Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 284: Bị xem thường




Đêm qua xuống một đêm mưa, sáng sớm dậy còn có thể nghe thấy hơi ẩm khá nhuận trong không khí, Tống Tân Đồng đứng bên cửa sổ khách điếm nhìn xuống phía dưới tiểu viện dưới lầu, cây hoa quế trong viện lá rơi đầy đất, còn có không ít đóa hoa trắng nhỏ vụn.

Còn chưa nở rộ, liền bị gió mưa thổi rơi xuống hết rồi, thực sự đáng tiếc.

Sau cơn mưa nắng vẫn chưa tính là quá nóng, nhưng cũng đủ để làm khô mặt đất ướt sung, ăn xong cơm sáng, người trên đường cũng dần dần nhiều hơn, tiếng rao hàng, tiếng trả giá, còn tiếng bánh xe ngựa chuyển động thỉnh thoảng truyền vào khách điếm, làm lòng Tống Tân Đồng ngứa ngáy.

“Tỷ phu, chúng ta có thể ra chơi không?” Cặp song sinh biết tỷ cũng bị cấm chỉ xuất hàng, hỏi tỷ cũng vô dụng, vẫn là phải hỏi tỷ phu mới được: “Bên ngoài thật náo nhiệt, còn bán đồ chơi làm bằng đường, bọn đệ muốn đi xem một chút.”

Tống Tân Đồng bị cấm hai ngày, cũng đặc biệt muốn đi ra, cũng tha thiết mong chờ nhìn Lục Vân Khai, trên miệng lại giúp đỡ cặp song sinh nói chuyện: “Hai ngày này bọn họ vẫn không thể cùng đi ra với ta, liền để cho hai đứa nó ra ngoài đi.”

Cặp song sinh gật đầu lia lịa, chờ đợi nhìn Lục Vân Khai.

“Nếu như chàng không trông nổi hai đứa, vậy để ta đi với chàng đi, chắc chắn nhìn chằm chằm hai đứa được.” Tống Tân Đồng gần như là lấy lòng đưa mắt nhìn Lục Vân Khai: “Chiều hôm qua nghe tiểu nhị nói trong trạng nguyên lâu mới mời thuyết thư tiên sinh, còn là tới từ kinh thành, kể chuyện đều là bọn hắn chưa từng nghe qua, đặc biệt xuất sắc.”

“Muốn đi?” Lục Vân Khai nơi nào không biết Tống Tân Đồng sớm đã không thể chờ được muốn đi ra ngoài, cố ý hỏi như vậy.

“Còn tốt.” Tống Tân Đồng vờ như không muốn đi ra ngoài, “Đã tới hai ba ngày như thế, Đại Bảo bọn họ một lần cũng chưa từng ra ngoài.”

Đại Bảo nhìn tỷ, hé miệng cười không nói câu nào, cậu với Tiểu Bảo trái lại là theo chân tỷ phu đi bên ngõ thư viện bên kia hai lần, chỉ có tỷ chưa từng đi ra.

“Tỷ phu, dẫn bọn đệ đi đi, bọn đệ thật muốn nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện xưa, cũng không biết là tỷ kể hay, hay vẫn là thuyết thư tiên sinh kể hay.” Đôi mắt đen mượt của Đại Bảo xoay tròn, vẻ mặt ngây thơ nhìn Lục Vân Khai.

Lục Vân Khai như cười như không nhìn Tống Tân Đồng, tựa như biết nàng khuyến khích cặp song sinh vậy, nhưng mà không nói gì, chỉ là nói với cặp song sinh: “Bên ngoài nhiều người, hai đứa đây cũng không thể chạy lung tung, va chạm phải quý nhân thì không ổn.”

Cặp song sinh mừng rỡ gật đầu lia lịa: “Bọn đệ theo tỷ phu, không chạy loạn.”

Hai cậu nói xong liền chạy tới gian sát vách thay quần áo đẹp, Tống Tân Đồng sờ sờ bụng, tội nghiệp nhìn Lục Vân Khai: “Chàng khi phụ ta như vậy, chờ về nhà xem nương thu thập chàng thế nào.”

“Nương nhất định đứng về phía ta.” Lục Vân Khai thấy thê tử vì muốn ra ngoài mà đấu trí đấu dũng với mình liền buồn cười.

“Vậy nhưng không nhất định.” Tống Tân Đồng đỡ eo đứng dậy, từ sau khi bé con được năm tháng, bụng liền lớn hơn rất nhiều, cho dù mặc quần áo rộng thùng thình thì cũng có thể thấy rõ ràng là thân thể nàng có thai: “Lúc chúng ta ra ngoài thuận tiện tìm đại phu, để đại phu nói ta có thể ra ngoài đi lại hay không.”

Lục Vân Khai nghĩ nghĩ: “Cũng tốt.”

Đoàn người ngồi xe ngựa đi y quán trước, tới sau khi đại phu chẩn trị, Tống Tân Đồng liền cảm thấy triệt để giải thoát  “Ta đã nói là được rồi, chàng còn ép ta.”

Lão đại phu bên cạnh sờ chòm râu cười ha hả nói: “Công tử cũng là quan tâm phu nhân.”

Đương nhiên Tống Tân Đồng biết, xấu hổ cười cười, nói cảm ơn liền cùng Lục Vân Khai đi khỏi y quán.

Vị trí y quán cách phố lớn không xa, cũng cách trạng nguyên lâu không xa, Tống Tân Đồng nhìn phía trước chen chúc thì liền không để cho Đại Nha vội vàng đánh ngựa đuổi kịp, mấy người liền từ từ qua đó.

