Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 401: Trừ tịch ba người




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*: Trừ tịch này là đêm ba mươi, giao thừa nha.

Cửa hàng lấy vào tay, Tống Tân Đồng liền bắt tay vào cho người ta vào trang hoàng.

Cửa hàng cao ba tầng lầu, Tống Tân Đồng tính toán lầu nhã gian lầu một với lầu hai nhã gian thì xem như khu vực phổ thông ai cũng có thể vào, lầu ba thì chuyên cung cấp cho quan to quý nhân sử dụng, còn có một chỗ cửa sau, có thể cho người yên lặng vào.

Đương nhiên, không phải là Tống Tân Đồng muốn làm chuyện phạm pháp, mà là tướng công nhà mình nhắc nhở nàng một phen, sau này nếu như hắn cần đàm chuyện với người thì cũng có thể tìm chỗ của mình, an toàn, bảo hiểm.

Cho nên, Tống Tân Đồng hóa trang đạo cụ có thể nghe lén ở tường họa nhã gian, cửa hàng ở chỗ khác Tống Tân Đồng cũng không có làm như vậy, nhưng ở đây, dưới chân thiên tử, vẫn là phải hành sự dè dặt cẩn thận mới được.

Công trình rất lớn, cần sửa chữa lại diện tích lớn, tất cả đều để Đại Nha nhìn chằm chằm, việc nghe lén bí ẩn đều là người một nhà Tống Tân Đồng với Đại Nha làm, chủ yếu là không muốn lưu lại nhược điểm, dù sao ai biết được mấy công nhân với gã sai vặt mời tới kia có thể bán các nàng hay không?

Bên kia, Tống Tân Đồng lại đưa một phong thư qua cho Lưu đại trù ở Lĩnh Nam, để năm sau tới kinh thành sớm một chút, dạy dỗ vài đồ đệ ra, nếu không cửa hàng chỉ lẻ loi một tư lệnh là nàng thì không mở dậy nổi.

Trong quá trình chuẩn bị này, thời gian qua rất nhanh, nháy mắt liền tới trừ tịch.

Trừ tịch năm nay không ở trong Đào Hoa thôn, Tống Tân Đồng còn cảm thấy có hơi không quen, giương mắt nhìn không thấy núi xanh kéo dài, chỉ có nhà ngói màu xanh với tuyết trắng xóa trên tường vây, liếc mắt một cái liền nhìn vào đầu.

Chỗ tuy nhỏ, nhưng cũng có bầu không khí Tết.

Từng nhà sáng sớm đã dậy, dọn dẹp phòng ốc sau lại treo đèn lồng đỏ lên, dán chữ Phúc lên, lại đem đồ ăn ngon thịt ngon trước năm đã tồn tới đều lấy ra, tính làm một bàn thức ăn phong phú.

Lục Vân Khai đem câu đối với chữ Phúc sáng sớm đã viết xong đều nhất nhất dán trên cửa với cửa sổ, bút ngậm đủ mực, như du vân kinh long, bừa bãi tiêu sái.

“Chữ tốt.” Tống Tân Đồng ôm Noãn Noãn, kéo tay con bé vỗ tay ba ba.

Noãn Noãn cũng học theo, “Chữ tốt, chữ tốt.”

Lục Vân Khai bật cười dán xong một tờ cuối cùng, nhận lấy Noãn Noãn ôm vào trong ngực, “Con biết cái gì là chữ tốt?”

“Cha viết, đều tốt.” Noãn Noãn thập phần cổ vũ.

“Chàng ôm con bé, ta đi nấu cơm.” Tống Tân Đồng lấy khăn vải bao tóc lại, để tránh vị khói dầu dính vào, không có cách nào, ai bảo gội đầu vào mùa đông quá phiền toái chứ? Hơi không chú ý còn đông lạnh, cho nên tận lực che một chút, cũng có thể thiếu gội một hai lần.

