Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 257: Đánh nhau đánh nhau




Không ít người da mặt mòng đều mắng đến không nâng đầu nổi, người Hứa gia lại ngạnh cổ, thanh sắc lệ nhiễm (?) lớn tiếng nói: “Gì liên quan tới chúng ta, lúc trước là Tống thợ săn mang chúng ta vào núi sâu, nếu không phải là hắn dẫn chúng ta vào trong núi sâu, cũng liền sẽ không phát hiện ra sự kiện kia!”

Mấy kẻ này cũng không nghĩ, ngoài núi dã vật có thể tìm được đều sớm bắt không còn chỉ có thể tiếp tục đi vào núi, lúc trước cũng là chính mấy kẻ này khuyến khích đến lợi hại.

“Lại nói, sao chổi kia, vốn khắc cha nương, nếu không phải vì sinh hắn, bà nương Tống thợ săn có thể chết? Cái tai tinh kia chính là đáng chết…” Kẻ đó còn chưa hết lời đã bị một bạt tai của Đại Nha tát cho té lăn trên đất.”

“A a a…” Kẻ này phun ra một búng máu trên đất, răng cửa hở nói: “Nga răng ….”*

*: Sự thật là cái câu này nguyên văn là – ngỗng tích răng, nhưng mình để nó là vậy đi nha, tại mình mãi vẫn không hiểu ngỗng tích răng là cái gì…

Hứa lão đầu trừng Đại Nha đột nhiên xuất hiện, run rẩy cầm gậy chỉ vào nàng: “Ngươi… ngươi dám…”

“Chúng ta có gì không dám?” Tống Tân Đồng đi tới bên người Lục Vân Khai đứng lại, mắt lạnh trừng lão già này: “Ngươi đã run tay đừng có ra, vạn nhất bị người đâm chết sẽ không có lời.”

“Ngươi…” Hứa lão đầu tức đến run run, run rẩy chỉ vào nàng: “Ngươi quá không coi ai ra gì, quá không tôn trọng trưởng bối, ta phải thay gia gia ngươi dạy dỗ ngươi cho tốt.”

“Ngươi ỷ vào ngươi lớn tuổi liền tự xưng là trưởng bối của ta, ta cũng không có loại thân thích trở mặt như ngươi, còn có, ngươi đừng nhắc đến gia gia ta, nếu là ông ấy biết các ngươi không biết xấu hổ như vậy, lúc trước cũng sẽ không cứu các ngươi.”

Tống Tân Đồng hừ lạnh một tiếng, sau đó nhìn Hứa thôn trưởng bị đè nói: “Uây, Hứa thôn trưởng không phải đi thông tri mọi người từ nay trở đi tất cả đến mộ gia gia ta quỳ lạy nhận sau, sao có thể bị trói? Ngươi nhưng thông tri mọi người chưa?”

“Không có.” Thợ đá xem náo nhiệt lớn tiếng nói.

“Đã không có vậy ta lại thông tri mọi người một tiếng.” Tống Tân Đồng chỉnh chỉnh sắc, dương cao giọng lớn tiếng nói: “Nửa canh giờ trước, Hứa thôn trưởng nhưng nhận lời muốn dẫn 108 hộ Hạnh Hoa thôn đến trước mộ phần gia gia ta quỳ lạy nhận sa, đến lúc đó nếu như không tới, ta liền đi báo quan, cáo các ngươi hại chết gia gia ta, còn phao giết cha ta!”

Uy hiếp vừa ra, mặt mọi người đều đại biến, có người biến sắc mặt nhanh hơn, lập tức nói: “Nhận lỗi cái gì a? Dựa vào cái gì muốn chúng ta nhận sai a? Cũng không phải cứu chúng ta, liên quan gì chúng ta?”

“Đúng vậy đúng vậy, lúc trước thế nhưng là cứu Hứa lão tứ bọn hắn, muốn nhận sai cũng là bọn hắn đi.”

