Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 301: Bất mãn




Mặt trời chói chang, khốc nhiệt khó nhịn.

Dùng qua bữa trưa, Tống Tân Đồng liền buồn ngủ, nhưng không biết sao tiệc rượu còn chưa tan, nàng chỉ có thể dẫn cặp song sinh ngồi dựa vào một hàng rào chắn bên hồ, gió hồ hơi lạnh, nàng vậy mà buồn ngủ lên.

Cũng không biết đợi bao lâu, Tống Tân Đồng bị tỉnh lại.

Tống Tân Đồng mơ mơ màng màng mở mắt ra nhìn Lục Vân Khai, xoa xoa đôi mắt nhập nhèm: "Chàng ăn xong rồi?"

"Ăn xong, chúng ta đi thôi." Lục Vân Khai nâng Tống Tân Đồng dậy, mấy người chậm rãi đi ra ngoài.

Đi ra xa được mấy bước, Tống Tân Đồng nghĩ hỏi: "Cáo từ Giang công tử bọn họ chưa?"

Lục Vân Khai: "Bọn họ đang tiễn khách ở cổng bên kia, lúc chúng ta qua đó lại nói cảm ơn với bọn họ."

Lĩnh Nam thành này và Đào Hoa thôn không khác lắm, đều là buổi trưa đãi tiệc rượu, ăn tiệc xong rồi người không thân cận lắm liền sẽ cáo từ trước, lưu lại đều là thân thích hoặc là bằng hữu có việc muốn nói.

"Chàng uống rượu?" Tống Tân Đồng cẩn thận ngửi ngửi hỏi hắn.

Lục Vân Khai ừ một tiếng: "Uống một chút, mời Giang lão gia và Tri phủ đại nhân mấy chén rượu."

"Uống say sao?"

"Chỉ có thể chưa đến năm chén, nơi nào sẽ say? Nương tử nàng đừng quá coi thường tửu lượng của ta."

"Vậy có cơ hội thử một lần, xem chàng có thể uống bao nhiêu."

"Uống rượu hại thân."

"Ừm, còn nhớ đấy?" Tống Tân Đồng nhíu mày cười: "Vậy nhớ kỹ lời này, sau này ở bên ngoài cũng không thể uống quá năm chén."

"Ân, được."

Chờ đi tới cửa, xe ngựa của bọn họ đã dắt ra, Lục Vân Khai chắp tay với Giang Minh Chiêu: "Đa tạ khoản đãi."

Giang Minh Chiêu uống rượu, sắc mặt ửng đỏ: "Hôm nay chiêu đãi không chu đáo, ngày khác chúng ta lại tiếp."

"Khách khí."

Cặp song sinh còn nhớ lời dặn trước đó của Tống Tân Đồng, mắt sắc thấy Cổ thị đang ôm đứa bé tiễn người Cổ gia, hai cậu bịch bịch chạy tới bên người cố sự, cùng kêu lên nói: "Tam phu nhân, đây chính là Thông ca nhi? Văn ca nhi nói Thông ca nhi đặc biệt đáng yêu, còn biết phun bong bóng."

"Hắn giờ có thể nói, sẽ không lại phun bong bóng." Cổ thị ôn nhu nói.

Vừa dứt lời, Thông ca nhi liền vươn tay về phía Giang Minh Chiêu, nãi thanh nãi khí hô một tiếng: "Cha."

Giang Minh Chiêu người cha này nghe thấy cao hứng đến không được, cười bế đứa bé tới: "Vân Khai các ngươi còn chưa gặp qua đi? Có phải rất đẹp hay không?"

"Thực sự là đáng yêu." Tống Tân Đồng nhìn gương mặt trắng nõn của tiểu hài tử, tình thương của mẹ dưới đáy lòng liền tràn lan: "Bên ngoài mặt trời gắt, cũng đừng phơi nắng."

Đại Bảo nhón chân nhìn Thông ca nhi: "Tỷ, bé lớn lên thật đẹp."

Giang Minh Chiêu cười nói: "Nhi tử, ngươi xem mọi người đều khen ngươi, cười cho cha một cái."

Đại Bảo đem hà bao trên người cậu mà Giang tiểu thư vừa mới tặng, đưa cho Giang công tử: "Thông ca nhi nhìn đẹp, ta có thể tặng bé cái này không?"

"Đương nhiên là có thể."

Thông ca nhi một tay bắt được hà bao màu sắc đẹp đẽ, thích vô cùng.

Tiểu Bảo mở to hai mắt nhìn hỏi: "Ca ca, sao huynh đem đồ phu nhân xinh đẹp tặng chúng ta cho Thông ca nhi?"

Đại Bảo nói: "Ta chỉ có cái này..."

Mắt Tiểu Bảo chuyển chuyển, dù không nỡ cũng đem cái của mình ra: "Vậy đệ cũng của đệ cho Thông ca nhi?"

"Thông ca nhi, ngươi mau mau lớn lên, lớn lên chơi cùng với chúng ta."

Giang Minh Chiêu thay Thông ca nhi chỉ biết gọi cha mẹ nói chuyện: "Vậy cảm ơn hai vị tiểu ca ca."