Hôm nay là Tống Tân Đồng chủ bếp, trù nghệ của nàng mặc dù không so được với đại trù trong tửu lâu, nhưng lại rất không tiếc bỏ gia vị, cho nên vị rất đậm cũng đủ, ngược lại càng thích hợp ăn với cơm.

Làm món thường làm ở Lĩnh Nam bên kia, gà thái hạt lựu cay, cá trích kho tàu, thịt lát nấu nước, tôm hương cay, đương nhiên còn có đồ ăn thường thấy ở kinh thành bên này, cái gì mà trân châu viên, Phật nhảy tường, tôm đuôi phượng, thịt thăn cắt hạt lựu xào chua ngọt…

Rất nhiều món đều là sau khi ăn ở tửu lầu rồi tự mình nghĩ ra học được, hình thần đều có, mùi vị không tệ, Tống Tân Đồng muốn lại học thêm vài món, chờ năm sau cặp song sinh các cậu tới kinh thành thì nàng lại làm cho các cậu ăn.

“Vị thế nào, ta nhìn học.”

“Rất ngon.” Noãn Noãn cắn thịt viên, lớn tiếng nói.

“So với tửu lầu thì sao?” Tống Tân Đồng lại hỏi.

“Nương làm ăn ngon.” Mỗi lần Tống Tân Đồng hỏi ai làm ăn ngon, Noãn Noãn đều nói nương làm ăn ngon, đều học theo cha con bé.

“Thật đúng là cổ vũ.” Tống Tân Đồng dương mặt lên, nhìn Lục Vân Khai: “Sau này chàng nói chuyện tránh chút, con bé cứ học mấy cái này.”

“Ta nói cái gì?” Lục Vân Khai giương mắt nhìn cười nhìn nàng, “Ta dạy con bé đọc Kinh Thi đâu, trí nhớ con bé tốt, biết đọc thuộc rất khá.”

“Biết đọc thuộc.” Noãn Noãn lại chen vào một câu.

“…” Tống Tân Đồng bất đắc dĩ cười cười, trừng mắt liếc Lục Vân Khai một cái, sau này học lệch có chàng sầu.

Dùng cơm sau, Noãn Noãn đĩnh cái bụng mượt mà ngồi ở trên giường, nằm sấp bên cửa sổ nhìn hai người tuyết đắp ở góc tường.

Tống Tân Đồng thì ngồi ở một bên nói chuyện với Lục Vân Khai, “Ta nghe Lưu phu nhân sát vách nói tối nay sẽ phóng pháo hoa trong hoàng thành, địa giới chỗ chúng ta đây tốt, đứng ở trong sân là có thể nhìn thấy một chút.”

Nơi này cách hoàng thành còn một đoạn, chỉ là pháo hoa thả cao, lại chỉ có hoàng thành có thể phóng pháo hoa, thực sự muốn xem liền trèo lên trên nóc nhà là có thể nhìn thấy.

“Trong nhà có pháo hoa, chúng ta có thể thả ở nhà.” Lục Vân Khai nói.

“Chúng ta mua pháo hoa lúc nào?” Tống Tân Đồng nhớ là nàng chưa từng mua a.

“Ngày ấy cửa hàng Giang gia đưa qua đây.” Lục Vân Khai chỉ vào gian phòng gần phòng bếp, “Hôm ấy các nàng đi tửu lâu.”

“Đưa tới lại không dùng được, chúng ta không thể phóng pháo hoa, sẽ bị cấm vệ quân tra.” Tống Tân Đồng lo lắng không ngớt.

“Không phải loại phóng lên trên trời kia, chỉ có thể lên cao chừng vài thước, chỉ là đồ chơi để chơi đùa nhà bình thường dùng.” Lục Vân Khai giải thích, “Chờ trời tối nàng sẽ biết, sẽ không khiến cấm vệ quân chú ý.”

