Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 278: Tại sao muốn giết người?




“Quản ai làm làm gì, cũng không liên quan với chúng ta.” Lục Vân Khai đem bút mực cặp song sinh đã dùng đêm qua bỏ vào hộp nhỏ tiện nhẹ: “Chúng ta chỉ cần nhẫn nại chờ trời sáng là được.”

“Trời sáng là có thể đi sao?” Lòng Tống Tân Đồng không chắc: “Giờ đã giờ mẹo.”

Giờ mẹo, trời đã tờ mờ sáng, tối đa hai ba khắc chung là trời liền sáng rồi.

“Hẳn là có thể, nhiều người nóng ruột hơn chúng ta nữa, hiện tại huyện lệnh đại nhân đã gần thẩm vấn xong, nếu như không có vấn đề chắc chắn đều sẽ cho đi.” Lục Vân Khai nói.

“Không bắt được hung thủ cũng sẽ cho đi?” Tống Tân Đồng tỏ vẻ hoài nghi, thế nào cũng phải đem mấy người bị tình nghi bọn họ giữ hết ở đây để tiện thẩm tra đi?

“Hắn kiểm tra tay của chúng ta, hẳn là thấy tay hung thủ có chỗ nào kỳ lạ.” Lục Vân Khai nói.

Đích thực là có chuyện như vậy, Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ cũng thấy thông suốt: “Cũng không biết là ai bị hại? Là người trong dịch quán?”

“Cái này không rõ lắm.”

“Ta lớn như vậy vẫn là lần đầu tiên gặp phải loại chuyện này, thật là quá dọa người.” Tống Tân Đồng ngồi bên giường bị xếp loạn quần áo: “Chàng trước đây đã gặp phải sao?”

Lục Vân Khai nói: “Ta cũng chưa từng, chỉ thấy qua các đại nhân xử án trên công đường.”

“Bọn đệ cũng chưa từng thấy.” Cặp song sinh bị dọa đến vẫn chưa hồi thần: “Tỷ, thật đã chết người rồi?”

Tống Tân Đồng gật đầu: “Thực sự.”

“Thật là dọa người.” Tiểu Bảo sợ hãi ngồi sát Đại Bảo, cũng không có tinh thần như ban ngày vậy: “Bọn họ tại sao muốn giết người a?”

“Không biết, chờ đại nhân rõ ràng sẽ biết.”

“Uhm.” Cặp song sinh gật gật đầu.

Lục Vân Khai nhìn nhìn sắc mặt tái nhợt của cặp song sinh, muốn dời lực chú ý của các cậu: “Canh giờ còn sớm, không bằng ta dạy mấy đứa một bài thơ mới?”

“Ân.” Cặp song sinh không thể nói cự tuyệt, nếu không phải chịu đòn.

Tống Tân Đồng thu thập xong, liền đi tới trên khung cửa, nói với nha dịch canh ở bên ngoài: “Đại nhân, có thể cho chúng ta đi phòng bếp nấu chút nước nóng không?”

Nha dịch nhìn nàng một cái, lại là phụ nhân, liền hơi gật đầu.

Tống Tân Đồng và Đại Nha tới phòng bếp, trước đun nước nóng đã.

Sau đó nhìn nhìn nắm bột mì đã nở, sau đó liền lấy lồng hấp đặt trong nồi, tiếp lại rửa sạch tay bắt đầu nặn bột làm màn thầu, Tống Tân Đồng cũng không có khuôn đúc, không thể tạo hình vuông, liền tùy ý làm thành màn thầu to. Bởi vì không có vải xô cho nên liền xé một lá cải trắng, mỗi lá một cái màn thầu, như vậy cũng miễn cho rơi ra.

Rất nhanh, làm gần chừng ba mươi cái, xếp đủ hai tầng lồng hấp, chưng cách thủy lên, nấu khoảng chừng nửa giờ, không sai biệt lắm là được rồi.

Trời bên ngoài cũng sáng.

Lục Vân Khai tới tìm Tống Tân Đồng: “Có thể đi.”

“Có thể đi? Vậy nhưng thật tố quá.” Tống Tân Đồng lấy đũa gắp một cái màn thầu còn lớn hơn một bàn tay đưa cho Lục Vân Khai: “Chàng ăn trước, Đại Nha đi đem hành lý chuyển lên xe ngựa, ta đem chỗ màn thầu còn lại này cất vào rổ là có thể đi.”

Lục Vân Khai ăn một miếng màn thầu nóng hầm hập, mềm múp, ăn thật ngon.

“Vị thế nào?”

“Ăn ngon.” Lục Vân Khai đưa cho Tống Tân Đồng: “Nếm thử.”

Tống Tân Đồng cắn một miếng, cảm thấy còn thật không tồi, mặc dù không có bột nở lên men, nhưng ăn vẫn là rất mềm rất thơm, màn thầu trắng, thực sự rất trắng.

Tống Tân Đồng thu thập sạch sẽ phòng bếp, lại thêm vào nồi không ít nước, dùng chút củi còn lại trong bếp, giúp bà tử tối qua làm cơm kia.

Bọn họ thu thập thỏa đáng rồi đánh ngựa đi khỏi dịch quán, mấy khách nhân khác đều nhao nhao đi ra, có lẽ là náo như thế một trận, người vốn lại muốn ngủ một giấc chắc là cũng không còn tâm tư.

Đám nha dịch nâng thi thể từ cửa hông đi về phía huyện nha, có nha dịch còn đuổi nhanh theo sang hai bên quan đạo.

