Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 371: Đùi vàng




“Như thế không rõ ràng lắm.” Tống Tân Đồng mấp máy môi, nếu như thủ đoạn tiếp thị của Địch huyện lệnh tốt, hơn nữa đại anh đào đặc biệt như vậy, đỏ đẹp như hồng bảo thạch, giá khẳng định không thấp, một lượng bạc một cân, hoặc là mười lượng bạc một cân cũng có thể bán đi.

Có điều lời này nàng không dám nói tùy tiện, vạn nhất bán không được các thôn dân còn không tìm nàng phiền toái.

Tống Tân Đồng nói: “Thu bà bà ngươi liền an tâm trồng, dù sao trồng ra, huyện lệnh đại nhân nhất định là phải nghĩ biện pháp bán đi cho ngươi.”

Kỳ thực Tống Tân Đồng đã nói với Giang Minh Chiêu, chuyện về anh đào này, nếu như sau này bọn họ có tâm tư kia, để hắn lấy đi bán, y theo bản lĩnh của Giang Minh Chiêu, nhất định có thể kiếm bội!

Nghĩ một chút của nhà nàng, nàng bán cho hắn một lượng một cân, Giang Minh Chiêu còn ngại đắt, kết quả quay người lại bán 15 lượng bạc một cân cho người khác, bỏ đi chi phí vận tải không đáng kể ra, buôn bán lời đủ mười ba mười bốn lượng.

Nhà người thường sẽ không dùng tiền đi mua ớt, nhưng một vài tửu lầu cùng người nhà phú quý liền thích dùng ớt, có người nghe được chỗ nàng đây muốn từ chỗ nàng mua với giá thấp, nhưng bị Giang gia ngăn cản, ngại ở trên mặt Giang gia, bọn họ cũng không dám xằng bậy, chỉ có thể thành thành thật thật mua từ Giang gia.

Cũng may một cân ớt khô cũng một bọc lớn, có thể sử dụng một thời gian rất dài, như vậy tính xuống, cũng không mắc.

Tống Tân Đồng cảm thấy Giang Minh Chiêu thật là đồ gian thương, nhưng cũng nhờ có tên gian thương là hắn đây, nàng mới có thể kiếm nhiều như vậy. Đương nhiên, người ta có thể bán giá cao còn phải bán ra được, còn không bị đánh chết, thật là có bản lĩnh!

Người có bối cảnh có đùi vàng chính là lợi hại!

Canh giờ gần trễ, Tống Tân Đồng đứng dậy về nhà, vừa vào trong viện liền nghe thấy tiếng cười ha ha ha dễ nghe, giọng trẻ con mềm mại, làm cho đáy lòng người nghe ngứa tô tô.

Tống Tân Đồng vội chạy vào trong nhà, liền nhìn thấy cặp song sinh ngồi trên thảm trải trên đất, không ngừng đùa Noãn Noãn năm tháng lớn, tiểu cô nương Noãn Noãn nhưng lợi hại, có thể xoay người, cũng có thể ngoan ngoãn ngồi, đánh giá không đợi đến bảy tháng là con bé có thể quay cuồng bò động.

“Ôi, Noãn Noãn của chúng ta tỉnh a, có khóc không a?” Tống Tân Đồng cởi giày ra, ngồi xuống thảm mềm trải trên đất, vươn tay về phía Noãn Noãn.

Noãn Noãn vừa nhìn thấy mẹ ruột về, lập tức đưa tay ra đòi bế, nhưng không biết làm sao còn không bò được, đi không được, chỉ có thể bất mãn kêu to a a a.

“Tỷ con bé không khóc, chúng ta vừa tiến đến con bé liền lật ở trên giường, muốn ngồi dậy, nhưng không dậy nổi, cười chết đệ.” Tiểu Bảo đã đầy bảy tuổi thành thục một ít, người lại cao hơn không ít.

“Đây là hai đứa đỡ con bé ngồi vững? Ta còn tưởng rằng là tự con bé ngồi đâu.” Tống Tân Đồng đem Noãn Noãn mếu máo sắp khóc bế qua, đặt ở chân mình cong lại ngồi: “Hai ngày trước, ta đặt con bé ở trên giường ngủ, ra một vòng về, con bé vậy mà ngồi dậy, nhưng làm ta kinh sợ.”

“Nhưng hai ngày nay con bé lại không ngồi dậy không nổi.” Tống Tân Đồng kéo váy nhỏ của Noãn Noãn, che lại chân béo nhỏ phía dưới.

Kiểu váy nhỏ trong mùa hè là Tống Tân Đồng ấn theo váy liền áo kiếp trước làm, bên trên là áo nhỏ tay dài, phía dưới là váy liền lá sen, phía dưới váy thêm vào cái quần nhỏ, đều là hồng nhạt, giống một tiểu công chúa manh manh.

Duy nhất không tốt chính là nhét tã, chắc là hơi nóng.

Nhưng hiện tại cũng không có biện pháp, nàng lại không biết nói muốn đi tiểu một chút, chỉ có thể bọc lại, chỉ có điều thường xuyên nhìn chằm chằm, hơn nữa thời tiết trong núi không quá nóng, cũng sẽ không lo đỏ mông.

