Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 290: Xem cửa hàng




Tống Tân Đồng nhìn Giang chưởng quỹ, lấy quyền thế áp người?

Giang chưởng quỹ biết bị hiểu lầm, vội vã giải thích: “Bọn họ vốn đã có ý cho thuê, chỉ cần đông gia chúng ta ra mặt, bọn họ nguyện ý bán mặt mũi cho đông gia chúng ta.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Mấy cửa hàng này đều là của bản thân bọn họ?”

“Có rất nhiều không phải, hai nhà trong ngõ hẻm là của nhà bọn hắn, hai nhà này nếu như Lục phu nhân nguyện ý đưa nhiều bạc một ít, bọn họ hẳn cũng nguyện ý bán.” Giang quản sự nói: “Một nhà trong đó bởi vì nhi tử có chức vị ở kinh thành, muốn chuyển đến kinh thành, một nhà thì trong nhà lại có nhi tử phá sản sốt ruột qua tay.”

“Lục phu nhân không ngại đi xem? Chọn cửa hàng cũng phải nói cái duyên, nhìn trúng mới được.”

Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Vậy lát nữa ta đi xem một cái, nếu như nhìn trúng liền làm phiền Giang quản sự đi cùng ta một chuyến.”

“Đây là chúng ta phải làm.” Giang quản sự nói: “Mặc dù mấy nhà cửa hàng này còn chưa đưa tới nha môn, nhưng đã thả ra tiếng gió, cũng có người đã hỏi thăm, phu nhân nhưng phải sớm ra quyết định mới được.”

“Ta hiểu rõ, đa tạ Giang quản sự.”

“Vậy ta cáo từ trước.”

Sau khi Giang quản sự cất bước, cặp song sinh chạy vào: “Tỷ, nhà chúng ta lại muốn mở cửa hàng?”

“Tỷ, nhà chúng ta mở cửa hàng bán cái gì? Bán miến sao?”

“Mở tửu lầu.” Tống Tân Đồng trả lời.

Đại Bảo hỏi: “Vậy cần bao nhiêu bạc a?”

“Tiền thuê một năm 800 lượng, rẻ thì năm trăm lượng.” Tống Tân Đồng nói.

“Nhiều như vậy?” Đại Bảo kinh ngạc đến há to miệng: “Trên bến tàu một năm mới hơn 200 lượng, ở đây thật là đắt, vẫn là không cần mở tửu lầu.”

“Thế nhưng ở đây nhiều người ăn cơm, ăn một món tới mấy lượng bạc, chúng ta không cần bao lâu liền kiếm về được số tiền thuê kia.” Đáy lòng Tống Tân Đồng tính sổ, khả năng tiêu thụ trên bến tàu không quá lớn, phần nhiều là thương khách qua lại hoặc là tiểu quản sự, một tháng các nàng cũng có thể kiếm bốn mươi lượng, một năm cũng có đến 400 lượng, đương nhiên đây là bởi cửa hàng này là của bản thân các nàng.

Nếu như là ở Lĩnh Nam thành, khả năng tiêu thụ của những người này hơn hẳn mấy đẳng cấp, một món ăn vốn bán một trăm văn, có thể bán hai ba lượng, tối đa ba bốn tháng tiền thuê liền có thể kiếm về, còn lại cơ hồ là lợi nhuận thuần.

“Thực sự có thể?” Đại Bảo vẫn là rất lo lắng.

“Đừng sợ, chúng ta thử xem lại không sao.” Tống Tân Đồng nghĩ giả như có lỗ vốn, vậy bọn họ sẽ không làm, tối đa liền tổn thất chừng một ngàn lượng, năm sau bán nhiều mấy lần miến với ớt là có thể kiếm về.

“Tỷ, người có cần hỏi tỷ phu một câu hay không?” Cặp song sinh chỉ từng thấy một hai lượng bạc vụn, thế nhưng chưa từng thấy qua hàng trăm hơn nghìn lượng bạc, chính là cả Tiểu Bảo luôn không tiếc tiêu tiền cũng đều lo lắng.

“Đương nhiên là phải hỏi, chuyện lớn như vậy tỷ nhưng không làm chủ được.” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu hai cậu: “Được rồi, nhanh đi giúp Đại Nha tỷ tỷ nấu cơm, chúng ta ăn trưa liền đi xem mấy cửa hàng đó đi.”

Ăn xong cơm trưa lại nghỉ ngơi một hồi, Tống Tân Đồng mang theo Đại Nha bọn họ ra ngoài xem cửa hàng. Trước hết là đi ba nhà phố chính trước, mấy nhà này cách đây không xa, đều mở tửu lầu.

Tống Tân Đồng để Đại Nha dừng xe ngựa ở một chỗ râm mát, trốn ở đây quan sát cửa hàng mấy nhà này, sinh ý mấy nhà này đều bình thường, đại đa số người đều đi mấy nhà tửu lầu bên cạnh, còn có Trạng Nguyên lâu và Cát Tường tửu lầu phía trước.

Kết cấu mấy nhà này đều không khác lắm, hai tầng lầu, còn rất lớn, cũng sát đường, sinh ý không tốt hẳn là thức ăn không ngon cũng không mới mẻ độc đáo đi, nhưng nàng cũng không phải đến giải quyết vấn đề giúp bọn hắn, cho nên ăn được hay không cũng chẳng liên quan tới nàng.

