Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 286: Cháo thi đậu trạng nguyên




“Ủy khuất nàng.”

“Không ủy khuất, hiện tại tâm tình khó chịu.” Tống Tân Đồng ôm chén trà cười hì hì: “Ta vốn còn muốn trực tiếp đem ngân phiếu bộp bộp bộp ném trên mặt hắn, nhưng nghĩ một chút lại không thể để mấy kẻ đó hời, chuyên tìm phe đối diện bọn họ mua đồ, tức chết bọn họ.”

“Có phải thấy ta đặc biệt thông minh hay không.”

“Ân, thông minh.”

“Ta cũng cảm thấy.” Tống Tân Đồng hì hì cười rộ lên: “Hắn không để ta dễ chịu ta không để hắn dễ chịu.”

Lục Vân Khai cười nhạt đang muốn nói gì, dưới lầu truyền đến tiếng vỗ tay nổ vang, thỉnh thoảng còn truyền ra tiếng trầm trồ khen ngợi, cặp song sinh cũng vỗ tay không ngừng theo bảo hay.

“Đều nói gì vậy?” Tống Tân Đồng hỏi cặp song sinh.

Đại Bảo nói: “Nói đến một quan tốt, ông đi tra án, bắt được hung thủ giết người.”

“Đại nhân thật là lợi hại, đệ cũng muốn làm đại nhân.” Tiểu Bảo thấy gì lợi hại liền muốn làm cái đó, lúc trước thấy người làm xiếc ảo thuật trên đường lợi hại, cậu cũng muốn làm, sau đó thấy dịch binh trong dịch quán hung dữ như vậy, cậu cảm thấy làm một dịch binh có thể tùy tiện đá người cũng rất lợi hại.

“Mấy đứa đọc sách cho tốt rồi thi trạng nguyên là sau này có thể làm đại quan.” Tống Tân Đồng đặt một mục tiêu nhỏ cho hai cậu.

Ách, có lẽ là mục tiêu lớn.

“Nếu như không thi được trạng nguyên thì sao?”

Tống Tân Đồng nói: “Không thi được cũng không sao, thi được tiến sĩ cũng có chức vị, chỉ cần đệ là quan, bất luận là quan lớn hay là tiểu quan, chỉ cần làm việc vì bách tính, đó chính là quan tốt.”

Cặp song sinh nghe mắt sáng rỡ, trong lòng đều âm thầm nghĩ sau này thi đỗ liền nhất định phải làm quan tốt.

Lục Vân Khai không có biểu tình gì liếc mắt nhìn cặp song sinh một cái: “Đừng tạo ra kỳ vọng quá cao cho bọn họ, cao quá ngã xuống rất đau.”

Tống Tân Đồng minh bạch ý tứ của hắn, thuận miệng cười nói: “Chúng ta đều đến Trạng Nguyên lâu ăn cơm, sau này nhất định có thể làm được.”

Bấy giờ vừa lúc tiểu nhị đưa món lên, vừa lúc nghe thấy đoạn đối thoại của hai người, vội phụ họa nói: “Phu nhân nói phải lắm, chúng ta ở đây chính là Trạng Nguyên lâu, tài tử ăn cơm chỗ chúng ta ra có không ít thành trạng nguyên.”

Tống Tân Đồng bị lời này của hắn chọc cười: “Năm nay có ra không?”

“Phu nhân người vẫn đừng cười, trạng nguyên thi hội năm nay thật đúng là Lĩnh Nam thành chúng ta, hắn mấy năm trước đây vẫn đọc sách ở thư viện Lĩnh Nam, cũng đến dùng cơm không ít lần ở Trạng Nguyên lâu chúng ta.” Tiểu nhị ân cần nói: “Vị Lưu trạng nguyên kia mỗi lần tới chỗ chúng ta đều gọi món cháo thi đậu trạng nguyên, sau này các công tử nhà phu nhân nếu là muốn vào kinh thi trạng nguyên thì nhất định phải Trạng Nguyên lâu chúng ta ăn trước, cháo thi đậu trạng nguyên chỗ khác cũng không tốt như chỗ chúng ta.”

