Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 267: Thả đèn sông




Lục Vân Khai xách một giỏ trúc nhỏ về, Tống Tân Đồng nhìn nhìn hoa đăng bằng giấy bên trong: “Không phải nói chỉ mua hai ba cái  sao? Sao lại mua cả rổ về luôn?”

“Lão bà bà tặng.” Lục Vân Khai đỡ Tống Tân Đồng đi tới cạnh thềm đá: “Cẩn thận dưới chân, ngồi ở đây.”

Tống Tân Đồng cẩn thận ngồi xuống tảng đá bên cạnh, từ trong giỏ trúc lấy ra tiểu hà đăng vẫn hồng, ở giữa thêm một chút sáp: “Một chút sáp như thế cũng không đốt được bao lâu.”

“Ân, giờ chỉ còn lại có loại kém này, nếu như qua đây sớm chút còn có thể mua được hà đăng làm đẹp một chút.” Lục Vân Khai đem một cái hà đăng nhỏ đã châm đặt vào tay Tống Tân Đồng: “Cẩn thận đừng để phỏng tay.”

“Sẽ không.” Tống Tân Đồng đặt hà đăng vào nước, duỗi tay vẫy nước, nước sông nhẹ nhàng ve vuốt thềm đá, rất nhanh liền đang hà đăng sáng lên đẩy về phía rất xa.

“Ta cũng châm một cái.” Tống Tân Đồng cầm lấy ngọn nến, đem hà đăng khác cũng đốt, sau đó đưa cho Lục Vân Khai: “Chàng cũng thả một cái.”

“Được.” Lục Vân Khai thả vào nước, nhìn nó bị nước sông đẩy về.

“Chàng đẩy đẩy nó, đừng để bị ướt, lát nữa trôi không xa.” Tống Tân Đồng vội vã nhắc nhở, hận không thể bản thân cũng đi tới giúp hắn đẩy hà đăng.

“Nàng thành thật ngồi, đừng động.” Lục Vân Khai đẩy hà đăng xa một chút, thấy nó đuổi kịp cái mà Tống Tân Đồng thả: “Vậy được không?”

“Được rồi.” Tống Tân Đồng lại đem chỗ còn lại đều thắp sáng lên, cũng để cho Lục Vân Khai thả: “Tổng cộng sáu cái, đều châm hết.”

Tống Tân Đồng nhìn hà đăng càng trôi càng xa, hà đăng a hà đăng, hi vọng ngươi có thể giúp chúng ta thực hiện nguyện vọng, để chúng ta hạnh phúc mỹ mãn đầu bạc giai lão, để người trong nhà đều khỏe khỏe mạnh mạnh, còn có sinh ý trong nhà càng ngày càng tốt, còn có quan trọng nhất chính là chờ lúc Vân Khai chàng thi cử nhân nhất định phải đi đậu a, thi đậu cử nhân là có thể thi trạng nguyên.

Lục Vân Khai nhìn bộ dáng Tống Tân Đồng nghiêm túc cầu khẩn, đôi mi mảnh dài mà đậm nhẹ nhàng rung động, mắt cũng vụt sáng vụt tắt theo, khóe miệng hắn không khỏi giương lên: “Cẩu khấn cái gì?”

“Nói cho chàng biết sẽ không linh.” Tống Tân Đồng nhìn hà đăng hòa nhập vào nước sông đỏ ửng, quá nhỏ không chớp mắt, chỉ chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Lục Vân Khai ngồi sát lại Tống Tân Đồng, ôn nhu hỏi: “Vậy ta đoán xem?”

“Không cho phép đoán.” Tống Tân Đồng vội vã vươn tay che miệng hắn lại: “Cũng đã nói là nói ra sẽ không linh, chàng còn đoán?”

“Vậy ta không đoán.” Lục Vân Khai nắm tay Tống Tân Đồng, hai người vai kề vai, nhìn ảnh ngược mờ nhạt mà ấm đỏ của hà đăng trên mặt sông: “Năm sau chúng ta lại đến thả.”

“Được.” Tống Tân Đồng ngọt ngào đáp lời.

Chíu—- viu—bùm bùm—-

Pháo hoa lộng lẫy, điểm xuyết trời đêm phía trên Lâm huyện, náo nhiệt nhân tâm.

Tống Tân Đồng ngửa đầu nhìn bầu trời giữa pháo hoa, chớp mắt đã tắt, pháo hoa này thời gian mỹ lệ quá ngắn, nếu là có thể vẫn treo trên trời thì tốt rồi.

“Thật là đẹp mắt, nếu như vẫn không tắt thì tốt rồi.” Tống Tân Đồng thất vọng nói.

“Nó làm ra chính là vì thời khắc này, nếu là vẫn treo trên trời, vậy sẽ không có ý nghĩa.” Lục Vân Khai thản nhiên nói.

“Ta biết, nhưng cứ muốn những thứ tốt đẹp ở lâu thêm một chút cũng tốt.” Tống Tân Đồng thấy có vài cái hà đăng bị chìm vào đáy sông: “Mấy hà đăng này cũng vậy, may mắn là đốt xong, có cái lại bị gió thổi tắt, bị sóng sông nhấn vào đáy nước.”

Lục Vân Khai an ủi cảm xúc nhỏ của nàng: “Cái của chúng ta vẫn tiếp tục trôi xuống, bọn chúng sẽ trải qua đau khổ, cuối cùng cho nàng tầm mắt nguyện vọng (?).”

