đỗ đồng sinh, chỉ là thi tú tài chưa đỗ, còn cần cố gắng ba năm nữa.

Còn nói các bà đã đặt vé tàu vào trung tuần tháng 4 rồi, 15 tháng 5 là có thể đến kinh thành, đồng hành còn có Trang Hòa với Tiểu Nguyệt, mà vợ chồng Dương Thụ với vợ chồng Trang Quý các nàng thì lưu lại ở Đào Hoa thôn, nhất là bởi vì bọn họ vốn là bị chuyển bán từ kinh thành bên này, lo lắng trở lại kinh thành sẽ thêm phiền phức cho Lục Vân Khai bọn họ, vả lại trong thôn bên kia là đại bản doanh, cũng không thể hoang phế.

Dương Thụ bọn họ nghĩ cũng không phải không có đạo lý, chốn kinh thành, dưới chân thiên tử, hơi không chú ý liền có thể rơi vào chỗ vạn kiếp bất phục*, bọn họ không muốn bị chủ nhân cũ nhận ra thêm phiền phức cho Tống Tân Đồng, đã là nghĩ chu đáo.

*: Ý nói làm lỗi rồi là muôn đời không quay lại được.

Kỳ thực Tống Tân Đồng cảm thấy không nghiêm trọng như vậy, mấy quý nhân kia nơi nào sẽ để ý ngươi một đứa ở chứ? Có điều cũng nói đến chỗ này, Tống Tân Đồng cũng sẽ không nói gì, dù sao Đào Hoa thôn bên kia vẫn là cần người nhìn chằm chằm.

Chỉ có thể chờ nương các bà tới, đến lúc đó lại tìm mấy hạ nhân trở lại cũng được.

Bến tàu ở kinh thành càng phồn hoa so với bến tàu Giang Nam, người đến người đi, cực kỳ náo nhiệt.

Lúc Tống Tân Đồng các nàng chạy tới bến tàu đã là giờ ngọ, hỏi thăm một phen sau thì biết được thuyền phải chừng giờ mùi canh ba mới đến, Tống Tân Đồng liền dẫn Noãn Noãn đi vào tửu lâu, dùng cơm trước, lấp đầy bụng lại nói.

Dùng cơm, lại đến trong trà lâu chờ khách bên cạnh ngồi, hai người dựa cửa sổ nhìn mặt sông rộng lớn bận rộn bên kia cầu tàu của bến tàu.

“Nương, nãi nãi còn chưa tới?” Noãn Noãn hỏi.

“Còn phải chờ một lát.” Tống Tân Đồng nói.

“Nãi nãi đói bụng thì sao bây giờ?”

“Đợi lát nữa xem nãi nãi bọn họ đã dùng bữa trưa trên thuyền chưa, nếu như chưa, chúng ta lại đi vào tửu lâu ăn cơm.”

“Tốt.” Noãn Noãn nâng má, “Cữu cữu cũng tới?”

“Tới.” Tống Tân Đồng kéo Noãn Noãn ngồi lại xuống ghế, “Đừng bò lên bò xuống, ngã thì làm sao đây?”

“Sẽ không.” Noãn Noãn lập tức làm tốt, nhìn bụng Tống Tân Đồng, “Bụng nương thật lớn.”

Tống Tân Đồng sờ sờ bụng, “Bên trong có đệ đệ hoặc là muội muội, cho nên liền lớn.”

“Là đệ đệ.” Noãn Noãn chắc chắn lớn tiếng nói: “Nương, cha nói con cũng là từ trong bụng nương ra tới, con cũng lớn như vậy?”

“Ân, còn lớn hơn so với này đâu.” Tống Tân Đồng sờ sờ bụng, cảm thấy có chút kỳ quái, lúc trước bụng năm tháng khi hoài Noãn Noãn cũng mới lớn thế này, hiện tại mới hơn ba tháng liền lớn như thế, cũng không biết có phải gần đây ăn thật quá tốt hay không? Thế nhưng nàng vẫn nôn nghén, thẳng đến ba tháng mới tốt lên một ít, ngắn ngủi non nửa tháng này liền ăn quá nhiều?

“Lớn như vậy?” Hai tay Noãn Noãn dang to, khoa tay múa chân bộ dáng dưa hấu lớn, “Lớn như dưa hấu to vậy?”

“Ừ, còn lớn hơn so với cái này.”

“Cô nương, thuyền tới.” Đại Nha vội vội vàng vàng lên lầu, bẩm báo tin tức này cho Tống Tân Đồng, “Nô tì hiện tại liền đi đón phu nhân.”