“Tống Tân Đồng cười hỏi: “Ồ? Vì sao cháo thi đậu trạng nguyên của các ngươi cứ linh như vậy?”

“Phu nhân các ngươi là người nơi khác đi.” Tiểu nhị nói: “Là có một chuyện xưa lưu truyền rất lâu.”

“Trạng Nguyên lâu chúng ta thuở ban đầu chẳng là qua là một tiệm cháo phổ thông, lúc đó Luân trạng nguyên tuổi còn nhỏ vì gia cảnh bần hàn chỉ có thể trồng rau bán rau mà sống. Lão bản là người tốt (*), thương tiếc kỳ tài tuổi nhỏ, thế là mỗi ngày mua một gánh rau của chỗ Luân trạng nguyên, cũng muốn hắn đưa đến tiệm cháo.”

(*): chỗ này thật ra là lão bản nhân sâm – mình kiếm chữ sâm hán việt là gì, nó ra một đống gì mà cỏ sâm, tươi tốt và vân vân rồi mây mây, nên mình đành phải dựa vào ngữ cảnh chỗ này chọn ra câu trên, mình chỉ làm theo convert nên cũng không biết chữ sâm kia viết thế nào nên đành bó tay, bạn nào biết thì nói mình sửa nhé!

“Lúc Luân trạng nguyên đưa rau đến tiệm cháo, lão bản sẽ liền đem nguyên liệu còn dư lại nấu cháo hoa, lại cho thêm chút hành gừng mời hắn ăn miễn phí. Kế tiếp ngươi cũng đoán được, Luân trạng nguyên mỗi ngày ăn cháo ở tiệm, thập phần cảm kích lão bản chúng ta.”

“Sau đó Luân trạng nguyên đỗ trạng nguyên, lúc áo gấm về làng vì cảm tạ lão bản, cố ý đặt tên cháo của lão bản chúng ta là cháo thi đậu trạng nguyên. Lại bởi lúc đó lão bản lại có thêm món khách, làm thành quán ăn, Luân trạng nguyên liền viết bảng hiệu Trạng Nguyên lâu, bảng hiệu bây giờ vẫn là Luân trạng nguyên viết khi trước đâu.”

Tiểu nhị nói xong, món cũng bày xong: “Các món của khách quan người tới.”

Chờ tiểu nhị đi rồi, Tống Tân Đồng nhìn Lục Vân Khai: “Chàng có từng uống cháo thi đậu trạng kia chưa?”

“Chưa.”

“Nhưng chuyện xưa này là thật a.”

Lục Vân Khai: “Là thật lại thế nào, vị Luân trạng nguyên kia là nhân vật tiền triều, đã trôi qua hai ba trăm năm, Trạng nguyên lâu này sớm đã đổi qua mấy vị chủ nhân, sớm đã không phải tiệm cháo chỉ bán cháo thi đậu trạng nguyên lúc trước.”

“Nhưng ta thấy rất nhiều tài tử thư sinh thích tới chỗ này ăn cơm.”

Lục Vân Khai cười nhạt với cái này: “Chẳng qua là vì danh tiếng này mà thôi.”

“Tên tuổi người nọ cũng vang dội, này không phải lại ra một trạng nguyên, nói không chừng lại đem một tấm biển hiệu về cho bọn hắn.” Tống Tân Đồng gọi cặp song sinh về ngồi: “Mau ăn cơm một chút.”

“A a a.” Lúc này cặp song sinh mới ý do vị tẫn* ngồi trở lại trên ghế.

*: Chưa thỏa mãn.

“Nếm thử món cực phẩm đầu sư tử này, có phải thật cực phẩm hay không.” Tống Tân Đồng lấy thìa phân biệt múc cho cặp song sinh và Lục Vân Khai mỗi người một viên, vừa vặn năm viên, mỗi người một viên liền hết ráo.