Tống Tân Đồng kinh ngạc nhìn về nha dịch đi về phía Lĩnh Nam thành: “Bọn họ đi bên kia làm gì?”

Những khách nhân còn chưa đi bên cạnh nói: “Nói là tra được hung thủ là ai, là người kết nhóm cùng trong phòng người nọ, người nọ lúc tối cuốn hết bạc chạy suốt đêm.”

Tống Tân Đồng không nghĩ đến là như thế này: “Không phải người quen?”

“Không phải, chính là gặp được trên đường chạy mưa.”

“Không quen còn kết nhóm ngủ, gan thật lớn.”

“Nhất định cũng là vì chút bạc.”

“Lại vì chút bạc cũng không thể kết nhóm cùng người không quen đi? Giờ đem mệnh bồi vào không còn.”



Tống Tân Đồng nghe một hồi mới hoàn toàn hiểu rõ là chuyện gì xảy ra, thì ra là bởi vì dịch quán thấy trời mưa liền cố ý lên giá, vốn phòng trọ một lượng bạc lại thành năm lượng, nhà dưới vốn năm mươi văn thành năm tiền, hơn nữa nhà dưới còn dột mưa, còn sát chuồng ngựa, toàn là mùi phân ngựa, thật sự là không chịu nổi.

Người chết liền cùng kết nhóm với hung thủ gặp được trên đường kia ở một gian phòng trọ, đoán chừng là lộ tài (Tiền tài), lúc này mới bị sát hại.

Mấy người nói chuyện đây bọn họ cũng là kết nhóm ở chung, nhưng tất cả đều ở một chỗ, hiểu rõ, ra cửa bên ngoài cũng không dám ở cùng người ngoài.

Tống Tân Đồng cảm thấy trạm dịch này thực sự là quá kiếm tiền, không ít người muốn đi Lĩnh Nam thành cũng sẽ không đi trấn phía trước hoặc là vòng đi huyện thành, trực tiếp ở dịch quán sau đó trực tiếp đi từ quan đạo, quá tiện.

Cây gậy của dịch quán này đập được thật là tàn nhẫn, nhưng người ta là quan phủ, mọi người cũng không có cách nào. Nếu như trời nắng còn tốt, trời mưa to thì liền không thể không vào.

“Đại Bảo Tiểu Bảo, hai đứa đã nghe chưa?” Tống Tân Đồng nhìn cặp song sinh.

Cặp song sinh gật đầu tỏ vẻ biết: “Không thể ở cùng người khác.”

Tống Tân Đồng mượn cơ hội này giáo dục nói: “Ân, nhất là không thể ở cùng người lạ, hai là không thể lộ tài, xem như là người quen đã lâu cũng không thể, biết người biết mặt nhưng không biết lòng, biết không? Có người có thể bề ngoài nhìn qua rất tốt, nhưng đáy lòng rất xấu.”

“Vậy sau này cũng không thể tin tưởng người khác? Không thể nói chuyện với người khác?” Đại Bảo hỏi.

“Bây giờ mấy đứa còn nhỏ, chờ sau này lớn lên nhìn nhiều, liền biết nhìn người thế nào, nếu như thực sự không nhìn ra lại không thể không lui tới với người ta thì nhất định phải dè dặt cẩn thận một chút, không thể cái gì trong lòng đều nói, cũng không thể lộ tài, biết không?”

“Dạ.” Cặp song sinh cái hiểu cái không nói.

“Ngồi chắc nào, đi.” Lục Vân Khai đánh ngựa đi về phía trước.

Tống Tân Đồng ngồi trên xe ngựa ăn màn thầu nóng hôi hổi, cảm thấy hơi mang theo chút vị ngọt, còn ăn rất ngon, vừa ăn vừa đút cho Lục Vân Khai một miếng, cùng những người khác đánh xe ngựa đi về phía trước.

Ở ngã ba phía trước không xa liền bắt đầu chia nhau đi, những người này có người đi đường vòng đi huyện thành khác với ra ngoài quan đạo chuyển đường đi những châu phủ khác, chỉ có số ít vài cỗ xe ngựa là đi đến Lĩnh Nam thành.

Có lẽ là bởi vì từng ở dịch quán với nhau, lại đã trải qua một án giết người như thế, mấy lão bản chuyển hàng hóa cũng nói nhiều hơn, chủ động nói chuyện với Lục Vân Khai bọn họ: “Đã đều là đi Lĩnh Nam thành, vậy chúng ta có thể cùng đi, dọc theo đường đi cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

Lục Vân Khai chắp tay: “Nội tử đang có mang, xe ngựa chúng ta đi rất chậm, nếu như mấy vị chưởng quỹ không so đo, chúng ta đương nhiên nguyện ý cùng đi.”

“Này có gì, chúng ta cũng là xếp hàng hóa, xe ngựa cũng phải đi chậm, tốc độ này vừa vặn.”

Sau một phen nói chuyện phiếm, Tống Tân Đồng biết mấy người này đều là nghề làm rượu, trên xe chuyển toàn là rượu đặc sản Cửu huyện bọn hắn, đều là mấy vại, cho nên không thể đi quá nhanh, đề phòng đụng bể.

Mấy người này đều là người biết nói chuyện, dọc theo đường đi nói đến hiểu biết mấy năm nay chạy hàng, cặp song sinh nghe đến say mê, dọc đường đi cười hỉ hả, rất nhanh liền tới Lĩnh Nam thành.