Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 402: Đánh đòn




Trừ tịch vừa qua, liền là tháng giêng.

Tháng giêng lại vừa qua, liền là vào tháng hai.

Tiến vào tháng hai, thì đã vào xuân, chỉ là thời tiết kinh thành bên này vẫn chưa ấm lại bao nhiêu, mọi người đều còn mặc áo bông không chịu cởi đâu.

Mấy ngày nay Lục Vân Khai vẫn ở nhà đọc sách, chưa từng ra cửa, liền chờ thi Hội đầu tháng hai đâu, trái lại là Tống Tân Đồng mang theo Noãn Noãn với Đại Nha, ngày ngày dạo bên ngoài.

Gian tửu lầu đã chỉnh lý tốt rồi, Lưu đại trù vào ngày cuối cùng của tháng giêng đã mang theo hai đồ đệ chạy tới kinh thành, đồng thời còn mang đến gần nghìn cân ớt với sơn trân khô, củ cải khô, khoai lang khô mà Lục mẫu phơi, còn có một chút quần áo với giày mới làm.

Noãn Noãn vừa nhìn thấy quần áo xinh đẹp với giày nãi nãi làm cho liền thích vô cùng, thay áo mới giày mới liền không nỡ bỏ đi, mấy ngày nay vẫn luôn mặc đấy, không nỡ cởi.

Đồ đệ Lưu đại trù mang đến đã có thể nấu không ít món, cũng xem như có thể xuất sư, hơn nữa trong nhà sớm đã không còn ai, cho nên người cô đơn an cư chỗ nào cũng có thể, bởi thế nên mang tới kinh thành.

“Đông gia, bên này lại tìm 10 học đồ có thiên phú, giúp đỡ thái rau với làm việc vặt, chỉ là nếu sinh ý quá bận, sau bếp chỉ có ta với hai đứa Thụ Tử và Tùng Tử sợ là làm không nổi.” Lưu đại trù nói.

“Bên này ta cũng tìm tiểu nhị chạy đường với mấy đầu bếp, hôm nay liền muốn qua, đến lúc đó Lưu sư phụ ngài giúp thử một lần, nếu là có thể liền lưu lại làm phụ việc cho ngươi.” Tống Tân Đồng nói.

“Có thể.”

Thê tử Lưu đại trù với hai nhi tử nhỏ tuổi cũng cùng nhau qua đây, bởi vì cha mẹ già trong nhà đều đã đi rồi, cũng sớm phân gia với huynh trưởng trong nhà rồi, cho nên cả nhà liền đến kinh thành.

Tống Tân Đồng làm chủ trực tiếp cho bọn hắn hai gian phòng ở hậu viện, “Nếu không thì Lưu thẩm giúp đỡ ở sau bếp đi, bên này rửa rau rửa bát còn có thể thêm một ít nhân thủ.”

“Vậy đa tạ đông gia.” Thê tử Lưu đại trù cười đáp ứng.

Còn hai đứa bé nhỏ tuổi, hẳn là Lưu đại trù muốn bọn hắn đi học đường đọc sách, trước đó còn cố ý ra ngoài hỏi thăm tư thục tương đối không tệ của bình dân.

Mặc dù Học đường Phúc Dục bên kia có thể dạy người đọc sách biết chữ miễn phí, thế nhưng cũng chỉ là dạy ngươi mấy chuyện cơ bản như đọc sách biết chữ tính sổ này nọ, nếu muốn tham gia khoa khảo, vẫn là cần phải đi tìm tư thục có phu tử bản lĩnh đọc sách mới được.

Hậu viện phía sau cửa hàng rất lớn, có hơn 10 phòng, trừ Lưu đại trù dìu già dắt trẻ ra thì còn để lại một gian phòng đơn độc riêng cho chưởng quỹ với Tạ Nghĩa mang theo Quyên tẩu tử và đứa nhỏ đến kinh thành làm phòng thu chi, còn những người còn lại đều là giường chung lớn.

Tống Tân Đồng nhìn tửu lầu sạch sẽ sáng sủa, trang hoàng trang nhã, “Ta mời người coi một ngày, 15 tháng 2 là một ngày lành, ta quyết định khai trương hôm đó, trong lúc này, làm phiền Lưu sư phụ người huấn luyện tốt đầu bếp mới mời với mấy người mới đó.”

“Đông gia yên tâm, đều bao trên người ta.” Lưu đại trù vỗ vỗ bộ ngực nói.

Từ tửu lầu ra, Tống Tân Đồng liền ôm Noãn Noãn đi cửa hàng Phúc Hưng của Giang gia, bây giờ ở kinh thành, xác thực cách Đào Hoa thôn Lĩnh Nam quá xa, đã không thể để Vương thị mài gia vị ở nhà ra như trước nữa, cho nên Tống Tân Đồng muốn mua các loại gia vị ở kinh thành bên này tự mình chế tạo.

Bởi vì bảo mật phối phương, Tống Tân Đồng đi cửa hàng chọn lựa đại bộ phận gia vị, sau đó lại đi y quán mua một ít hương liệu đặc thù.

Trương quản sự cửa hàng Phúc Hưng ở kinh thành Tống Tân Đồng chỉ từng thấy một lần, vẫn là thấy qua lúc đến kinh thành khi lấy chìa khóa, vóc người Trương quản sự hơi mập, nhìn qua rất có phúc khí.

“Lục phu nhân, mau mời vào phòng ngồi.” Tuy Trương quản sự không ở Lĩnh Nam, nhưng mà biết miến với ớt lưu thông trong cửa hàng thế mà đều xuất từ trong tay vị Lục phu nhân này, cho nên có chút kính cẩn hữu lễ mời người vào.