“Noãn Noãn còn nhỏ, chờ sang năm là có thể bước đi nói chuyện.” Đại Bảo nghe Hà nhị thẩm nói, bởi vì nhi tử Đông tử ca bọn họ cũng có thể chạy trên mặt đất.

“Đúng vậy, phải chờ đến đầu xuân sang năm.” Tống Tân Đồng gãi gãi cái đầu mờ sáng của Noãn Noãn, tóc vừa đen lại mềm, sờ thật thoải mái: “Noãn Noãn muốn cữu cữu ôm?”

Đại Bảo thấy Noãn Noãn duỗi tay về phía mình, lập tức quỳ bò qua, nhận lấy Noãn Noãn ôm trong tay.

Tiểu Bảo không vui: “Noãn Noãn không ngoan, tiểu cữu cữu dựa gần con nhất, con lại không để ta ôm.”

Noãn Noãn nghe không hiểu, chỉ ha ha ha ngây ngô cười.

“Hai đứa mang theo bé chơi, ta đi phòng bếp xem xem chuẩn bị buổi tối ăn cơm.” Tống Tân Đồng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của khuê nữ: “Con bé náo loạn lại gọi ta.”

Tiểu Bảo vẩy vẩy tay, để tỷ đi nhanh lên, không cần làm lỡ bọn họ đùa ngoại tôn nữ.

Bọn rất thích Noãn Noãn, đặc biệt thích, nhà người khác cũng không có tiểu cô nương đẹp như vậy, Cẩu Đản Nhi, còn có Giang Tiểu Nhị bọn họ nhưng hâm mộ bọn họ.

Hừ, bọn họ còn muốn ôm Noãn Noãn, hừ, sẽ không để cho bọn họ ôm.

Trong phòng bếp, Tống Tân Đồng giúp đỡ Lục mẫu lặt rau.

Noãn Noãn đặc biệt dễ mang, cho nên sau khi nàng có thể dọn tay ra làm việc nấu cơm thì để Vương thị đi Tống gia bên kia, dù sao đất trồng rau bên kia còn cần tu sửa chỉnh đốn, còn có không ít việc cần làm.

“Nương, buổi tối trừ rau xanh này, còn muốn làm cái gì?” Tống Tân Đồng lật lật đồ trên bàn: “Chỗ này có một con vịt, buổi tối làm vịt rán khô cay?”

“Có thể.” Lục mẫu gật gật đầu: “Còn có rau xanh, còn có ớt xanh vừa mới hái về, có thể xào thịt nạc, trong nồi còn có canh gà buổi trưa hầm.”

“Thế đủ rồi.” Tống Tân Đồng cột tạp dề lên, cầm vịt liền bắt đầu chặt, động tác hào hùng, khí phách đầy đủ: “Nương, người thật không cùng đi Lĩnh Nam thành với bọn con?”

“Ta thích ở trong thôn, mấy đứa có thời gian về nhà xem nương cũng được.” Lục mẫu cười khoa tay múa chân nói: “Ta biết các con lo lắng cái gì, không có chuyện gì, trong nhà cũng có chó, hơn nữa phía sau còn trại chăn nuôi, ta thường ngày không có việc gì liền ra sau trại gà giúp, một ngày qua được thế mà thoải mái.”

Đích xác, Lục mẫu thường xuyên đi ra sau trại chăn nuôi, giúp đỡ nhặt trứng gà này nọ, yêu ra cửa so với trước đây hơn.

“Vậy sau này bọn con đi chỗ xa thì sao?” Tống Tân Đồng lo lắng hỏi: “Sang năm thi hương xong, nếu như trúng cử, tướng công hắn sẽ liền trực tiếp đi kinh thành, đường xá kia qua lại xa xôi, nếu như người không đi với bọn con, bọn con ra cửa cũng không yên lòng. Ở Lĩnh Nam thì tốt, ngồi thuyền một ngày là có thể tới, để đi nơi khác, qua lại phải một tháng quang cảnh, tướng công sẽ không đồng để người ở nhà một mình.”

Lục mẫu nghĩ nghĩ: “Vậy chờ Vân Khai thi hội sau lại nói đi, bây giờ nói cái này còn sớm đâu.”

Lục mẫu thở dài một hơi, quay người ra phòng bếp, đi tới dưới cây hoa quế ngoài sân, thần sắc đau thương nhìn cây hoa quế, viện này, mấy cây hoa quế này, đều là mình với cha hắn một tay xây dựng lên, bà không nỡ rời bỏ a.

Tống Tân Đồng đứng ở cửa nhìn động tác của Lục mẫu, máy máu môi, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lại quay người về phòng bếp, tiếp tục làm vịt của nàng, bỏ vịt đã chặt tốt vào nước sôi chần, lại bỏ vào các thứ hành gừng trừ tanh, một hồi liền vớt lên để ráo nước.

Rất nhanh, nàng liền làm xong vịt, lại đem mấy món ăn còn lại xào tốt, bưng món đưa lên sảnh, nhất nhất gọi hết người một nhà một lần, người một nhà vây cùng một chỗ dùng cơm tối.

Hoàng hôn tây tà, trời chiều màu kim xám rơi vào trong sảnh, một mảnh kim sắc.