"Không cần không cần, cũng là phu nhân xinh đẹp đưa cho chúng ta." Đại Bảo ngượng ngùng cười: "Nếu như đệ đệ tới nhà chúng ta, ta đem bánh xe nhỏ ta làm cho đệ đệ chơi."

"Được, lần sau dẫn hắn đi tìm các ngươi!"

Sau khi cáo từ lần nữa, lúc này Tống Tân Đồng mới dẫn cặp song sinh lên ngựa, sau khi về đến nhà, Tống Tân Đồng liền nằm trên giường, ngủ.

"Trong hà bao chứa cái gì?" Lục Vân Khai cởi giày cho Tống Tân Đồng, lại cầm quạt lên quạt gió cho nàng.

"Ngân lõa tử hình hoa mai." Tống Tân Đồng xuy một tiếng: "Sao chàng không hỏi một câu vị phu nhân nào đưa?"

Lúc nghe thấy là ngân lõa tử, Lục Vân Khai liền nhíu nhíu mày: "Ai đưa?"

"Chính là vị thế tử phi kia đó." Tống Tân Đồng cười nhạt nói.

Lục Vân Khai nhíu nhíu mày.

"Ta nghe người ta nói chàng và nàng ta có chút nguồn gốc?" Tống Tân Đồng lạnh giọng hỏi.

"Không có." Lục Vân Khai nói: "Chỉ gặp mặt qua một lần, chưa từng nói chuyện."

"Ồ? Vậy cũng thật đáng tiếc." Tống Tân Đồng hừ nhẹ một tiếng: "Ta nghe nói lúc trước Giang gia nhưng muốn chọn chàng làm nữ tế (rể)."

Rốt cuộc Lục Vân Khai biết hôm nay sao trên đường về Tống Tân Đồng lại không nói chuyện, thì ra là tức giận, bật cười nói: "Ta không biết."

"Chàng không biết lẽ nào có thể nói không có chuyện này sao?" Tống Tân Đồng hỏi lại.

"Ta không biết, liền không ủng hộ, thế liền không phải."

"Cưỡng từ đoạt lý." Tống Tân Đồng hừ một tiếng.

Lục Vân Khai bật cười, "Lúc trước ta xem như là phong độ nhẹ nhàng, tài hoa hơn người, tiền đồ vô hạn, có người đánh chủ ý này đương nhiên là bình thường, nhưng sau đó ta bị hủy dung, không có tiền đồ, những người này liền tránh mà không nhìn."

"Nếu là bọn họ nhìn, vậy chẳng phải là chàng..." Tống Tân Đồng càng nghĩ càng tức lớn.

"Nhưng bọn họ không có, chuyện nếu như liền không cần nói, được không?" Lục Vân Khai nắm tay Tống Tân Đồng: "Người không để ý tướng mạo ta bị hủy chỉ có nàng, chỉ có nàng nguyện ý làm bạn cả đời với ta, trong mắt ta cũng chỉ chứa nàng."

Tống Tân Đồng cũng biết là tự mình nghĩ nhiều, rõ ràng bồi bên cạnh hắn chính là mình, trôi qua cả đời với hắn chính là mình, ai, bỏ đi, ai chưa từng có hoa đào cũ gì gì đó chứ, suy nghĩ nhiều như vậy vẫn là ngột ngạt cho mình, không tính toán.

Tống Tân Đồng buồn bã ừ một tiếng, dịch vào trong giường: "Nằm một chút, ngủ một chút."

Lục Vân Khai biết được nàng không còn xoắn xuýt thế nữa, đáp một tiếng được, nằm xuống bên cạnh.

Giang gia.

Cổ thị đã điều tra rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì bất mãn nói: "Tiểu muội đây là ý gì? Là nàng khinh thường người Tống gia hay là bất mãn chúng ta làm ăn gần gũi với Lục gia?"

Sắc mặt Giang Minh Chiêu khó coi nhìn hai cái ngân lõa tử trong hà bao, cộng lại cũng không quá một lượng bạc, điều tra được nói là tiểu muội biết thân phận cặp song sinh, nhưng vẫn lấy đồ khen thưởng hạ nhân cho cặp song sinh, còn làm trò cặp song sinh với hạ nhân khác.

Tiểu muội đi kinh thành ba năm, trái lại học không ít mấy thủ đoạn không lên nổi mặt bàn này.

Cổ thị biết hắn từ chỗ Tống gia buôn bán lời không ít bạc, hơn nữa sang năm hình như còn có một hạng sinh ý lớn, có hơi lo lắng nói: "Chàng nói Lục phu nhân có ý gì, bất mãn?"

"Có lẽ là trùng hợp." Giang Minh Chiêu biết cặp song sinh, thông minh lại lanh lợi, lại không có tâm cơ của người đại phú, hơn nữa lúc đưa đồ hình như Tống Tân Đồng cũng không dự liệu được.

"Cái này cũng nói không chính xác, không phải chàng nói Lục phu nhân lúc nói chuyện làm ăn cũng không kém chàng bao nhiêu sao? Nói không chừng..." Cổ thị muốn nói lại thôi, Giang Minh Chiêu giương tay một chút, nhíu mày nói: "Việc này đừng nhắc lại."

🍓🍓🍓🍓