“Tốt, chúng ta cũng xuống lầu theo.” Tống Tân Đồng đứng dậy kéo Noãn Noãn, “Đi, chúng ta gặp nãi nãi với cữu cữu.”

“Nương bước đi cẩn thận.” Noãn Noãn lanh lợi hiểu chuyện dắt Tống Tân Đồng, cha nhưng đã nói, lúc ở bên ngoài không thể để cho người ta đụng phải nương.

Chờ hai mẹ con các nàng tới cạnh xe ngựa, liền nghe hấy có người hô về phía các nàng: “Tỷ, Noãn Noãn.”

Theo tiếng nhìn sang, liền nhìn thấy cặp song sinh chen lại đây về phía đoàn người, cặp song sinh tuổi mụ đã 10 tuổi lại cao hơn không ít, lớn lên thành thiếu niên lang tuấn tú, giống như tỷ phu bọn họ, cười như gió xuân, cực kỳ ôn nhuận ấm áp.

“Cữu cữu.” Noãn Noãn lập tức nhảy lên lớn tiếng hô.

“Noãn Noãn.” Cặp song sinh đứng trước mặt Tống Tân Đồng, nhìn đã sắp cao như nàng vậy, “Một năm này hai đứa ăn cái gì? Sao cao lên như vậy?”

Đại Bảo ngại ngùng cười cười, “Thu bà bà nói bọn đệ giống như cha, nhìn cao to.”

Tống Tân Đồng nhìn cặp song sinh càng thêm giống cha, đáy lòng cao hứng gật đầu: “Nãi nãi Noãn Noãn bà đâu?”

“Thẩm ở phía sau.” Tiểu Bảo cũng chững chạc không ít, “Đại Nghĩa ca bọn họ đang dỡ hành lý, Đại Nha tỷ tỷ đang giúp dọn xe ngựa, chắc là còn phải chừng một nén nhang công phu, chúng ta đợi không kịp, cho nên theo qua đây trước xem tỷ Noãn Noãn.”

“Mấy đứa dùng cơm chưa?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Còn chưa.” Đại Bảo nói: “Thức ăn trên thuyền không tốt, thẩm không có khẩu vị.”

“Vừa lúc, tỷ gọi một bàn thức ăn trong tửu lâu.” Tống Tân Đồng nhìn về phía thuyền, “Hai đứa mang theo Noãn Noãn lên tửu lâu ngồi trước, xem xem còn muốn ăn món gì để tiểu nhị thêm, ta qua đó xem.”

“Dạ.”

Tống Tân Đồng xuyên qua đám người, đi tới trên cầu tàu ở bến tàu, liếc mắt liền thấy được Đại Nha và Tạ Nghĩa bọn họ đang sắp xếp hành lý lên xe đẩy tay chuyển hàng thuê tạm thời, “Nương, Quyên tẩu tử.”

“Tân Đồng ngươi lẫn qua đây, chúng ta nói chuẩn bị cho tốt ở đây liền qua đó tìm ngươi đâu.” Quyên tẩu tử bế Tạ Quân đồng dạng còn chưa đầy ba tuổi, cao hứng nói.

Lục mẫu thấy Tống Tân Đồng cũng vui vẻ, kéo tay nàng nhìn trên nhìn dưới, lại khoa tay múa chân: “Đứa nhỏ khỏe chứ?”

“Nương, rất tốt.” Tống Tân Đồng nhình xung quanh, ở đây quá nhiều người, “Nương, chúng ta đây chuẩn bị cho tốt liền đi tửu lầu dùng cơm trước, dùng cơm rồi lại gấp rút lên đường về thành, tướng công còn đang ở nhà chờ chúng ta đâu.”

“Thế trực tiếp chạy về thành a, cũng không cần lại đi tửu lầu tiêu pha.” Quyên tẩu tử nói.

“Từ nơi này đến kinh thành còn phải 1 canh giờ đâu, chúng ta ăn no lại gấp rút lên đường cũng không muộn.”

Quyên tẩu tử: “Xa như vậy à? Ta còn tưởng rằng giống như bến tàu ở huyện thành chúng ta, đi bộ cũng không cần một khắc đồng hồ đâu.”

Tống Tân Đồng đùa đùa Tạ Quân tinh thần mệt mỏi, “Còn rất xa, tiểu Quân cũng đói bụng đi, đến, theo thẩm qua bên kia dùng cơm.”

Vừa nghe đến ăn cơm, Tạ Quân liền tinh thần, “Nương, ăn cơm.”

Quyên tẩu tử dở khóc dở cười: “Đứa nhỏ này.”