Tống Tân Đồng lại đi hai gian cửa hàng cách đó không xa ở ngã rẽ kia, ở đây cửa hàng đặc biệt nhiều, trà lâu tửu quán cửa hàng son phấn cái gì cần có đều có, chỉ là không lớn như ở phố chính vậy.

Rất nhanh, Tống Tân Đồng tìm được hai gian cửa hàng Giang chưởng quỹ liệt kê ra, sát đó không xa.

Một nhà cũng là quán ăn giá ổn định, một nhà là quán trà.

Nhà nóng lòng cho thuê lại còn đang nợ chính là quán trà bên cạnh, hiện tại đang là buổi chiều, trong quán trà có mấy khách đang uống trà, mọi người đang nhàn thoại.

Tống Tân Đồng dẫn cặp song sinh vào quán trà, tìm ví trí dựa cửa sổ uống trà.

Cẩn thận quan sát quán trà một chút, cũng là hai tầng lầu, nhưng còn lớn hơn so với cửa hàng phố chính một chút, nhưng bên trong trang trí không phải quá tốt, hơn nữa vừa lúc gần một ngã tư đường, bốn phương thông suốt, mỗi bên có một cửa ra.

Tống Tân Đồng cảm thấy quán trà bình thường đều sẽ mở ở chỗ hoàn cảnh tương đối tốt, thế nào cũng phải có cây có hoa có hồ, mở quán trà ở chỗ này còn không bằng mở cửa hàng thức ăn, giống tiệm son phấn bột nước vải vóc gì gì đó bên cạnh, làm ăn cũng rất không tồi.

“Tỷ, thế nào?” Đại Bảo biết đây là một trong cửa hàng được chọn, cho nên hiếu kỳ tỷ sẽ chọn thế nào.

“Cũng được.” Tống Tân Đồng quay đầu lại nhìn thoáng qua lầu hai cơ hồ không có mấy người, lại nhìn qua nhà đối diện bên ngoài, quán ăn giá ổn định kia bây giờ còn có người ra vào, nghĩ đến làm ăn cũng không tệ lắm.

Tiểu Bảo ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Tỷ, đệ muốn đi tiểu một chút.”

Tống Tân Đồng nhìn cậu một cái, đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Đến, tỷ mang mấy đứa đi.”

Dẫn cặp song sinh xuống lầu, tìm được tiểu nhị bưng trà đang nằm sấp ngủ gà ngủ gật trên bàn: “Tiểu nhị ca, có thể mượn dùng nhà xí các ngươi một lát không.”

Tiểu nhị bưng trà nhìn Tiểu Bảo sờ bụng, nghĩ sau vườn cũng không có gì, chỉ có chút điểm tâm với đồ ăn vặt, liền gật đầu: “Phu nhân theo ta vào.”

Tới hậu viện, hậu viện rất lớn, bao gồm phòng bếp còn có chỗ của chưởng quỹ và tiểu nhị phía sau. Tiểu Bảo theo hướng nhà xí ở nơi bọn họ ở đi đến, mà Tống Tân Đồng thì đứng ngoài sân, quan sát phòng bếp này.

Phòng bếp rất lớn, rất sáng sủa, ở sân ngoài còn có một cái giếng, lấy nước cũng tiện.

Tiểu Bảo từ phía sau chạy ra: “Tỷ, đệ xong rồi.”

“Qua đây rửa tay.” Tống Tân Đồng múc chút nước rửa tay cho Tiểu Bảo, nói cảm ơn với tiểu nhị bưng trà lúc này mới đi về phía trước.

“Chỗ các ngươi nếu là có chỗ đỗ xe ngựa thì tốt rồi, ngựa nhà chúng ta còn phơi nắng bên ngoài đâu.” Tống Tân Đồng cố ý nói.

Tiểu nhị bưng trà nói: “Vốn là có, nhưng đông gia đóng cửa sau lại, cho nên chuồng ngựa cũng không thể dùng.”

“Vì sao chặn lại a? Rất bất tiện a.”

“Phía sau không có người trông chừng, dễ bị trộm.” Tiểu nhị đưa trà đáp lời.

“Thì ra là vậy.” Tống Tân Đồng an tâm, kéo Tiểu Bảo lên lầu hai, lại quan sát một hồi liền xuống lầu rời đi.

Mấy người lại đánh xe ngựa đi bên hồ, chỗ bên hồ này vị trí rất tốt, nhưng cũng có chút lúng túng, cách đó không xa chính là thanh lâu, cho nên Tống Tân Đồng liền vô thức loại bỏ chỗ này.

“Tỷ, ở đây không tốt?” Đại Bảo thấy Tống Tân Đồng không nhìn mấy liền muốn rời đi, không hiểu hỏi.

Cặp song sinh còn không biết bên cạnh là thanh lâu, Tống Tân Đồng cũng không muốn giờ liền ô nhiễm lỗ tai các cậu: “Người tới chỗ này phần lớn là tới du hồ vào buổi tối, đại thể đều là ăn tối no rồi lại ra, cho nên không tốt.”

Cặp song sinh ngây thơ nghĩ: “Thì ra là vậy, vẫn là tỷ nghĩ chu đáo.”