“Ta đây nhưng không xen vào.” Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn Lục Vân Khai, hắn hiểu ý sau nói với mấy nha dịch: “Mấy vị đại nhân, các ngươi chắc là cũng nghe ra chúng ta một ít lục đục tồn tại giữa chúng ta với Hứa thôn trưởng bọn họ, lúc trước gia gia nương tử ta là thợ săn duy nhất trong thôn, ở giữa sườn núi, Hứa thôn trưởng bọn họ vì để vượt qua năm thiên tai liền bức bách gia gia mang bọn họ vào núi.”

“Gia gia vốn không muốn, nhưng niệm tình nghĩa cùng thôn, dẫn người vào trong núi, nhưng vì mấy người này không có thu hoạch mà nhất định phải lỗ mãng hành sự vào núi sâu, kết quả gặp phải bầy soi, vốn là có thể chạy trốn, đáng tiếc bọn họ không nghe khuyên bảo, cuối cùng làm hại mấy người suy nghĩ sâu xa, gia gia vì bọn họ cũng táng thân dưới bụng sói.”

“Sau khi nãi nãi biết tin, khó sinh mà chết, bọn họ vì trốn tránh chỉ trích vậy mà đem sau lầm đẩy lên người một đứa bé vừa mới sinh, còn đường hoàng lấy danh tai tinh, khắc thân, nếu không phải là người hảo tâm ôm cha đi, có lẽ cha không sống nổi mấy ngày.”

Lục Vân Khai nói rất chậm, âm thanh cũng không lớn, nhưng từng câu từng chữ rơi vào đáy lòng thôn dân Hạnh Hoa thôn lại như đập ra từng đợt từng đợt bọt sóng, sắc mặt bọn họ đều trở nên phi thường khó coi, đều hồi tưởng lại chuyện lúc ban đầu, bọn họ cũng truyền bá lời đồn theo, chờ sau đó không thấy đứa bé kia nữa, bọn họ còn thở phào nhẹ nhõm. (Đến chỗ này mọi người đọc rồi bình luận vô chửi đám chó chết này dùm mình cái, mình vừa làm nhưng hết từ để chửi rồi.)

“Thử hỏi, vãn bối nào sau khi biết tao ngộ của trưởng bối lại ngồi yên.” Lục Vân Khai lại có lễ hơi chắp tay về phía mấy vị nha dịch: “Người mất đã đi xa, chúng ta cũng không tham vọng quá đáng gia gia cùng nãi nãi có thể một lần nữa sống lại, chúng ta chỉ cần bọn họ nhận lỗi với gia gia cùng nãi nãi, còn có cha cũng đã qua đời, nói tiếng khiêm tốn, cái này thật làm khó bọn họ sao?”

Mấy nha dịch cũng cảm thấy không có gì xấu.

Lục Vân Khai lại nói: “Vốn chúng ta cũng không có ý ép buộc, chỉ là muốn thay gia gia nãi nãi sửa phần mộ tận hiếu, nhưng bọn họ thật là ép người quá mức, đã như ậy, chúng ta phải vì gia gia bọn họ đòi lại một công đạo, lấy an ủi bọn họ trên trời có linh.”

Hứa lão đầu thấy đám nha dịch đã nghiêng về phía Tống Tân Đồng, vội nói: “Oan uổng a mấy vị sai gia, các ngươi cũng không thể nghe lời một phía của bọn hắn.”

Lục Vân Khai lạnh lùng liếc mắt quét Hứa lão đầu một cái: “Là đúng là sau, công đạo tại lòng người.”

Đám nha dịch đã sớm không kiên nhẫn với Hứa lão đầu bọn họ: “Đúng, tự mình trồng nhân quả nên nhận lại! Người ta đã chết cũng nhìn chằm chằm các ngươi.”

Một trận âm phong thổi qua, những người này đều cầm lòng không đậu run một cái.

Đám nha dịch dừng một chút lại nói: “Mấy người này chúng ta mang về nha môn trước, đánh rồi nói.”