Đường lớn bên này chủ yếu là đường lớn thương nghiệp, cửa hàng ven theo đường phố trang trí rất phồn hoa, người đến người đi cực kỳ náo nhiệt, không giống bên khách điếm của bọn họ, phần nhiều là phụ nhân mua bán đồ ăn sinh hoạt hằng ngày.

“Canh giờ còn sớm, chúng ta đi tiệm vải bên cạnh xem một cái? Mua nguyên liệu tốt hơn về làm quần áo.” Tống Tân Đồng chỉ vào một tiệm vải người đến người đi ven đường, thoạt nhìn làm ăn rất tốt.

Lục Vân Khai liếc mắt thấy bên trong tiệm vải cơ hồ đều là nữ tử ra vào, nhíu nhíu mày.

Tống Tân Đồng nhìn ra hắn không quá nguyện ý đi vào, cũng biết hắn đang nghĩ gì, Lục Vân Khai tuy đối với nàng tất cả đều tốt, nhưng trong khung vẫn có thanh cao của người đọc sách, lại càng không nguyện ý ra vào loại địa phương tất cả đều là nữ tử ra vào, cho nên nàng rất hiểu.

“Có phải chàng không muốn đi vào không, vậy vẫn là đừng đi vào.” Tống Tân Đồng nói.

Lục Vân Khai nói: “Không phải, tiệm vải này hẳn là của nhà Giang Minh Chiêu.”

“Nhà hắn?” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn bảng hiệu, Cẩm Tú phường.

“Hẳn vậy.” Lục Vân Khai cũng không nhớ rõ lắm, chỉ là nghe nói qua.

“Vậy ta chọn nhiều một chút, đến lúc đó để hắn cho chúng ta giá ưu đãi.” Tống Tân Đồng bắt đầu vui đùa: “Vậy chúng ta đi vào một phen.”

Lục Vân Khai nghĩ nghĩ, “Cũng tốt.”

Tống Tân Đồng đi vào tiệm vải, bên trong bày đủ loại vải vóc tốt nhất, màu sắc tươi sáng, hoa văn đa dạng, đa dạng hơn so với huyện thành. Tiệm vải trong huyện thành chỉ có vải thuần sắc hoặc là vải in hình đồng tiền bên trên, loại vải đó rất đắt, chỉ có viên ngoại nhà có tiền huyện thành mới không dùng tiền mua.

Không giống ở đây, hoa văn nhiều đến làm nàng cũng không nhìn hết, vậy mà có đồ án in lan trúc này nọ, có điều không so được với kỹ thuật nhuộm dệt hiện đại, nhìn qua không phải quá đẹp.

Tống Tân Đồng thấy mặc những loại hoa văn này phần lớn là nam tử lớn tuổi trong nhà, phàm là hơi có chút của cải đều sẽ mua vải thuần sắc về để tú nương trong nhà mình tự thêu, hoặc là để tú nương trong tiệm vải giúp đỡ thêu hoa.

Tống Tân Đồng không biết thêu hoa, nhưng Lục mẫu biết thêu hoa, thêu vô cùng đẹp, mặc dù đáy lòng nghĩ thế thì không quá hiếu thuận, nhưng… aiz, hay là trước mua một chút vải thuần sắc về rồi hãy nói.

Tống Tân Đồng sờ sờ vải vóc đặt trên quầy, đối loại kém đều tơ lụa thượng hạng, còn tốt hơn là lăng hoặc là gấm hay là sa các loại. Đương nhiên người ta còn có không ít tên đẹp, cái gì mà Vân Vụ tiêu, Tố Sa la, Vân Lăng cẩm các loại tên.

Cẩm (gấm) hẳn là vải tốt nhất trong điếm, dùng tơ tằm dệt thành, bình thường nhà người cực phú quý đều mặc cẩm, nhà người hơi phú quý bình thường thì đều mặc vải lăng, xuống chút nữa chính là tơ lụa.

Tống Tân Đồng bọn họ mặc là vải bông mịn, ở tiệm vải này vẫn tìm không ra.

Lúc ở trong huyện thành, Tống Tân Đồng cảm thấy mặc vải bông mịn còn thật thoải mái, hơn nữa ở hiện đại có thể mặc quần áo thuần chất bông đều là rất cao cấp. Nhưng ở đây, chính là dế nhũi nông thôn.

Cho nên sau khi Tống Tân Đồng xem vài thất tơ lụa, tiểu nhị cũng không buồn phản ứng nàng, đều đang gọi những khách nhân khác, có điều nàng cũng không có nhiều mấy, cho rằng chỉ là quá bận.

Tống Tân Đồng cảm thấy tơ lụa sờ còn thật thoải mái, nhưng chỉ có màu đỏ với màu xanh, nhưng Lục Vân Khai hắn quen mặc màu trắng, thỉnh thoảng cũng mặc màu lam, cho nên hỏi tiểu nhị đang chiêu đãi khách: “Cái này có thuần sắc trắng với lam không.”

Tiểu nhị nâng mí mắt lên nhìn nàng một cái, trước đó đã thấy các nàng cọ xát ở bên ngoài rất lâu, hơn nữa còn mặc y phục vải bông trắng thuần khiết, lập tức không kiên nhẫn nói: “Mấy vải này rất đắt, ngươi đừng sờ loạn, sờ dơ rồi ngươi bồi nổi sao?”

Tiểu nhị này vừa dứt lời, người xem vải vóc xung quanh đều nhao nhao nhìn qua phía nàng với Lục Vân Khai, trong mắt mọi người hoặc ít hoặc nhiều đều có chút ý vị trào phúng.

Bị khinh thường, Tống Tân Đồng lập tức nhăn mày lại: “Các nàng cũng sờ đó, sao ta thì không thể sờ?”