“Ăn ngon, ăn ngon.” Cặp song sinh thích mấy món như thịt viên này.

“Vậy món kia?”

“Không cay, không có ăn ngon như món cay nhà chúng ta.”



Mấy người ăn được gần hết rồi, một thanh âm quen thuộc từ phía sau vang lên: “Ta liền nói sao nhìn quen mắt như vậy, quả nhiên là các ngươi.”

Tống Tân Đồng giương mắt nhìn về phía người tới, thấy Giang Minh Chiêu phe phẩy quạt xếp một phen ngồi xuống ghế bên cạnh, vừa nghĩ tới chuyện ở Cẩm Tú phường vừa nãy, nàng liền không có sắc mặt tốt với Giang Minh Chiêu.

Giang Minh Chiêu không ngừng nói chuyện: “Các ngươi tới Lĩnh Nam thành làm gì? Tới sao không tới tìm ta chứ? Nếu không phải là hôm nay ta qua đây nghe kể chuyện còn không gặp được các ngươi.”

Thần sắc Lục Vân Khai nhàn nhạt, chỉ là ừ một tiếng.

Lục Vân Khai luôn luôn là người không thích cười, Giang Minh Chiêu cũng không cảm thấy kỳ quái, vươn tay nhéo nhéo mặt cặp song sinh: “Hai tiểu tử không biết ta?”

Cặp song sinh bất mãn tránh tay Giang Minh Chiêu, cúi đầu và cơm.

Giang Minh Chiêu là nhân tinh, thấy Tống Tân Đồng với cặp song sinh đều không nói chuyện với hắn, kinh ngạc không hiểu hỏi: “Ta có chỗ nào đắc tội đệ muội sao?”

Tống Tân Đồng cũng không kiêng dè gật đầu.

“Ở đâu?” Giang Minh Chiêu cẩn thận hồi tưởng mấy lần bọn họ làm ăn gần đây: “Giữa tháng đi chuyển miến, cũng đã đưa bạc.”

Tống Tân Đồng nói: “Cẩm Tú phường thế nhưng là sản nghiệp Giang công tử?”

“Là Giang gia chúng ta, thế nào?” Giang Minh Chiêu hỏi.

“Vậy ta an tâm.” Tống Tân Đồng nhìn nhìn mấy công tử phía xa, “Giang công tử, các bằng hữu của ngươi tới tìm ngươi, hay là ngươi trước đi dùng cơm với bằng hữu đi.”

Giang Minh Chiêu quay đầu lại nhìn thoáng qua, sau đó nghiêng đầu nói với Lục Vân Khai: “Không bằng cùng qua đi, mấy người kia ngươi cũng quen.”

“Chúng ta đã dùng xong rồi, liền không quấy rầy ngươi.” Lục Vân Khai nhàn nhạt nói.

Giang Minh Chiêu liếc mắt nhìn mặt bàn, đích xác là không còn lại bao nhiêu: “Nếu không qua đó ngồi một chút cũng được?”

Lục Vân Khai lắc đầu: “Canh giờ không còn sớm, Tân Đồng còn phải về ngủ trưa, chúng ta liền về khách điếm trước.”

Giang Minh Chiêu nhìn bụng dưới Tống Tân Đồng nhô ra, cũng biết thói quen của phụ nữ có thai, cũng liền không gò ép: “Khách điếm các ngươi ở đâu? Lát nữa ta đi tìm các ngươi.”

“Khách điếm Vân Lai.” Lục Vân Khai nói.

Giang Minh Chiêu gật đầu tỏ vẻ nhớ kỹ.

Chờ uống xong canh gà, Tống Tân Đồng và Lục Vân Khai trở về khách điếm, thật sự là quá mệt mỏi, vừa dính giường liền ngủ.

Chờ lúc nàng tỉnh lại lần nữa, phát hiện đã là giờ thân buổi chiều.