“Ân.” Tống Tân Đồng gật gật đầu: “Chúng ta thả nhiều như vậy khẳng định có một cái sẽ tới đích.”

“Của bọn họ chìm nhất định là nguyện vọng quá nhiều, lại chỉ có một hà đăng, quá nặng cho nên chìm.”

Lục Vân Khai nhẹ nhàng ừ một tiếng, vươn tay vuốt ve sợi tóc rũ xuống bên tai Tống Tân Đồng, sau đó thành thạo dừng phía sau nàng: “Ban đêm lạnh, đi về thôi.”

“Được.” Tống Tân Đồng cẩn thận từng li từng tí đứng lên, vỗ vỗ bụi trên làn váy, sau đó cùng Lục Vân Khai nắm tay trở về.

Người về nhà trễ đặc biệt nhiều, vốn mấy người hữu tình còn xấu xấu hổ hổ sau khi thấy hai người Tống Tân Đồng nắm tay thì cũng đánh bạo dắt tay nhau.

Hai người về đến khách điếm cặp song sinh còn chưa ngủ, thấy trong tay Tống Tân Đồng cầm một cái hoa đăng xinh đẹp tinh xảo, mắt đều sáng, thình thịch chạy tới bên người Tống Tân Đồng, vây quanh hoa đăng không rời mắt: “Tỷ, thật là đẹp mắt.”

Tiểu Bảo đặc biệt mong muốn, ngửa đầu hỏi: “Tỷ, có thể cho đệ sao?”

“Tỷ phu mua cho tỷ, không thể đòi.” Đại Bảo giật Tiểu Bảo lại: “Sau này tự mình mua.”

Tiểu Bảo mếu máo, nhưng thấy tỷ phu đứng một bên nhìn mình cũng không dám nói còn muốn: “Tỷ, đệ có bạc, bọn đệ có thể đi mua một cái hay không.”

“Mua về làm gì?” Tống Tân Đồng đặt hoa đăng lên bàn, tâm sáp còn chưa đốt hết, ánh lửa mờ nhạt khắc trên vách đèn, chiết xạ ra ánh vàng ấm áp.

“Đẹp, liền muốn.” Tiểu Bảo nói.

Đại Bảo gật gật đầu, lại cấp tốc bồi thêm một câu: “Không tặng người khác, tự chúng ta cầm chơi.”

“Mấy đứa muốn đưa cho cô nương người ta cô nương người ta còn không nhận đâu.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Đại Nha bên ngoài một cái: “Đi mua đi, giờ đã tan rồi, khẳng định bán vô cùng rẻ, nhớ mặc cả.”

“Biết rồi tỷ.” Đại Bảo lập tức đồng ý: “Chúng ta lấy mười văn tiền đi, để cho bọn họ bán cho chúng ta.”

Vừa nhìn một vòng, hoa đăng kém nhất cũng phải bán hai mươi văn một cái, mười văn một cái cũng không biết người ta có thể bán không, Tống Tân Đồng cổ vũ cặp song sinh: “Vậy hai đứa cố lên, tranh thủ mười văn tiền mua hai cái.”

Đại Bảo vừa đi dạp, cũng biết hoa đăng bên ngoài rất đắt, mười văn tiền hai cái sợ là không mua được: “Tỷ, người đang đùa chúng ta đúng không?” 

Tống Tân Đồng chưa nói: “Không được a?”

Mắt Tiểu Bảo xoay tròn: “Tỷ, nếu chúng ta mua được có phải người sẽ phải thưởng cho chúng ta hay không?”

Tống Tân Đồng suy nghĩ một chút: “Nếu thật có thể mua được tỷ sẽ cho mấy đứa mỗi người năm mươi văn.”

Trong nhà mặc dù có tiền nhà rỗi, nhưng mỗi tháng Tống Tân Đồng cho mỗi cậu tối đa ba mươi văn tiền, tương đương với mỗi ngày là một văn tiêu vặt, thoáng cái cho thêm năm mươi văn, cặp song sinh cũng vui vẻ đến hỏng rồi.

“Vậy tỷ nhưng nhớ kỹ, giờ chúng ta đi.” Cặp song sinh cao hứng chạy ra ngoài.

Chờ cặp song sinh đi rồi, Lục Vân Khai liền đi đóng cửa lại.

“Đóng cửa làm gì, chờ lát nữa khẳng định còn phải về.” Tống Tân Đồng thấy động tác của hắn không khỏi buồn cười, Lục Vân Khai đưa tay đóng cửa một phen, sau đó mặt không đổi sắc nói: “Nên nghỉ ngơi.”

“Vậy lát nữa bọn họ gõ cửa chúng ta mặc kệ?”

“Mặc kệ, ồn ào đến hoảng.” Lục Vân Khai đóng kỹ các cửa: “Hôm nay mệt mỏi cả ngày, ngủ sớm một chút đi.”

Tống Tân Đồng ngáp một cái, suy nghĩ một chút cũng đúng, liền cũng thỏa hiệp lên giường.

Vừa mới nằm xuống liền nghe thấy cặp song sinh ngoài cửa mừng rỡ đắc ý hô: “Tỷ tỷ, chúng ta mua được, mười văn hai cái.”