Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 271: Đêm nguyệt hắc phong cao




Xế chiều, tiếp tục đi về phía trước, một đường tất cả đều là đường nhỏ noãn lâm, vô cùng mát mẻ.

Tống Tân Đồng đem bùa cầu bình an đã cầu bỏ vào hà bao Lục Vân Khai, để hắn mang theo bên người, mặc dù không biết có tác dụng hay không, nhưng cầu một phần an lòng đi.

Nghe trong xe ngựa phía trước thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười, Tống Tân Đồng cũng không khỏi cười rộ lên: “Cũng may là tìm được, nếu không còn không biết khổ sở thành bộ dáng gì nữa.”

“Nàng không nên cho nó nhiều như vậy, có mấy văn tiền là đủ rồi.” Lục Vân Khai nói.

“Đây không phải là năm mươi văn chiều hôm qua đánh cuộc sao, thằng bé để hết ở trên người, ngược lại thì sáng nay Đại Bảo không mang theo.” Tống Tân Đồng nghĩ có cần làm cho các cậu loại túi ngầm bên trong hay không, để trong người cũng hơi an tâm một chút.

“Ngờ nghệch.” Lục Vân Khai khống chế ngựa, “ Tối nay rất có thể chúng ta sẽ ở miếu đổ nát.”

“Thực sự?” Tống Tân Đồng còn có chút hưng phấn nhỏ.

Lục Vân Khai nghi hoặc nhìn nàng: “Sao nàng hưng phấn vậy?”

“Chưa từng ở qua a, cảm giác chúng ta xem như không uổng chuyến này.” Tống Tân Đồng nghĩ đến trong loại tiểu thuyết võ hiệp kia thì đại hiệp bên trong đều là ban đêm ở trong miếu đổ nát, vạn nhất thật gặp được đại hiệp thì sao?

“Không thoải mái.” Lục Vân Khai muốn tận lực đi nhanh một chút, tìm một cái thôn dừng chân so ra cũng mạnh hơn miếu đổ nát đó: “Nàng về xe ngựa ngủ một chút, chờ đến nơi ta gọi nàng.”

Nghe hắn nói xong, Tống Tân Đồng liền không nhịn được ngáp một cái: “Vậy ta đi vào ngủ một chút.”

Trong xe đều lót rất tốt rồi, rất mềm mại, Tống Tân Đồng nằm trên chăn bông mềm mại, rất nhanh liền ngủ.

Không nghĩ đến Lục Vân Khai nhất ngữ thành sấm*, buổi tối thực sự chỉ có thể ở trong ngôi miếu đổ nát, một đường đi tới không nhìn thấy thôn trang, lại không dám đi lệch lên quan đạo tìm, chỉ có thể ở chỗ này.

Trong ngôi miếu nát này có vài đôi đuốc đã đốt qua, hẳn là khách qua đường trước đó các đêm ở đây dùng qua, Tống Tân Đồng cấp tốc đốt lửa lên, lửa bốc lên rất nhanh, đem ngôi miếu đổ đen kịt này chiếu đến sáng trưng.

Có ánh sáng, cặp song sinh cũng không có sợ như vậy, nhưng vẫn là chăm chú kéo Tống Tân Đồng. Tống Tân Đồng cũng nương theo ánh sáng quan sát ngôi miếu đổ này, ở đây rất lớn, bên trong còn có vài bức tượng bồ tát vỡ, có điều nàng không biết tại sao, hai tay tạo thành hình chữ thập cúi đầu niệm mấy câu làm phiền, sau đó liền mang theo cặp song sinh dọn dẹp một góc miếu đổ một chút, lại trải lên hai tấm chiếu các nàng tiện tay mang đến, đợi lát nữa ngồi lên cũng không lo lắng không sạch sẽ.

Làm xong mấy cái này, Tống Tân Đồng cuối cùng có thể nghỉ xả hơi.

Lục Vân Khai cũng cột xe ngựa rồi, Đại Nha cũng xách nước này nọ về.

Tống Tân Đồng vẫn đem nước đun trước như thường, trước đem vấn đề nước uống giải quyết lại làm những chuyện khác.

“Chúng ta mang theo miến còn có thịt khô, cứ nấu trộn vào như vậy?” Tống Tân Đồng nghĩ như vậy đơn giản nhất.

Tiểu Bảo nhìn nước trong nồi sắp đun xong, sau đó nói: “Tỷ, đệ muốn ăn cơm.”

“Được, chúng ta trực tiếp chưng cơm.” Trên xe ngựa có chuẩn bị gạo, chỉ là lúc trước căn bản không có gặp phải thời cơ tốt ở trong miếu đổ như vậy, cho nên gạo vẫn vô dụng.

Tống Tân Đồng trực tiếp đem gạo đã rửa đổ vào trong nước, sau đó thêm một ít nước nấu nó lên, không có biện pháp, chỉ có thể như vậy.

Chờ lát cơm được rồi lại đem một cái chảo khác bắc lên, lại nấu ăn.

“Chàng trước đây đã tới?” Tống Tân Đồng thấy Lục Vân Khai dường như rất quen thuộc với chỗ này, liền hỏi.

“Ân, hơn hai mươi dặm nữa có một thôn.” Nhưng quá xa, trời cũng sớm tối, Lục Vân Khai không muốn quá mạo hiểm.

Đại Bảo sùng bái nhìn Lục Vân Khai, “Tỷ phu người cũng ngủ ở đây?”