“Lục phu nhân mời dùng trà.” Trương quản sự cho người đưa trà lên.

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Đại Nha bế Noãn Noãn đứng ở ngoài, sau đó nhấp một ngụm trà nói: “Trương quản sự, ta muốn hỏi thăm khi nào thì cửa hàng có chuyến thuyền về Lĩnh Nam?”

“Phải tới hạ tuần tháng hai tảng băng trong sông tan đi rồi mới có thể lái thuyền, hiện nay chỉ có thể chạy xe ngựa tới Tân Châu, chuyển tàu qua Giang Nam về Lĩnh Nam.” Trương quản sự nói: “Lục phu nhân là muốn truyền tin về Lĩnh Nam? Hiện tại cửa hàng chúng ta có đội buôn đi quan đạo về Lĩnh Nam bên kia, nếu Lục phu nhân có cần mang về thì có thể giao cho chúng ta.”

“Khi nào thì đi?” Tống Tân Đồng hỏi.

“Chậm nhất là ngày mai cho chúng ta.”

Tống Tân Đồng gật đầu, “Vậy đa tạ Trương quản sự.”

“Lục phu nhân khách khí.”

“Còn có một chuyện.” Tống Tân Đồng đem chuyện mình cần hơn 10 loại hương liệu nói cho Trương quản sự, “Trước đây ở Lĩnh Nam cũng tìm cửa hàng mua, ở đây các ngươi hẳn là cũng có đi?”

Trương quản sự gật đầu: “Đều có, Lục phu nhân muốn bao nhiêu?”

“Càng nhiều càng tốt.” Tống Tân Đồng nghĩ tới 100 cân như nhau tốt nhất, chờ sau này cách mỗi hai tháng để bọn họ đưa qua đây, “Cửa hàng bên này có bao nhiêu?”

Trương quản sự tính toán thô sơ giản lược một chút, “Lục phu nhân muốn nhiều chủng loại, hai năm trước đều là đưa đi Lĩnh Nam, trước mắt chỉ có hoa tiêu, hồi hương tương đối nhiều, còn lại đều chỉ có chừng trên dưới 100 cân.”

“Vậy trước cái nào cũng lấy cho ta chừng 100 cân đi.” Tống Tân Đồng dừng một chút, “Trong tháng ba cũng cần, nhưng lúc này còn thỉnh Trương chưởng quỹ chuẩn bị nhiều hơn chút.”

Trương chưởng quỹ hiểu ý: “Lục phu nhân yên tâm, chúng ta bên đây kiểm lại một chút liền đưa đến chỗ phu nhân ở.”

“Đa tạ chưởng quỹ.” Tống Tân Đồng tin cửa hàng Giang gia, cho nên thanh toán bạc trước, sau đó lại đi tiệm thuốc mua nhục khấu với thảo quả các loại hương liệu, bởi vì muốn số lượng lớn, nên chạy vài cái tiệm thuốc mới mua đủ hết, đồng thời còn đi hàng nghề nguội mua dao cầu với hai cái chày giã thuốc với bát, còn đặt chảo sắt lớn với thùng sắt lớn làm món kho.

Chờ về tới nhà, Giang gia cũng đưa hương liệu qua đây, mỗi bao 100 cân, có chừng hơn 10 bao, toàn bộ đặt ở một gian phòng riêng, những ngày kế tiếp Tống Tân Đồng và Đại Nha bắt đầu chậm rãi nghiền nát mấy hương liệu đó, chia đều đóng gói tốt rồi lại cùng đưa tới tửu lầu.

Noãn Noãn không có chuyện gì làm, cũng học bộ dáng Tống Tân Đồng với Đại Nha ngồi trên băng ghế nhỏ, cầm chày giã thuốc nhỏ đảo không ngừng, chỉ là sức quá nhỏ, căn bản chẳng được gì, mấy lần đều làm đổ vụn hương liệu bên trong ra.

Chọc cho Tống Tân Đồng thật muốn đánh người.

Nhưng, thực sự không nỡ.

“Ngoan ngoãn, đừng ở chỗ này quấy rối.” Tống Tân Đồng buộc người trên băng ghế nhỏ, không cho bé vươn tay duỗi chân.

Noãn Noãn ấm ức: “Không quấy rối, giúp nương.”

“Đều đổ ra, còn nói không quấy rối.” Tống Tân Đồng vỗ vỗ mông Noãn Noãn, “Lại náo liền đánh mông con.”

“Đánh.” Noãn Noãn ấm ức, mặc dù không đau, vẫn là ấm ức.

“…” Tống Tân Đồng ngượng ngùng thu tay về, nhìn trời ngoài cửa sổ, Lục Vân Khai đã ở trong thư phòng hai canh giờ, “Con đi xem cha con, đưa điểm tâm này cho cha con đi.”

“Dạ.” Trừ nương ra, Noãn Noãn thích nhất chính là cha, vừa nghe đến đưa đồ cho cha, lập tức đi ra ngoài phòng, đi hai bước lại nhớ ra chưa lấy điểm tâm, vội quay lại, bưng một đĩa bánh đậu nem rán vừa mới làm tốt cạnh bàn nhỏ lên, sau đó cẩn thận từng li từng tí, một tấc một tấc chậm rãi di chuyển về hướng thư phòng.

Chờ tới lúc đến trước cửa thư phòng đóng chặt của Lục Vân Khai, Noãn Noãn ngọt ngào gọi: “Cha, Noãn Noãn đưa đồ ăn ngon cho cha.”