“Vậy thì tốt.” Qua năm mới, Tống Tân Đồng cũng không muốn chọc cho cấm vệ quân tới cửa.

Chờ đến buổi tối, dùng bát cơm xong, Đại Nha liền ôm cái rương pháo hoa kia ra.

Tống Tân Đồng nhìn xem xem, phát hiện đều là cái loại cầm ở trong tay là có thể châm lửa, pháo hoa rực rỡ, sáng lạn lóa mắt, mặc dù không có phóng cao như trong hoàng thành được, không có nhiều sáng lạn như vậy, nhưng vẫn sáng đến chói mắt như vậy.

“Nương, con cũng muốn.” Noãn Noãn cẩn thận từng li từng tí đi xuống thềm đá dưới mái hiên, đi về phía Đại Nha, mùa đông Noãn Noãn mặc rất dày, chạy rất chậm, giống như một con sâu màu đỏ đang ngọ ngoạy vậy, Tống Tân Đồng nhìn bật cười không ngớt.

“Sao lại đáng yêu thế chứ?” Tống Tân Đồng khoanh tay đứng tựa vào cánh tay Lục Vân Khai, “Noãn Noãn của chúng ta thực sự quá lanh lợi, ta thực sự quá biết sinh.”

Lục Vân Khai nghe lời nàng khen bản thân, cũng phụ họa gật gật đầu: “Rất ngoan.”

“Đứa nhỏ sau này của chúng ta cũng nghe lời hiểu chuyện như vậy thì tốt rồi.” Tống Tân Đồng biết mình đời này không có khả năng chỉ sinh một đứa, ít nhất còn có thể lại sinh một đứa nữa, “Đừng có khóc nháo nhiều, thực sự rất bớt việc.”

Lục Vân Khai nhẹ nhàng ừ một tiếng, cúi đầu nhìn bụng dưới bằng phẳng của Tống Tân Đồng, không biết đang nghĩ cái gì.

Tống Tân Đồng che che bụng, “Chàng nhìn cái gì đó?”

“Ta đang suy nghĩ, có thể bên trong đã có hay không.” Lục Vân Khai nói.

“Đâu có nhanh thế.” Tống Tân Đồng cảm thấy mang thai Noãn Noãn thực sự đã là vận khí tốt, nếu không sao hai năm về sau liền không mang thai? Tuy còn có tránh thai, nhưng có đôi khi cũng không có, cho nên… còn cần nỗ lực nhiều a.

“Sốt ruột?” Tống Tân Đồng nhìn hắn: “Chàng đừng có cho ta áp lực tâm lý, tâm tình không thoải mái không dễ mang thai.”

“Ta không có ý kia.” Lục Vân Khai vội giải thích.

“Có cũng phải không có.” Tống Tân Đồng vươn tay ôm Lục Vân Khai, “Cũng không thể nói ra được, nếu không ta sẽ khổ sở.”

Lục Vân Khai ôm hông của nàng, hôn một cái ở mi tâm của nàng, giải thích: “Đừng nói mò, ta quyết định không có cái ý kia, ta chỉ là nghĩ mấy ngày nay chúng ta ngày ngày… Cho nên…”

“Đùa chàng đó.” Tống Tân Đồng phì một tiếng cười rộ lên, hôn một lên miệng Lục Vân Khai, “Ta còn không biết chàng?”

“Hư hỏng.” Lục Vân Khai lại ôm tay Tống Tân Đồng chặt một phần, như trừng phạt mà hung hăng hôn nàng một chút.

Hình ảnh: [Pen: giờ đây mình biết làm sao để kiếm hình mấy món ăn đó rồi, dù hơi trễ quá, mọi người nhìn rồi tưởng tượng nhá =]]

Gà thái hạt lựu cay



Cá trích kho tàu



Thịt lát nấu nước



Tôm hương cay



Thịt thăn cắt hạt lựu xào chua ngọt