“Ân.” Lục Vân Khai đáp một tiếng.

“Tỷ phu người thật lợi hại, cũng không sợ.” Tiểu Bảo hiện tại cảm thấy tỷ phu lợi hại nhất, so với tỷ còn lợi hại hơn.

Cặp song sinh chạy tới ngồi sát Lục Vân Khai: “Vậy tỷ phu có từng ngủ trong rừng cây chưa?”

“Tỷ phu trước đây đều là một mình ra ngoài?”



Tống Tân Đồng chống má nghiêng đầu nhìn bộ dáng Lục Vân Khai hòa thuận kiên trì giải đáp vấn đề với cặp song sinh, quả thực vẫn là phải ở bên nhau cùng trải qua chuyện cảm tình mới có thể tốt, trước đây cặp song sinh đối với Lục Vân Khai cũng chỉ là kính nể của học sinh với phu tử, sau đó lại thành tỷ phu, các cậu trái lại có một chút bài xích nhỏ.

Trải qua những ngày chung đụng này, cặp song sinh đã đem Lục Vân Khai xem như thần tượng, cảm thấy Lục Vân Khai thực sự rất lợi hại.

Đúng lúc này, ngoài ngôi miếu đổ truyền đến tiếng vó ngựa lộc cộc.

Lục Vân Khai và Đại Nha đều đề phòng nhìn ra ngoài, cặp song sinh thì lại là vẻ mặt hiếu kỳ nhìn bên ngoài.

Đợi một hồi, liền nhìn thấy một nam nhân mặc hắc y kéo một chiếc xe ngựa đến cửa miếu đổ, bên hông nam nhân áo đen kia còn treo một cây đao.

Trái tim Tống Tân Đồng thắt chặt, đây nhất định không phải là đại hiệp gì, có phải là người xấu nào đó hay không? Đại khái là mấy người đều rất đề phòng, cặp song sinh cũng thu hồi lòng hiếu kỳ, ngồi sau lưng Lục Vân Khai bọn họ không dám hé răng.

Sau một khắc, Tống Tân Đồng liền nhìn thấy một nam tử mặc hoa phục từ trên xe ngựa nhảy xuống, sau khi hai người đi vào liền đứng bên kia miếu đổ, cách Tống Tân Đồng bọn họ rất xa, phân biệt rõ ràng.

Hắc y nhân kia thu thập miếu đổ đơn giản xong, nam tử mặc hoa phục kia liền ngồi xuống.

Lục Vân Khai nhìn khuôn mặt đầy giá lạnh của nam nhân áo đen kia, lại nhìn nam nhân hoa phục khác kia một chút, chừng hai mươi hai tuổi, khí chất cao quý, không giống người bình thường.

Chỉ là liếc mắt nhìn Lục Vân Khai liền dời tầm mắt, không lại nhìn hai người kia, chỉ cần không gây sự hẳn là không có chuyện gì, có điều buổi tối vẫn là phải đề phòng một chút mới tốt.

Cơm trong nồi đã chưng xong, tản mát ra hương thơm nồng đậm, Đại Nha vội vàng mở nắp: “Cô nương, được không?”

“Được rồi.” Tống Tân Đồng vội gật đầu: “Đặt cái chảo khác lên.”

Lúc này mọi người đều đói bụng, nàng cũng không có thời gian đi đề phòng hai người kia, vẫn là ăn no trước rồi nói.

Cho thêm chút dầu vào nồi, sau đó cho vào thịt khô đã cắt vào hết, xào thơm liền thêm nước, lại cho một bó miến khô vào, không có biện pháp, ai bảo Đại Nha khẩu vị lớn chứ, cơm cũng không phải quá nhiều, đồ ăn chuẩn bị nhiều hơn một chút cũng tốt a.

Lại thêm vào chút nước, Tống Tân Đồng đậy nắp nồi lên, chờ miến nấu xong là có thể dùng.

“Tỷ, thật đói.” Ngại có người ngoài ở đây cặp song sinh nói chuyện rất nhỏ giọng.

“Rất nhanh là được rồi.” Tống Tân Đồng sờ sờ đầu hai cậu, lại thịt khô hôm qua đổi được chia làm mấy miếng cho các cậu: “Trước cầm nhai nhai, ăn xong là được rồi.”

Cặp song sinh nhận lấy thịt khô, hai cậu đồng thời đi tới bên bếp, chậm rãi nhai thịt khô chờ miến nấu xong.

Tống Tân Đồng cũng đút vào miệng Lục Vân Khai một miếng: “Cũng dỗ dành chàng.”

Lục Vân Khai cắn thịt khô: “Quá khô, nàng ăn ít một chút, nếu không lại vẫn phải khát nước.” Uống nước xong lại vẫn muốn đi tiểu một chút.

Tống Tân Đồng biết câu kế tiếp của hắn, xế chiều hôm qua chính là ăn nhiều hai ba miếng, kết quả uống nhiều nước, dọc đường đi vẫn muốn đi tiểu một chút, vốn mang thai đi tiểu nhiều, như vậy liền càng đậm: “Không phải là ta không ăn sao, đều cho chàng ăn.”

“Giữ lại nấu canh đi.” Lục Vân Khai nói.

Tống Tân Đồng cười nói: “Ân, ta cũng là nghĩ như vậy.”

Hoa phục công tử cũng quan sát mấy người, thì ra là vợ chồng, mang theo bào đệ ra cửa, không có gì đáng để ý, nghĩ tới đây hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.