Hứa thôn trưởng lại không muốn đi nha môn chịu đòn: “Cha, chúng ta không thể đi nha môn, chúng ta không thể đi a.” Nếu là hắn đi, chức thôn trưởng này sợ là cũng sẽ bị đoạt.”

Hứa lão đầu suy nghĩ xuống, nói với Tống Tân Đồng: “Chúng ta đều thối lui một bước được không, các ngươi tiếp tục xây phần mộ, chúng ta cũng không quản, mảnh đất kia liền coi như không phải thôn chúng ta.”

Tống Tân Đồng a một tiếng: “Đầu óc lão nhân gia ngài có phải có tật hay không, mảnh đất kia vốn chính là của gia gia ta, gia gia ta vàng thật bạc trắng mua về, khi nào là của trong thôn? Chủ nhân không ở nhà là các ngươi có thể chiếm nền nhà của người ta, sau này bách tính Hạnh Hoa thôn nào dám đi xa nhà? Nói không chừng đi ra mười ngày nửa tháng về, nhà kia cũng không cùng với các ngươi!”

Hứa lão đầu hận không thể bóp chết Tống Tân Đồng, miệng thực sự quá lanh lợi: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới chịu thả Đại oa bọn họ?”

Tống Tân Đồng liếc mắt nhìn mấy người một cái: “Chúng ta liền muốn các ngươi quỳ lạy nhận sai với gia gia nãi nãi chúng ta!”

“Không có khả năng.” Hứa lão đầu còn nói gì, mấy lão già bên cạnh kia liền lớn tiếng cự tuyệt: “Ta dập đầu cho bọn hắn, bọn hắn sẽ không sợ giảm thọ?” (Pen: mấy lão này quên mất người ta đã chết rồi thì còn thọ đâu nữa chứ.)

“Cái này cũng không nhọc đến các ngươi phí tâm.” Tống Tân Đồng dừng một chút: “Không đúng, các ngươi là không quên, bọn họ đã chết hơn ba mươi năm, vì cứu con trai các ngươi mà chết, các ngươi chẳng những không cảm kích, còn muốn tai họa chết cha ta.”

“Ngươi…” Mấy lão nhân tức mặt mũi trắng bệch, muốn ngất xỉu nhưng lại không phải nữ nhân, hơi xấu hổ.

“Được, chúng ta nói cảm tạ, nhưng ngươi không thể để nha dịch mang bọn họ đi.” Hứa lão đầu nói.

Tống Tân Đồng nghĩ nghĩ, nói: “Có thể.”

Nói xong quay người nói với mấy nha dịch: “Hôm sau sáng sớm lại làm phiền mấy vị đại nhân qua đây ngồi chứng kiến, đến lúc đó những người này không đi, chúng ta lại đi quan phủ cáo bọn họ.”

Đám nha dịch nghĩ lại đi chuyến nữa khẳng định lại có thể thu bạc, cũng không có gì không muốn, gật đầu nói được: “Chúng ta trở lại sẽ bẩm báo với đại nhân.”

Tống Tân Đồng hơi hành lễ: “Đa tạ mấy vị đại nhân.”

Nha dịch trước khi đi còn chỉ vào Hứa thôn trưởng với Hứa lão tam bọn họ: “Các ngươi chờ đó cho ta, chuyện hôm nay mắng lão tử ta nhưng đều nhớ kỹ.”

Thôn trưởng với Hứa lão tam bọn họ sợ đến rụt cổ một cái, không dám lên tiếng.

Chờ sau khi đám nha dịch đi rồi, Tống Tân Đồng nhìn đám người Hứa lão đầu, nhợt nhạt cười cười: “Tất cả mọi người giải tán đi, đến lúc đó nhưng nhớ đến, gia gia ta nhưng nhìn các ngươi đâu.”

Dứt lời, một trận âm phong lại lần nữa thổi qua, đám người Hứa lão đầu không hiểu sao thấy sau lưng phát lạnh.